Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tui rất sợ cảm giác đơn độc, cảm giác mình lặng lẽ, lủi thủi giữa thế giới ko quen biết ai (mà gã thì ko phải lúc nào cũng có thể hiện diện bên cạnh tui), vì vậy, tui đã lên maihoatrang để lôi kéo mọi người vào Tung Sơn cho có bầu có bạn, để lâu lâu còn họp hành đàn hát, tán chiện mưa gió thất thường, bão tố trái ngang cùng tui cho vui cửa, vui nhà.
Rốt cuộc, sau bao khó khăn, nhọc nhằn, năn nỉ, ỉ ôi cũng đã lôi được nàng Nguyệt Thu và đệ đệ Hữu Hảo Kiếm vào núi Tung Sơn để cùng tu... hú với tui.
Khi biết tin NguyetThu chịu quá bộ đến Tung Sơn, tui vô cùng khoái chí, dẫu sao cũng chứng tỏ là mình có tài "dụ người", mình cũng có sức hút với... nữ nhân lắm chứ bộ. Ngay khi NguyetThu đủ lớn để "ra đời", lăn mình vào giang hồ để ngược xuôi với bão tố phong ba, nàng ấy đã ko hề "ngần ngại" mà gõ cửa nhà tui rầm rầm, réo gọi í ới: "Ta đủ tuổi để đi Xa Phu rồi. Nàng ơi, bây giờ phải làm gì đây?"
Tui nghe thế thì hớn hở ra mặt, miệng cười he he, vội vàng đáp lời: “Nàng chờ ta chút, để ta hỏi TaKiem xem sao."
Thế nhưng, vừa enter thì bị ngay dòng chữ đỏ chót đập vào mắt: "nguyetthu ko có trong VLTK, xin bạn vui lòng liên lạc sau".
Tui cứ type liên tục, rồi enter liên tục, rồi... liên tục bị mấy dòng chữ đỏ chát, quái đản đó nhảy xổ vào người xỉa xói. Chời ơi, hôm nay VLTK bị điên hay sao vậy? Rõ ràng, NguyetThu đang nhắn tin cho tui rành rành, sao lại dám gạt tui rằng nàng ấy ko có trong VLTK? Tưởng tui là đứa con nít tuổi, dễ bị dụ thế à? Vừa bực mình vì tự nhiên phải gánh lấy sự gạt gẫm của VLTK, vừa bối rối vì bị NguyetThu la hét inh ỏi, nghi ngờ tấm lòng trung nghĩa này. Vì vậy, tay chân tui luống cuống, đầu óc tui mờ mịt, ko biết phải làm sao để thoát khỏi tình cảnh khốn khổ này nữa. Mồ hôi rịnh ra cả người, thần kinh căng thẳng tột độ…
Trong tình thế nguy nan đó, tui liền cầu cứu đến trí tuệ thông thái của mình, bắt bộ não của mình hoạt động hình/s. Xẹt xẹt qua mấy phát, tui liền liều mình chọn giải pháp này xem sao:
“/NguyetThu Nàng chờ ta chút, để ta hỏi TaKiem xem sao.”
Enter phát, mấy câu chữ đó vội mọc cánh, bay cái vèo đến bên NguyetThu ngay tắp lự. Đến lúc đó, tui mới à được cái nhẹ nhỏm: "Thì ra trong VLTK, mỗi nick đều được phân biệt cặn kẽ từ chữ in đến chữ hoa. Hèn chi ta nói chiện với nguyetthu nãy giờ mà ko được."
Tui thì muốn NguyetThu cùng lên Xi Vưu lụm đồ xịn về bán cho mau phát tài, nhưng gã lại đinh ninh mà phán: "NguyetThu chưa cỡi được ngựa, nếu bắt NguyetThu chạy bộ lên Xi Vưu thì ko biết ngày nào tháng nào mới đến."
Nghe cũng chí lý, quả thực động Xi Vưu là nơi gà gáy khỉ ho, nằm ngoài vùng phủ sóng của nền văn minh đô thị, nằm tuốt luốt ở cái hốc hẻm xa tít tận mây mù, tui cỡi ngựa mà còn đi lâu ơi là lâu mới đến, nếu bắt NguyetThu chạy bộ thì tội nghiệp đôi chân ngà ngọc đó quá. Ấy thế là, tui chợt nghĩ đến Thiên Tầm tháp, nằm gỏn lọn trong lòng Đại Lý, chỉ cần Xa Phu phát là đến được ngay, ko cần phải đi đâu xa cho mắc công. Và, Thiên Tầm tháp là bãi đáp của sự lựa chọn cuối cùng cho bộ ba nhí nha nhí nhố này.
Vừa thoáng thấy bóng NguyetThu thụt thò nơi cổng Thiên Tầm, tui đã vội vàng nhảy xổ vào bình phẩm ko kịp nghỉ tay: "Trời ơi! Hết đồ đẹp để mặc rồi à? Sao tự nhiên mặc đồ ni cô xắc wắc thế này."
NguyetThu chỉ biết e thẹn, cúi mặt ve ve nép áo: "Kệ ta! Nga Mi thì mặc thế này là đúng rồi."
: "Thôi, nàng đừng có xạo. Ta thấy mấy cô Nga Mi mặc mấy bộ đồ đỏ chát, hở trên, hở dưới đó thôi. Bộ nàng muốn tu thiệt à? Mặc áo khác đi, mặc áo khác đi mà..."
Dù tui có hết lời đe dọa lẫn khuyến khích van xin, nhưng NguyetThu vẫn lòng dạ sắt đá, cương quyết giữ nguyên tình trạng nâu sòng kia như khiêu như khích tui. Rốt cuộc, tui đành bó tay trước chiếc áo nâu sòng xấu mù kia.
Từ ngày kết bạn với Hắc Liệt Mã thì hầu như tất cả mọi hành động nhảy nhót ăn chơi của tui toàn diễn ra trên lưng chú ngựa rùa này (dĩ nhiên là phải ngoại trừ những lúc ngồi thiền để ngắm cảnh rùi), thế nhưng, biết rõ NguyetThu chưa cỡi được ngựa thì tui còn lòng dạ nào để nàng ấy chạy bộ mình?
Ấy thế là, tui đã hạ mã để có thể cùng chạy loạn xạ ngầu với NguyetThu. Trong khi đó, gã lại ngang nhiên dám leo lên con Đích Lô mà chạy tới chạy lui như diễu hành trước mặt nhị vị nữ nhân miệng hét ra lửa này (đúng là gan to tày trời, chưa thấy quan tài thì nhất quyết ko chịu đổ lệ mừ). Nhìn thấy cảnh trái tai gai mắt đó, tui ko nén được lửa giận đang ầm ỉ nổ tung trong lòng, vội vàng hét lớn: "Ngươi có mau xuống ngựa ko hả? Ngươi ko thấy ta và NguyetThu phải chạy bộ sao hả? Ngươi nghĩ thế nào mà lại cỡi ngựa trước mặt cô nương đi bộ hả? Ko có mắt nhìn à".
Bị tui nã tràng pháo như thế, gã lại vừa xuống ngựa vừa đáp lễ bằng giọng lẫy lẫy hờn hờn: "Hic, người ta có ngựa đẹp mà lại ko cho người ta cỡi. Bất công gì đâu á!"
: "Bất cái đầu ngươi á! Xuống ngựa mau, xuống ngựa mau."
Một Nga Mi, một Thúy Yên lon ton chạy ngang chạy dọc, náo loạn cả Thiên Tầm. Tui thì một mặt hết lòng trấn an NguyetThu nên kiên trì đập quái đến chừng nào có thể cỡi ngựa được thì sẽ rước nàng về dinh liền (tức là rước nàng ấy lên Xi Vưu cùng hú hí với tui đó mà ), một mặt chí chóe đến trời đất nghiêng ngửa với NguyetThu luôn ( bà cũng đủ làm đảo lộn cả càn khôn, thử nghĩ xem, nếu bà mà gặp nhau thì long trời lở đất cũng là chiện dễ hiểu mừ).
Mặc dù say sưa tán chiện ko ngừng tay, tui vẫn ko hề lơ là nhiệm vụ cao quí Lượm tất tần tật những gì rơi ra sau sự ngã xuống của bọn quái Thiên Tầm. Nhưng... NguyetThu thì chỉ mãi chạy theo , chứ ko chịu nhặt bất cứ thứ gì rơi ra. Mà tui thì... ko thích thế tí nào. Có cạnh tranh mới có tiến bộ chứ, với lại, làm sao tui đành lòng lụm mình, rồi để NguyetThu nhìn thòm thèm mà giả lơ như thế kia chứ?
Với sự hào hiệp bẩm sinh, tui quyết định lên tiếng để an định lòng NguyetThu: "Nàng lụm vàng cùng ta đi. Đừng có ngại, cứ lụm đi."
Để rồi nhận lại sự đáp trả rằng: "Nàng cứ lụm đi, ta ko lụm đâu. Ta đang luyện Nga Mi ở Hoàng Sơn, ta vào Tung sơn chỉ để chơi với nàng cho vui thôi."
Trên đời này, tui rất ko ưa những sự "từ chối", càng từ chối thì tui càng nằng nặc làm ngược lại sự từ chối đó. NguyetThu nhất quyết ko lụm, còn tui thì nhất quyết ép NguyetThu phải lụm, còn đe dọa: "Nàng mau lụm đi. Ko lụm là ta ko vui, ta giận bây giờ."
Hic, rốt cuộc, tui đã chiến thắng vinh quang, nàng ấy đã vừa miễn cưỡng lụm vừa khóc thút thít trong sự ép buộc của tui. Nhìn thấy cảnh đưa qua đẩy lại "lụm và ko lụm" giữa nàng tiểu yêu cực kì hung mãn, gã bon chen nhảy vào chia phần: "Cho ta lụm với, cho ta lụm với."
Vừa nghe thế, tui đã vội liếc xéo cái cực kì sắc bén, hầm hổ lên giọng: "Đây là vàng của ta, nghe chưa hả, vàng của ta, ai cho ngươi lụm hả? Lo đập quái đi, đừng có xía vào chiện của bọn ta nghen chưa." (Thực sự là tui ngang ngược hết chỗ nói luôn. Rõ ràng là vàng của gã mừ, zậy mà tui vẫn có thể ngang nhiên đổi trắng thay đen, cướp đoạt trắng trợn giữa ban ngày ban mặt như thế. Nhiều khi nghĩ lại, tui cực kì khâm phục khả năng tráo trở của mình quá xá). Còn gã thì chỉ biết: "Hic, ko cho lụm thì thôi!" (nghe ngoan ngoãn ra phết nhỉ?)
Sau hôm náo loạn Thiên Tầm thì đệ đệ Hữu Hảo Kiếm cũng bon chen vào Tung Sơn, đội lốt char nữ Ngũ Độc cùng cái tên cực kì duyên dáng nhusuongnhutuyet. Lần đầu tiên nhìn thấy đệ ấy, tui đã quát toáng lên: "Trời ơi trời ơi, đàn ông con trai sao lại chơi char nữ? Đệ có bị sao ko hả?"
Với bộ dạng của nhusuongnhutuyet, đệ đệ hớn hở cười te toét (mà ko hề biết xấu hổ trước lời bắt bẻ của tui): "Đệ thích chơi char nữ cho đẹp!"
Nó đã trả treo trắng trợn như thế, chẳng lẽ tui lại tung vó ngựa đạp cho nó dẹp lép à? Vì vậy, tui đành ngậm ngùi chấp nhận hình dạng nhi nữ yếu như hổ như báo của nó mà ko biết phải dọa nạt gì hơn. Và dĩ nhiên, với khả năng của kẻ chưa cỡi được ngựa, thì Thiên Tầm vẫn tiếp tục làm nơi tung hoành của bộ tứ yêu quái này. Khác hẳn hoàn toàn với NguyetThu, cô Ngũ Độc nhusuongnhutuyet có lòng tham rộng vô bờ bến. Cô ả ko hề ngần ngại lụm tuốt tuồn tuột những gì mà đáng ra là... của tui. Điều đó cũng ko có gì đáng phải bàn, vì tui cũng luôn năn nỉ NguyetThu lụm vàng đấy thôi. Do đó, nếu cô nàng Ngũ Độc này có rắn mặt mà tranh ăn với tui, thì càng khiến cho tui vui vì có sự cạnh tranh quyết liệu, càng thôi thúc tui mau lẹ trong việc thu góp tiền bạc hơn. Nhưng đáng giận chỗ là... nhóc đó lụm giỏi quá, lụm chuyên nghiệp quá!
Từ khi có nhóc thì tui hầu như ko làm ăn gì được cả, tui vừa thấy vàng rơi ra, chưa kịp bôi dầu vào chân để dzọt đến lụm, thì vàng đã nằm gỏn lọn trong bao tải của nhóc rồi. Tui ko lụm được thì tui càng tức, càng tức thì tui càng quyết tâm phải lụm cho bằng được.
NguyetThu nhìn điệu độ xịt khói của tui, thì vội vàng nài nhusuongnhutuyet: "Đệ đừng giành với nàng ấy nữa, để cho nàng ấy lụm vàng với."
Vừa nghe được "tấm lòng" của NguyetThu thì tui tức muốn nổ đom đóm luôn. Trời ơi, tánh tui sỉ diện và tự ái như thế, làm sao chấp nhận được cái việc người ta nhường cho mình? Phải cạnh tranh công bằng, tuyệt đối ko chơi trò nhường nhịn lấy lòng kia!!! Vì thế, tui giậm chân phành phạch: "Ko cần đâu! Mạnh ai nấy lụm đi, ko cần nhường đâu!"
Sau câu phát ngôn đầy uy lực đó thì nhusuongnhutuyet càng hăng say lụm hơn, ko cần nể nang bất cứ ai cả, hễ thấy là lụm, ngay cả nhưng đống vàng nằm sát bên tui mà nhóc cũng ko tha. Nhìn vào cái túi trống rỗng của mình, tui giận quá, mới... giở trò chơi xấu, tui cứ cho rằng vì mình chậm chân nên ko lụm kịp, vì thế, đã nhảy vọt lên ngựa mà chấp nhusuongnhutuyet chạy bộ, xem thử lần này, ai sẽ là ngươi nhanh chân nhanh tay hơn? Thế nhưng, đau lòng thay, đau lòng thay, kết quả cũng ko có gì khả quan hơn chút nào. Nhóc đó chạy bộ mà vẫn lụm giỏi, lụm khỏe hơn tui nhìu.
Nhìn thấy sự thất bại ê chề đó, tui tức muốn ọc máu tươi. Tức ko chịu nổi, tui phi ngựa mà vẫn chậm hơn nhóc lội bộ là thế nào? Sao kì quái thể hả trời? Trong lòng đã thấy nản nản về tài năng của mình rồi, tui mới quay vội đến đống vàng đang chóe chóe ngay chân mình, nhưng tiếc thay, đó là vàng của tên quái nhân nào đó (chứ ko phải của gã) nên tui lụm ko được. Cô nàng nhusuongnhutuyet thấy tui nhào vào, thì cũng bon chen nhảy xổ vào ăn hôi như để trêu… gan tui. Ấy thế là, cuộc chiến giữa tỉ đệ giành nhau mấy trăm lượng đã diễn ra vô cùng ác liệt. Bên ngoài vòng chiến, Gã và NguyetThu nhìn thấy cảnh dở cười dở khóc đó thì vội đứng lại ngó xem, NguyetThu thì cười hí hí, còn Gã thì nhăn mặt nhăn mày làm trò khỉ, rối phán: "Chị em người thôi đi. Có mấy trăm lượng mà cũng giành, làm ta mất mặt quá."
Nếu là lúc thường thì gã đã bị lãnh mấy nhát vì câu nói gan cùng mình đó rồi. Nhưng vì tui sợ nếu type chửi gã thì đống vàng kia sẽ lọt vào tay của cô nàng Ngũ Độc, thế là, tui nghiến răng nghiến lợi, cố nhịn mà quyết tâm lụm cho bằng được đống vàng này, tui nhấp chuột lia lịa, ko ngừng tay, nhấp đến mòn chuột luôn. Và, kết quả là... tui vẫn ko tài nào tranh nổi tài năng lụm lặt quán tuyệt của nhusuongnhutuyet.
Tui... tui tức muốn ngất xỉu! Không phải tui tức vì ko lụm được đồng nào dần túi! Không phải tui tức vì thằng đệ đệ dám láo mà đi tranh ăn với tui! Mà tui tức vì sự bất tài vô tướng của chính mình. Từ ngày vào Tung Sơn đến giờ, tui chẳng làm gì ngoài việc rèn luyện khả năng lụm vàng, lụm vật phẩm. Tui ko cần phải tự đánh quái để luyện công, cũng ko cần giết người để luyện kĩ năng PK, mà tui chỉ chú tâm rèn luyện chiêu duy nhất: Bôi Dầu Vào Chân Để Lụm Cho Nhanh!
Ấy vậy mà, công phu duy nhất của tui lại thất bại ê chê trong tay đứa nhóc mới có x. Tức ko chịu nổi! Đến lúc hiểu ra sự thất bại thảm hại này, tui liền dậm chân thình thịch: "Ko luyện công nữa, ko luyện công nữa, ta đi ngắm cảnh đây, Hoa Sơn!"
Hai chữ Hoa Sơn là tui tung tin cho gã biết, để gã còn biết đường mà đi dỗ ngọt tui hả cơn tức này chứ.
nhusuongnhutuyet vừa thấy tui đùng đùng nổi giận rồi TĐP phát thì vội nhắn tin lia lịa: "Tỉ đừng giận đệ mà. Đệ lụm được có mấy vạn thôi. Đệ chia cho tỉ một nửa nè, đừng giận đệ mà, hic hic".
: "Ko cần! Đệ cứ giữ lấy đi! Đó là công sức của đệ mà!"
....
Tại Hoa Sơn, gã nhìn thấy lửa đang phừn phựt lan tỏa xung quanh tui, như muốn thiêu đốt vạn vật xung quanh, thì vô cùng ngán sợ, vội dụ ngọt: "Thôi mà, đừng giận nữa, ta đền lại cho nàng là được chứ gì?"
Vừa nghe thế, tui vội múc lạnh nước tạt lấy tạt để vào chính mình để mau chóng dập tắt lửa, mặt mày lạnh lùng (thực ra là đang cố nhịn cười), chậm rãi thốt: "Mau giao dịch đi! Còn chờ gì nữa mà đứng đó!"
Kết quả là vạn của gã dập tắt được cơn giận của tui! (Mãi đến giờ, tui vẫn ko nghĩ là cơn giận của mình chỉ đáng giá vạn?)