Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai người cứ như vậy lúng túng trầm mặc đứng ở ven đường, Chu Độ sau khi nói ra khỏi miệng thì đã hối hận rồi, thế nhưng lại không thể hạ mặt xuống nói xin lỗi, vì vậy chỉ có thể ở một bên xụ mặt quay tới quay lui.
Hạ Nghiêu đỡ Chu Độ đứng ở bên cạnh, yên lặng không nói.
Tài xế của Chu gia rất nhanh liền đến nơi, Chu Độ vốn là muốn tài xế chở Hạ Nghiêu về nhà trước. Thế nhưng Hạ Nghiêu sau khi đỡ lên xe liền xoay người đi mất, tựa hồ chẳng muốn ở bên cạnh Chu Độ thêm một phút giây nào nữa.
Chu đại thiếu gia mặt đen lại ngồi ở trong xe, trầm giọng nói với tài xế nhà mình một câu: “Về nhà!”
Hạ Nghiêu tưởng rằng Chu Độ sẽ xin nghỉ vài ngày, không nghĩ tới được ngày hôm sau hắn lại đi học lại như bình thường rồi, chỉ là bước đi vẫn còn có chút khập khiễng.
Vương Hạo vội vàng vây quanh hắn hỏi: “Mày đây là dù có bị thương cũng không chịu ra khỏi chiến trường chứ gì, bộ dạng đã như vậy rồi sao còn lết đến trường nữa?”
Chu Độ chỉ nhàn nhạt trả lời một câu: “Không có gãy xương.”
Lớp trưởng thể dục cũng vây quanh hắn tìm hiểu sự tình: “Chân mày như này rồi có tham gia mét được không?”
Chu Độ gật đầu nói với cậu ta: “Bác sĩ nói không có gãy xương, chỉ là bị sưng lên, nghỉ ngơi vài là khỏi, mấy ngày tiếp theo tao không tập luyện được rồi.”
“Đương nhiên là không thể để mày tập luyện rồi.” Lớp trưởng thể dục vỗ vỗ vai hắn nói: “Địa chủ cũng không thể bóc lột người dân lao động cực khổ đang bị như này được, đúng không?”
“Vậy tụi bay đang bóc lột tao nè!” Vương Hạo đưa tay khoát lấy cổ lớp trưởng thể dục, vừa ghì xuống vừa nói: “Tao không muốn tham gia đại hội thể thao.”
Lớp trưởng thể dục kéo cánh tay của cậu ta ra: “Mày đừng có lèo nhèo với tao, đi tìm bà chủ tiệm mà nói ấy.”
“Mày!” Vương Hạo còn muốn nói cái gì, bỗng nhiên ở cửa phòng học xuất hiện một bóng dáng xinh đẹp.
Người tới chính là hoa khôi của lớp kế bên kiêm hoa khôi trường Tưởng Thi Văn, nhỏ đứng ở cửa lớp, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người ở trong lớp.
Tất cả mọi người đều ngầm hiểu trong lòng liếc nhìn Chu Độ, trên mặt đều bày ra một vẻ bọn tao hiểu hết mà.
Vương Hạo đẩy Chu Độ một cái nói với hắn: “Tưởng Thi Văn đến tận lớp tìm mày kìa, mày còn không mau chóng đi nghênh tiếp.”
“Mày có thấy phiền không?” Chu Độ đẩy bản mặt Vương Hạo sang một bên, đứng lên khập khiễng bước ra ngoài cửa.
Vương Hạo liền lẻn đến bên cạnh Hạ Nghiêu, chỗ này vừa vặn giúp cậu ta quan sát được Chu Độ cùng với Tưởng Thi Văn ở ngoài cửa một cách rõ ràng.
“Ôi chao, cậu nói thằng nhóc này vận khí sao lại tốt như vậy, lớn lên đẹp trai học giỏi ngay cả hoa khôi trường cũng dính chặt lấy nó muốn được làm bạn gái nó.” Vương Hạo vỗ vỗ vai Hạ Nghiêu, ý bảo cậu nhìn ra bên ngoài.
Hạ Nghiêu sắc mặt ảm đạm, ngón tay cứ nắm chặt lấy bìa sách tiếng Anh. Đầu cậu cứ kêu ông ông, chẳng hề nghe rõ Vương Hạo nói cái gì, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn về phía hai con người kia đang ở bên ngoài.
Vương Hạo thấy Hạ Nghiêu không đáp lại mình, tò mò nhìn cậu một cái. Đã không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền phát hiện sắc mặt Hạ Nghiêu vô cùng khó coi.
“Cậu không có việc gì chứ?” Vương Hạo lo lắng hỏi.
Hạ Nghiêu lắc đầu, bày ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn: “Không sao, có thể sáng nay dậy sớm quá nên bị tụt huyết áp một chút. Cậu nhanh về chỗ học bài đi, tí nữa phải trả bài đó.”
Trong lòng Vương Hạo cảm thấy có chút kỳ lại, thế nhưng nhìn thấy Hạ Nghiêu hình như chẳng có hứng thú đối với chuyện Chu Độ và Tưởng Thi Văn, vì vậy cũng không tiếp tục lôi kéo cậu nói chuyện.
Tưởng Thi Văn nhìn thấy bộ dạng khập khễnh của Chu Độ, không nhịn được mà cười cười rung hết cả người: “Nói coi cậu sao mà như này? Mấy ngày không gặp đã cà nhắc rồi?”
Chu Độ nhíu mày một cái, cúi đầu xuống nhìn nhỏ nói: “Sao cậu lại đến lớp tôi?”
“Nếu không phải cậu vừa mới tan học đã chạy mất không thấy bóng dáng, tớ làm sao phải qua lớp kiếm cậu. Đại hội thể thao sắp bắt đầu rồi, truyền thống trường mình cậu cũng biết rồi, cậu rốt cuộc chuẩn bị như nào rồi?”
Chu Độ là phó chủ tịch hội học sinh của trường, mà Tưởng Thi Văn lại là chủ tịch hội học sinh. Trường học của bọn họ có chút đặc biệt, giáo viên sẽ không tham gia vào mấy chuyện của hội học sinh. Chu Độ là phó chủ tịch hội học sinh, vốn dĩ phải ở trước khi đại hội thể thao bắt đầu cùng với Tưởng Thi Văn làm một cái lễ đơn giản chào đón những người mới gia nhập vào hội học sinh.
Bộ dạng lúc đánh trống của hắn vô cùng đẹp mắt, vì vậy ý của Tưởng Thi Văn chính là muốn hắn chuẩn bị một tiết mục văn nghệ.
chỗ này ý chỉ đánh bộ trống như thế này nhưng mà mình không biết sử dụng từ nào mới đúng:
Chu Độ đã đồng ý ngay từ đầu, lần trước ở quán trà sữa cũng chính là muốn thảo luận với nhỏ về việc chào đón lần này, thế nhưng hai phó chủ tịch còn lại của hội học sinh không có đến, cho nên ngày hôm đó cũng chẳng thương lượng nhất trí được việc này. Lần này Tưởng Thi Văn chạy đến lớp tìm hắn, xem ra vẫn còn quan tâm đến việc đó.
“Tôi không có quên.” Chu Độ đem trọng tâm của cơ thể chuyển sang cái chân không bị thương kia, thế nhưng đứng vẫn muốn lảo đảo sắp té.
Tưởng Thi Văn sợ hắn ngã sấp xuống, tốt bụng đưa tay đỡ hắn. Một màn này vừa vặn bị Hạ Nghiêu mới ngẩng đâu lên thu hết vào mắt, cậu ngơ ngác nhìn chằm chằm bọn họ một hồi, sau đó thu lại ánh mắt trừu ti bác kiển về trên trang sách.
trừu ti bác kiển: phân tích sự vật rõ ràng, tỉ mỉ
Đây là những thứ mà sau này mình phải đối mặt, Hạ Nghiêu hiểu rất rõ.
Tưởng Thi Văn nghiêng đầu nhìn qua chân của Chu Độ, thở dài nói: “Chân cậu bị thương rồi, phải làm sao đây?”
Chu Độ không dấu vết đẩy tay của Tưởng Thi Văn ra, duy trì một khoảng cách nhất định với nhỏ, hắn thờ ơ tỏ vẻ: “Chân tôi không có gãy xương, sẽ lành nhanh thôi.”
Tưởng Thi Văn thấy Chu Độ hình như cố ý giữ khoảng cách với mình, trong ánh mắt nhỏ bỗng lóe lên một chút ý cười giảo hoạt, hạ giọng đi đến bên người Chu Độ hỏi: “Chu Độ, cậu đang yêu có đúng không?”
Vành tai Chu Đô lập tức đỏ lên, chân hắn lùi về sau một bước, trợn to hai mắt nhìn Tưởng Thi Văn nói: “Cậu, cậu nói bậy bạ gì đó.”
“Ai u, Độ Độ trong sáng của chúng ta cuối cùng cũng có được mối tình đầu rồi.” Tưởng Thi Văn trêu ghẹo nói: “Là ai thế? Lúc đầu tớ tỏ tình với cậu vậy mà cậu trực tiếp tại chỗ từ chối tớ luôn, tớ thật muốn xem xem là nữ sinh nào có sức quyến rũ lớn như vậy cư nhiên có thể đem Chu Độ của chúng ta theo đuổi đến tay nha.”
“Cậu đừng nói nhảm.” Chu Độ cố ý nghiêm mặt lại: “Tôi không có yêu đương.”
“Thôi đi.” Tưởng Thi Văn còn cố ý ngửi ngửi: “Tớ ngửi ra được trên người cậu toàn là mùi chua thối.”
mùi chua thối: nguyên văn là 酸臭味, thật ra chỗ này mình cũng không biết dịch sao nên dịch luôn nghĩa của 酸 là chua, 臭 là thối, 味 là mùi vị. Ai biết chỉ mình với ạ t.t. Mình thấy mấy bạn TQ bảo là khi người ta yêu sẽ ngọt ngào hạnh phúc đến làm người khác ghen tị vì vậy mấy cặp yêu nhau thường bị chọc là bọn tao ngửi thấy một bầu không khí yêu đương chua thối. =))
“Được rồi.” Chu Độ bày ra bộ dạng không kiên nhẫn nói: “Cứ vậy đi, nếu không còn việc gì nữa, thì nhanh về lớp đi, cậu vừa qua mấy con cẩu độc thân lớp tôi đều không có lòng dạ nào mà học tập nữa.”
Tưởng Thi Văn vuốt tóc mai ra sau tai, hướng về phía Chu Độ cười một cái xinh đẹp nói: “Hôm nay tan học tớ đến tìm cậu.”
Chu Độ lập tức hỏi ngược lại: “Cậu đến tìm tôi làm gì?”
“Đến giúp cậu dàn xếp việc tình cảm đang đến thăm hỏi cậu nha, nhìn cái bộ dạng khổ sở vì tình của cậu kìa.” Nhỏ nói xong câu này liền như một đám mây mà bay đi mất, để lại Chu Độ một thân một mình trừng mắt nhìn bóng lưng của Tưởng Thi Văn.
Hắn khổ sở vì tình? Đùa cái mẹ gì vậy!
Chu Độ có chút buồn bực xoay người lại, liếc mắt một cái thấy ngay Hạ Nghiêu đang ngồi trong lớp. Chỉ thấy người nọ đang cuối đầu xuống, vô cùng chăm chú học từ vựng tiếng Anh.
Bờ vai gầy gò của cậu hơi hỏi thả lỏng xuống, lộ ra cần cổ trắng tựa ngó sen. Mái tóc giữa trán hình như đã dài hơn một chút so với lúc mới vào năm học, lúc cúi đầu xuống, vừa vặn che đi cái trán thanh tú.
Chu Độ cứ như vậy chẳng hề hay biết đứng ở cửa lớp yên tĩnh mà nhìn Hạ Nghiêu thật lâu, mãi cho đến khi người trong lớp học ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người trong khoảng cách vài mét cứ như vậy mà trực tiếp vồ vào nhau, Chu Độ phảng phất như nghe được tiếng sét đánh vang lên.
Trong tim tựa như có một cái trống lớn đang đánh vang lên không ngừng nghỉ, thùng thùng thùng trong lòng ngực, càng đập càng nhanh.
Chu Độ nghĩ thầm, hình như Tưởng Thi Văn nói đúng rồi. Hắn thực sự yêu rồi, thế nhưng cái người hắn thích đã không còn thích hắn nữa rồi.