Editor: Cheese
Beta: Chin ✿
Trong phòng khách, Cố Chi bị bắt ngồi trên bộ sô pha bằng da nhập khẩu, nghiến răng ken két, vẻ mặt không phục chút nào.
Có một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, râu tóc xồm xoàm cầm một tờ giấy bước vào, cúi người, thì thầm bên tai Trần Gia Hoành vài câu.
Cố Chi dỏng tai lên nghe, chỉ nghe được người nước ngoài kia dùng thứ tiếng Trung bập bẹ mà nói cái gì mà “nhóm máu” linh tinh.
Người nước ngoài nói xong, đứng lên lui ra ngoài.
Trần Gia Hoành lúc này đã dùng một ánh mắt khác nhìn Cố Chi.
Chính là ánh mắt không thể cất giấu nổi sự vui mừng kinh hỷ.
Cố Chi bị nhìn đến mất cả tự nhiên, ngồi trên sô pha cũng không yên. Cô muốn bỏ chạy, nhưng mà Trần Thiệu Hoàn lại đang ngồi ngay bên cạnh, cánh tay duỗi ra một cái là có thể dễ dàng bắt cô lại, chạy đằng trời mới thoát.
Trần Gia Hoành nhìn Cố Chi, sau đó lại nhớ đến lời mà người nước ngoài kia nói, liền ngửa miệng ra cười: “Ha ha ha, Cố Lăng Chi sinh cho ông đây một đứa con! Cố Lăng Chi sinh con cho ta! Cố Lăng Chi, em thật sự đã hạ sinh con cho ta!”
Cố Chi nghe ông ta cứ gọi tên mẹ mình mãi, chép miệng, đang định nói ông ta thôi đừng cười nữa, ai dè đâu, giữa những tiếng cười vang, lại xen lẫn tiếng khóc nức nở, vành mắt thì đỏ bừng: “Cố Lăng Chi.”
Cố Chi sợ rồi.
Trần Thiệu Hoàn: “Cha.”
Trần Gia Hoành cũng nhận ra mình thất thố rồi, ho khan một tiếng, ngẩng đầu lên, trong tròng mắt vẫn còn vương nước.
Sau đó, ông ta cúi đầu, khôi phục lại bộ dáng bình thường.
Ông ta chớp mắt, lại nhìn về phía Cố Chi: “Nào, gọi ta một tiếng ba đi.”
Cố Chi: “…………..”
Trời ơi, đầu cô muốn nổ tung ra rồi nè, tự nhiên ở đâu chui ra một người muốn làm bố thiên hạ đến ám ảnh thế này: “Ông dựa vào đâu mà nói là ba của tôi? Ông thả tôi đi được chưa? Coi như là tôi xin ông đó.”
Trần Gia Hoành: “Con chính là con của ta, đã xét nghiệm máu nhận thân rồi, chứng cứ rành rành!”
Cố Chi nghe được mấy chữ “xét nghiệm máu”, ngẩn người, sau đó lại nhìn vết kim tiêm trên cánh tay.
Trước đây cô cũng có nghe Cố Dương nói sơ qua, ở toà án Thượng Hải, có một bộ phận chuyên kiểm tra nhóm máu để nhận thân, do người nước ngoài phụ trách.
Cố Chi đột nhiên chột dạ.
Thử máu là sao chứ, cô đã hai mươi tuổi rồi, tự nhiên ở đâu lòi ra một người cha, cũng chẳng phải chuyện gì đáng mừng.
Vì thế, Cố Chi đằng hắng giọng, ngồi thẳng lưng: “Khụ khụ, tôi cảm thấy, chuyện này, dù chúng ta có cùng nhóm máu thì cũng không thể khẳng định chắc chắn được. Ông nếu đã biết mẹ của tôi, chắc cũng biết mẹ tôi làm nghề gì. Mà cái nghề đó, ông cũng biết rồi đó, chuyện ba tôi là ai cũng chẳng thể nói rõ được, ông không thể chỉ dựa vào ba cái lời của người nước ngoài mà khăng khăng mọi chuyện được.”
“Hàm hồ!” Trần Gia Hoành liền tức giận, “Con chính là con của ta, Cố Lăng Chi chỉ có duy nhất một người đàn ông chính là ta!”
Cố Chi nhìn ông ta một cái.
Trần Gia Hoành tìm cái gì đó trong túi áo.
Cố Chi cho rằng ông ta tìm xì gà, ai dè ông ta lại lấy ra một bức ảnh chụp.
Ông ta đặt bức ảnh trong tay, cẩn thận mà vuốt ve, hốc mắt như đỏ lên thêm một chút, sau đó đưa bức ảnh cho Cố Chi: “Con gái, cẩn thận một chút, đừng làm hỏng nó.”
Cố Chi nghe hai chữ “con gái”, chép chép miệng, nhưng vẫn nhận bức ảnh trong tay.
Người con gái trong ảnh ngũ quan tinh xảo, nhìn đến chín phần là giống cô, ánh mắt vừa quyến rũ vừa giảo hoạt.
Cố Chi nhìn bức ảnh kia liền há hốc mồm, sau đó mắt cũng đỏ theo.
Người này, chẳng phải là mẹ của cô sao?
Cô vẫn cho rằng mẹ của cô chưa từng chụp bức ảnh nào!
Người đàn ông này sao lại có ảnh của mẹ cô!
Bức ảnh đã ố vàng, chứng tỏ đã rất cũ rồi.
Trần Gia Hoành lúc này mới móc xì gà trong túi ra, sĩ quan đứng phía sau liền chạy lên đưa bật lửa, ông ta rít một hơi, nhả khói, lại lạc vào ký ức mà kể chuyện cũ.
Ông ta nói: “Con vừa giống ta, mà vừa giống mẹ con như đúc. Lúc trước vì để chụp được bức ảnh, ta đã phải trộm ba bao tiền, phải nhịn ăn nữa, mới đủ tiền chụp.”
Cố Chi vuốt ve tấm ảnh trong tay, nhìn người phụ nữ trong ảnh, thấy mũi cay cay, không nói gì như đợi ông ta nói tiếp.
Trần Gia Hoành khi còn trẻ vốn là loại lưu manh, trộm cắp đánh nhau, chuyện gì cũng làm, thích nhất là đi trộm đồ, sau đó bán lấy tiền để đi ăn chơi xa hoa.
Sông Tần Hoài vốn là địa điểm nổi tiếng mua bán sắc đẹp ở Nam Kinh, đã là đàn ông con trai thì ai cũng muốn ghé qua ít nhất một lần. Trần Gia Hoành lần đầu tiên trộm tiền chính là để đến nơi này.
Ông ta khi đó ăn mặc sang trọng, nhìn phong thái không khác gì một thiếu gia nhà giàu, lúc đi vào được tiểu nhị giới thiệu cho một chỗ, ai dè mới vào đã nhất kiến chung tình với người ngồi hát trên sân khấu.
Tiểu nhị nói rằng đây là người mới của bọn họ, đang rất nổi tiếng, hát rất hay, gọi là Cố Lăng Chi, mà vì đang là ngôi đầu bảng nên giá cả không rẻ chút nào.
Trần Gia Hoành nghe thế, đã đưa cho Cố Lăng Chi rất nhiều tiền, sau đó còn thường xuyên ghé qua. Lần nào đến cũng chỉ nghe hát, đã vậy còn thưởng rất hào phóng, chưa từng đề cập đến chuyện bao nuôi Cố Lăng Chi, mà còn hay ghé thăm, nên Cố Lăng Chi đối với vị khách này cũng có ấn tượng.
Sau đó, có một ngày nọ, Trần Gia Hoành sau khi đưa rất nhiều tiền thưởng xong, nói muốn đưa Cố Lăng Chi ra khỏi nơi này.
Ông ta vào phòng, nắm lấy tay của Cố Lăng Chi, nói: “Lăng Chi, em đừng làm ở đây nữa, hãy đi theo ta đi.”
Cố Lăng Chi không ngờ ông ta sẽ nói thế: “Người có tiền để chuộc thân cho em sao?”
Trần Gia Hoành: “Có! Đương nhiên là ta có! Em hãy đi theo ta đi!”
Cố Lăng Chi: “Vậy trong nhà của người có tiền không? Người muốn cưới em về làm vợ lẽ ư?”
Bà nói xong, rút tay ra khỏi tay Trần Thiệu Hoàn: “Em không muốn đi theo chịu khổ cùng người đâu.”
Trần Gia Hoành trong nhà làm gì có tiền, ông ta là dân lưu manh mà, tiền bạc mà ông ta có đều là trộm cắp mà ra, nhưng vì muốn đưa Cố Lăng Chi đi, liền nói dối: “Ai cũng gọi ta là Trần thiếu gia, ta làm sao lại không có tiền được. Em đi cùng ta, về sau em chính là Trần phu nhân.”
Cố Lăng Chi nghe xong liền vui vẻ gật đầu: “Được.”
Trần Gia Hoành nộp tiền chuộc thân cho Cố Lăng Chi, sau đó thuê một gian phòng hạng sang ở Nam Kinh, tiền trong người lúc này đã tiêu gần hết.
Cố Lăng Chi thật sự cho rằng bản thân đã được gả cho một thiếu gia giàu có, thích ăn gì cũng có thể ăn, sau đó còn nghe nói ở Nam Kinh có chụp ảnh, cũng đòi đi chụp ảnh cho được.
Trần Gia Hoành lúc này để cung phụng bà cũng đã rất vất vả rồi, Cố Lăng Chi muốn cái gì thì ông cũng đều cố gắng giúp bà nguyện ý. Cố Lăng Chi cũng biết ông kiếm tiền rất vất vả, nhưng cụ thể là làm gì thì không rõ.
Qua vài tháng, Cố Lăng Chi hình như đã mang thai, kinh nguyệt mãi không đến, mà còn hay bị nôn khan.
Trần Gia Hoành biết Cố Lăng Chi có thể đã mang thai rồi, vô cùng vui vẻ, muốn đi trộm cái gì lớn lớn một chút, để có thể mua đồ ăn ngon, để bà có thể bồi bổ thân thể.
Nhưng mà lần đó, ông bí quá hoá liều, cuối cùng lại bị cảnh sát bắt được.
Trần Gia Hoành đi mấy ngày không về, Cố Lăng Chi ra ngoài hỏi thăm, mới biết được chân tướng rằng Trần Gia Hoành không phải thiếu gia mà chỉ là một tên ăn trộm. Toàn bộ tiền bạc dùng để nuôi bà mấy tháng qua đều là trộm cắp mà ra, đến cả căn nhà đang ở bây giờ cũng là đi thuê.
Trần Gia Hoành bị bắt về cục cảnh sát, muốn bỏ trốn cũng không phải là không được, chỉ là hơi khó khăn, nhưng mà ông vẫn trốn ra thành công.
Trốn ra rồi, ông liền chạy về chung cư, mới mở cửa ra, đã thấy chung cư trống rỗng, không còn đồ gì bên trong nữa.
Hàng xóm nói rằng Cố Lăng Chi đã đi rồi, trước khi đi còn đem bán hết đồ dùng trong nhà.
Cố Chi nghe đến đoạn Cố Lăng Chi bán đồ trong nhà, liền mỉm cười.
Trần Gia Hoành chắc là không có thêu dệt chuyện xưa để lừa cô. Cái chuyện bán đồ trước khi đi này cũng như được vận mệnh sắp đặt vậy, cô làm được, không ngờ mẹ của cô cũng làm y hệt.
Cố Lăng Chi trở về sông Tần Hoài, nghe được rằng Trần Gia Hoành đến tìm bà, vẫn luôn đóng cửa nói không gặp, nói rằng bản thân bà không gả cho người nghèo, không gả cho phường trộm cắp, cũng không gả cho kẻ lừa đảo.
Trần Gia Hoành có hỏi bà rằng bà có mang thai không, Cố Lăng Chi ở trong phòng im lặng một lúc lâu, nói không có, rằng ông đã suy nghĩ nhiều rồi.
Trần Gia Hoành vì thế đành phải rời đi, sau đó hăng hái muốn trở thành một người có tiền chân chính, không chỉ có tiền mà còn phải có quyền, đến lúc đó quay về tìm Cố lăng Chi, bà nhất định sẽ can tâm tình nguyện đi theo ông.
Trong thành Nam Kinh lúc đó cũng không có nhiều điều kiện làm ăn, ông đi theo đám người đi đến vùng Thiểm Cam, ở nơi đó làm thổ phỉ, có năng lực nhưng không muốn cứ mãi trộm cướp, nên rất nhanh đã trở thành thủ lĩnh, rồi qua mấy năm, trở thành bá vương một vùng.
Lúc ông trở lại Nam Kinh tìm Cố Lăng Chi, người ta lại bảo Cố Lăng Chi năm trước đã được một người khách chuộc ra rồi.
Trần Gia Hoành lúc đó ngỡ ngàng, nhìn về góc trời mà đau thương, hỏi thăm tin tức của vị khách kia, mọi người đều lắc đầu, không ai biết bọn họ đi đâu.
Sau đó, có người lắp bắp nói rằng, Cố Lăng Chi suốt mấy năm qua lúc nào cũng dắt theo một đứa bé gái.
Trực giác nói cho Trần Gia Hoành biết rằng đó chính là con gái của ông và Cố Lăng Chi, Trần Gia Hoành vừa mừng vừa sợ, bắt đầu tìm kiếm khắp nơi.
Đáng tiếc là, thời thế lúc đó đổi thay, cả một đất nước Trung Quốc rộng lớn như vậy, đi tìm hai mẹ con không khác gì mò kim đáy bể.
Trần Gia Hoành càng lúc càng nắm giữ nhiều thế lực, trong suốt quá trình từ lưu manh thành nhà lính, chưa bao giờ ngưng tìm kiếm, mãi cho đến khi lúc ông ở Thiểm Tây, tình cờ nghe được một đĩa nhạc, nhìn thấy gương mặt của người con gái trên trang báo.
Ông chớp mắt một cái, hoảng hốt cho rằng đây chính là Cố Lăng Chi.
Nhưng mà người này quá trẻ, không thể là người đó được.
Đây là ngôi sao ca nhạc Cố Chi.
Trần Gia Hoành cho người đi tìm hiểu về ngôi sao ca nhạc Cố Chi, thu thập tin tức về cô, bản thân cũng chú ý đến báo chí hơn.
Ngôi sao ca nhạc Cố Chi trên sân khấu bị người ta quấy rối vạch trần thân thế, nói cô là đồ không cha, là con gái kỹ nữ, nói mẹ cô là kỹ nữ nổi danh thành Nam Kinh.
Lúc ông đọc được bài báo đó, cả người giận đến phát run, diện mạo này, thân thế này, đích thị là con gái của Cố Lăng Chi, tuyệt đối không thể sai.
Cố Chi nghe Trần Gia Hoành nói xong toàn bộ câu chuyện, liền im lặng.
“Mẹ tôi đã qua đời rồi.” Cô rầu rĩ nói.
Trần Gia Hoành xoa mắt: “Ta biết. Không sao, ta tìm ra con là tốt rồi.”
“Thật đáng tiếc.” Ông ta thở dài một tiếng, “Nếu như ta sinh ra đã là thiếu gia, mẹ của con đã không ra đi như thế.”
Cố Chi yên lặng không nói gì. Chuyện đã rồi, cô khi đó cũng không biết tìm ai, mà cũng không thể tìm ai.
Cô cũng hiểu vì sao khi đó mẹ của mình lại làm như vậy. Nếu là cô của trước đây, nếu biết Hoắc Đình Sâm vốn chỉ đóng giả người giàu, cô cũng sẽ không do dự mà bỏ Hoắc Đình Sâm.
Mẹ cô bỏ cha cô, nhưng vẫn sinh cô ra, chuyện tình cảm lại vô cùng phức tạp, cũng khó nói rõ ràng là có yêu hay không. Cố Chi không biết nếu hồi đó mình mang thai con của Hoắc Đình Sâm, cô liệu có giống như mẹ của mình, sẽ sinh ra đứa trẻ đó không.
Nếu như cô bỏ Hoắc Đình Sâm, có khả năng là vẫn sẽ sinh, nhưng nếu là Hoắc Đình Sâm vì kết hôn mà bỏ cô, kết quả chắc chắn là không.
Cố Chi nghĩ nghĩ, đột nhiên nhớ ra cái gì, quay đầu lại nhìn Trần Thiệu Hoàn.
Trần Gia Hoành nếu vẫn còn tình cảm sâu nặng với mẹ của cô như vậy, thế đội trưởng Trần này ở đâu ra.
Mà Trần Thiệu Hoàn còn lớn tuổi hơn cô nữa.
Trần Thiệu Hoàn như nhìn ra Cố Chi đang nghĩ gì, cười cười: “Tôi là con nuôi của cha.”
Trần Gia Hoành không hề có ý định kết hôn, nhưng cũng muốn nhận một đứa con nuôi, vừa vặn lúc đó gặp được một đứa trẻ mười tuổi, cha mẹ đều đã qua đời, vậy mà vẫn phóng đao cưỡi ngựa không chút chớp mắt, nên ông quyết định nhận về làm con trai nuôi, đối với bên ngoài thì tuyên bố rằng đây là con trai ruột của mình.
Hoá ra không phải con đẻ. Cố Chi gật đầu: “Ồ.”
Trần Gia Hoành ổn định cảm xúc rồi, ra vẻ vô cùng kích động, chỉ vào Cố Chi và Trần Thiệu Hoàn: “Con gái, mau gọi anh trai đi.”
Khoé miệng của cô giật giật.
Cô không gọi anh, nhưng mà đối với cái loại nhận thân thích này của Trần Gia Hoành cũng thật là. Bắt cóc cô, doạ cô sợ, đến mức cô còn tưởng bản thân sắp hương tiêu ngọc vẫn luôn rồi.
Bộ không thể gặp nhau đàng hoàng được sao?
Trần Gia Hoành nghe thế mới đưa tay gãi đầu, cười gượng hai tiếng: “Thì cha con là người thô lỗ, từ thổ phỉ mà lên, nhất thời bị lú quá đó.”
Cố Chi: “…………..”
Trần Gia Hoành cũng không ép Cố Chi kêu anh kêu ba nữa. Bản thân ông cũng biết ít nhiều chuyện của Cố Chi mấy năm nay, liền hỏi: “Vậy con với cái tên họ Hoắc kia là quan hệ gì thế?”
Cố Chi cũng biết ông đang hỏi đến Hoắc Đình Sâm.
Trần Gia Hoành lại hỏi: “Có phải từ hồi mười sáu tuổi con đã ở bên cạnh hắn không?”
Cố Chi nghe thấy thế có chút không tự nhiên, nhưng mà cũng không phản bác.
Mấy chuyện này điều tra một tí là ra hết mà.
Nhưng cô nói: “Tôi đúng là có qua lại với anh ta, nhưng đã sớm cắt đứt rồi.”
“Cắt đứt rồi?” Trần Gia Hoành không tin, “Nếu đã chấm dứt, sao giờ cả cái Thượng Hải đều nói con cặp kè đại gia là sao?”
Cố Chi: “Cái đó, tôi, tôi không có cặp kè đại gia.”
Xem ra bản thân cô che dấu thân phận phú bà khá ổn, Trần Gia Hoành cho người điều tra, nhưng chỉ điều tra ra việc từ năm mười sáu tuổi cô đã quen Hoắc Đình Sâm thôi.
Trần Gia Hoành: “Chứ đâu ra?”
Cố Chi: “Anh ta chỉ là bình phong thôi.”
“Bởi vì tôi có rất nhiều tiền, tôi tự nói bản thân cặp kè đại gia để người ta không nghi ngờ nguồn gốc số tiền của tôi.”
Trần Gia Hoành như tìm ra điểm thú vị: “Con có nhiều tiền tới mức nào?”
Cố Chi: “Mọi người cũng đọc báo rồi đó, Thượng Hải có một người trúng số một khoản kếch xù, trị giá một ngàn vạn tệ.”
Cô hít một hơi: “Người đó, chính là tôi.” Cô sợ rằng bọn họ không tin, liền bổ sung thêm một câu: “Tôi cũng không có lừa mấy người làm gì.”
Trần Gia Hoành: “…………….”
Trần Thiệu Hoàn: “……………..”
Sau đó, Trần Gia Hoành vỗ đùi cái đét, cao giọng mà cười: “Tốt lắm! Tốt lắm! Ông đây ở Thiểm Tây có đọc báo, nói là có người trúng một ngàn vạn tệ, không ngờ lại là con gái của ông, quả nhiên là con gái của ta, ha ha ha ha ha ha!”
Cố Chi cũng cười theo ha ha hai tiếng.
Cô đưa mắt nhìn ra bên ngoài, thấy trời đã tối rồi.
Cố Chi đang chuẩn bị nói là phải về rồi, cha con cũng nhận rồi thì thôi, đột nhiên có người ở ngoài chạy vào.
Cố Chi nhận ra người này, là sĩ quan của Trần Thiệu Hoàn.
Người nọ ghé vào tai Trần Thiệu Hoàn nói gì đó.
Trần Thiệu Hoàn nghe xong, chỉ mỉm cười.
Cố Chi: “Sao thế?”
Trần Thiệu Hoàn nhìn về phía Trần Gia Hoành: “Cha.”
Trần Gia Hoành: “Sao?”
Trần Thiệu Hoàn liếc mắt nhìn Cố Chi một cái, sau đó nói với Trần Gia Hoành: “Hoắc thiếu gia Hoắc Đình Sâm dẫn người đến bao vây chỗ chúng ta, đòi chúng ta thả em gái.”
Cố Chi giật mình.
Hoắc Đình Sâm đến đây sao?
Hoắc Đình Sâm có phải tưởng là cô bị bắt cóc nên đến cứu không?
Trần Gia Hoành nghe xong cười lạnh một tiếng, nhấc chân lên, khẩy khẩy điếu xì gà.
Miễn nói nhiều, cái thứ đàn ông đã dụ dỗ đứa con gái mười sáu tuổi của ông thì ông đây chẳng có hảo cảm gì.
Trần Gia Hoành nhìn Trần Thiệu Hoàn một cái, Trần Thiệu Hoàn như hiểu ý, lui ra sau.
Cố Chi thấy Trần Thiệu Hoàn rời đi, có hơi sợ, vội gọi lại: “Đợi đã!”
Cô giữ chặt lấy Trần Thiệu Hoàn, sau đó còn quay lại nhìn Trần Gia Hoành: “Hiểu lầm, hiểu lầm rồi. Để tôi ra ngoài đó nói chuyện với anh ấy, nói anh ấy rời đi có được không?”
Trần Gia Hoành cũng nghe lời Cố Chi: “Con muốn làm gì thì cứ làm thế đó đi.”
Cố Chi được ông cho phép, quay qua cười gượng với Trần Thiệu Hoàn một tiếng.
Sau đó, cô ra ngoài.
Tường của Trần gia được bao bọc bởi lưới sắt, khi cô nhìn ra ngoài cổng, thấy người của hai bên đang giằng co với nhau.
Trước cửa có một chiếc xe ô tô.
Hoắc Đình Sâm ngồi trong xe, ngón tay nhịp nhịp, sắc mặt lạnh lùng vô cùng.
Anh không ngờ Trần Thiệu Hoàn dám chơi chiêu này với anh.
Ra vẻ không có ý đồ với Cố Chi, sau lưng anh thì lại trói người bắt đi.
Mà y cũng lợi hại, thuộc hạ là quân nhân, còn là bá vương vùng Thiển Cam, nhưng đây là Thượng Hải, là địa bàn của anh.
Hoắc gia có thể làm mưa làm gió ở Thượng Hải, đương nhiên không phải là loại thương nhân nho nhã gì.
Người của Hoắc gia toàn là một đám bảo vệ mặc đồ đen, còn đối phương lại là một toán quân nhân súng vác trên vai, sẵn sàng nổ súng.
Người của Hoắc Đình Sâm không phải là chưa nhìn thấy đối phương nặng đô thế này, nhưng lần này đối thủ lại là binh lính có quân trang, cũng không biết lần này có đánh thắng nổi không.
Hoắc Đình Sâm ngồi im một chỗ, mắt cứ nhìn vào hướng cửa sổ, thoáng cái đã thấy Cố Chi chạy ra.
Anh lập tức xuống xe, đi lại gần.
Cố Chi đang chạy về phía anh.
Hoắc Đình Sâm xác nhận là Cố Chi không phải bị người ta bắt cóc đến, liền chạy ra đón.
Chắc là vì Trần gia không định cướp người với Hoắc gia tại Thượng Hải nên mới thả người.
“Em có bị sao không?” Hoắc Đình Sâm đi đến trước mặt Cố Chi, một vẻ lo lắng mà kiểm tra trước sau.
Cố Chi lắc lắc đầu: “Không có việc gì hết.”
Cô nhìn thoáng qua đám người của Hoắc Đình Sâm, nói: “Anh kêu bọn họ thu tay lại đi.”
Hoắc Đình Sâm: “Sao?”
Cố Chi nói với Hoắc Đình Sâm xong, cũng quay lại nhìn vào đám lính, nói với sĩ quan của Trần Thiệu Hoàn: “Anh cũng nói bọn họ thu tay lại đi.”
Sĩ quan liền cúi đầu hành lễ với Cố Chi: “Vâng thưa đại tiểu thư.”
Hoắc Đình Sâm còn tưởng bản thân nghe lầm.
Sĩ quan của Trần Thiệu Hoàn mới gọi Cố Chi là cái gì cơ?
Đại tiểu thư á?
Hoắc Đình Sâm cả đời này chỉ mới nghe người ta gọi Cố Chi là “bà chủ Cố” hoặc là “Cố tiểu thư” thôi, trước giờ chưa nghe ai gọi cô là đại tiểu thư hết.
Là cái loại đại tiểu thư sinh ra trong nhung lụa, sống một cuộc đời giàu sang phú quý đó.
~ Hoàn chương ~