Rừng Phong Cổ Sinh.
Những chiếc lá phong sắc đỏ lác đác rơi . Ánh chiều tà chiếu xuống khu rừng Cổ Sinh phản chiếu qua những tán phong sắc đỏ ấy tạo lên một buổi hoàng hôn màu đỏ đầy thơ mộng. Mặt trời như một quả cầu lửa đang rơi xuống cuối chân trời. Những đàn bướm đủ màu sắc lối đuôi nhau bay lượn bên những bông hoa Bỉ Ngạn. Chỉ có hai con người trong khu rừng màu hồng đỏ ấy thì tâm trí chẳng có chút thơ mộng nào. Xương Ngập trên đoạn đường xa ghập ghềnh cũng đã khiến những vết thương cũ bắt đầu chảy máu. Dù hắn toàn thân đau đớn đễn vô cùng nhưng vẫn tịnh không kêu lên một câu. Phía trước Ngọc Dung cũng đã thấm mệt. Những giọt mồ hôi lăn trên má hồng của nàng như những hạt Ngọc , càng khiến vẻ đẹp của cô gái tuổi trăng tròn thêm kiều mị
Hắn chẳng rời đôi mắt khỏi nàng đến nửa khắc. Không phải vì nàng đẹp, mà vì nàng thật bất khuất. Hắn cảm kích mở lời:
- Tiểu Thư! Ta nghĩ chúng ta lên nghỉ một chút.Tiểu thư kéo xe liên tục canh giờ chắc cũng đã mệt rồi !
Ngọc Dung thực cũng đã thấm mệt nhưng vẫn quyết tâm nói :
- Muội không sao ! Địch nhân còn ở phía sau ! Chúng ta phải cấp tốc đến Hồng Giang trước khi trời tối.
Xương Ngập kêu khổ :
- Ta chỉ e rằng Tam Kha chưa đuổi tới đây, ta đã chết vì đau mất rồi.
Nàng vẻ thất thần quay lại nhìn hắn máu từ vết thương đã thấm đỏ trên y phục. Quả thật là từ lúc rời đi nàng vì lo lắng bị địch quân đuổi tới mà quên đi mất chuyện này. Liền vội đặt xe xuống quay lại nói :
- Ngô ca ca ! Vết thương của huynh … !
- Ta không sao !
Hắn nhìn bàn tay nàng đang kiểm tra vết thương trên người hắn. Đôi bàn tay cũng đã rớm máu vì kéo xe suốt hai canh giờ, lòng vô cùng xót xa nói :
- Tay của tiểu thư bị thương rồi ! Để ta tra Kim Sang Dược cho cô
A a a
Thịch …thịch thịch.
‘ Thiên tử xấu xa ngươi lại cầm tay ta, Lúc ngươi hôn mê đã cầm tay ta. Ta vốn nghĩ ngươi không cố ý lên không tra xét. Bây giờ tỉnh rồi vẫn cầm là sao? Ta thật sự là rất khó thở. Ta có lên đánh ngươi xỉu tiếp không?’
Hàng vạn câu hỏi chạy loạn trong đầu nàng.. Hắn cũng không sao cảm nhận được bàn tay ấy đang nóng lên, hai má nàng đã đỏ hồng. Nàng cuối cùng cũng chỉ nói được:
- Huynh cầm tay ta rất đau.
Hắn vội buông ra , ấp úng:
- Ta thật vô ý quá! Xin lỗi tiểu thư!
Nàng có vẻ giận hờn nói:
- Từ khi huynh tỉnh lại. Một câu là tiểu thư, hai câu lại là tiểu thư…
- Ta…
Nàng nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của hắn bật cười nói:
- Muội gọi huynh là Ngô Ca, vậy huynh cứ gọi muội là Dung nhi được rồi!
Hắn lặp lại:
- Dung nhi!
Nàng xòe đôi bàn tay nhỏ nhắn đến trước mặt hắn. Hắn lần đầu tra thuốc cho một nữ nhân. Việc này khi xưa còn là thái tử đương nhiên hắn chưa từng làm , thành ra lóng ngóng vô cùng.
‘ Thiên tử xấu xa, Ngươi tra thuốc thật nhẹ nhàng, ta thấy hết đau rồi’
Kim Sang Dược đã tra xong hai bàn tay nhỏ nhắn được băng khá lôi thôi. Nàng vô cùng mãn ý đứng tựa mình bên gốc phong ,đưa ánh mắt thu ba ngắm nhìn những chiếc lá đỏ đang rơi trong nắng chiều. Nàng đứng đó lam y như thu hút mọi ánh sáng trong trời đất. Bất giác tự mỉm cười một mình.
Hắn một khắc si ngốc nhìn nàng.
Một nỗi đau lại cuộn thắt trong tim:
‘ Quân Nghi bây giờ nàng ở đâu?’Đại Thảo Nguyên
Cũng giây khắc này. Băng kiếm đang kết giới trên không trung liên tục phóng xuống. Triệu Tông Thuận đang vô cùng chật vật trong kiếm trận, không ít băng kiếm đã tạo thành vết thương trên khắp cơ thể lão.
Một ánh sáng bạc lấp lánh trên cây Cự Kiếm của Lý Khuê.
Phạm Chiêm quay sang khách khí nói:
- Lý Công Tử ! Lão phu xin mượn kiếm của Công Tử.
- Lão tiền bối xin cứ tự nhiên!
Hắn dứt lời liền vỗ nhẹ lên thân kiếm. Cự Kiếm như bừng tỉnh xuất khỏi vỏ bay lên không trung , ánh quang có phần hưng phấn.
Phạm Chiêm phi thân lên đón kiếm hô lớn:
- Bát Huyền Đại Phạm! Nhân Kiếm Hợp Nhất! Thái Cực Vô Cực .
Tức thì cả thân người phát ánh sáng bạc hợp nhất với thần kiếm. Bầu trời mây mù kéo đến, sấm chớp vần vũ
- Phong Lôi Chu Thiên Kiếm tái xuất giang hồ.
- Phong Lôi Thần Kiếm chấn bảo của Thất Kiếm Sơn Trang.
- Quả thật uy thế kinh thiên động địa.
- ….
Bọn người lộ anh hùng đều trầm trồ thán phục, hết lời ca ngợi.
Phạm Chiêm thân ảnh như ánh chớp cùng Phong Lôi kiếm phi thân phá vỡ kết giới vào trong Vạn Băng Trận.
Một ánh hào quang tỏa sáng che mờ cả ánh sáng nơi chân trời, xé ngang giữa hoàng hôn.
Choàng..
Một tiếng nổ lớn…ánh sáng tan biến. Phạm Chiêm uy mãnh cầm Cự Kiếm Phong Lôi ngự trên không trung. Máu nơi vết thương trước ngực đã thấm ra áo bào, một vệt máu tươi trên miệng cũng đã chảy ra..
Dương Tam Kha đứng bên kia toàn thân đã xụi lơ. Linh Lung Kiếm trước mặt hắn biến thành một mảnh băng vô sắc , tự do rơi xuống mặt đất.
Xoảng…
Nát thành nhiều mảnh…
- Linh Lung Kiếm đã bị hủy !
Mọi người đều kêu lên kinh ngạc.
Tam Kha vẫn đứng lặng :
‘ Bát Huyền Đại Phạm quả thật danh trấn thiên hạ. Nếu không phải vừa rồi có Linh Lung Kiếm dùng thần lực của Ngọc Băng ngàn năm che đỡ, thì giờ ta đã không còn toàn mạng’
Lệnh Công hướng chính thiên đáp:
- Linh Lung Kiếm của Cổ Lão Tiền Bối chí âm vô thượng chỉ tiếc rằng lại lọt vào tay một kẻ tà ác như ngươi . Sau này không tránh khỏi đại họa cho thiên hạ. Hôm nay ta hủy nó đi cũng xem như diệt trừ mối họa này.
Tam Kha lạnh băng đáp:
- Bát Huyền Đại Phạm quả thật Thiên Hạ Chí Tôn. Hôm nay ta đã đánh giá thấp lão rồi!
Phạm Chiêm khiêm tốn:
- Tất cả đều nhờ vào linh lực của thần kiếm Phong Lôi. Ta chỉ dùng nội công Bát Huyền để khu động sức mạnh trong nó mà thôi.
Lại quay lại phía Lý Khuê:
- Xin gửi lại kiếm cho Công Tử
Hào quang từ Thần Kiếm Phong Lôi cũng dần mờ nhạt. Liền quay trở về bên chủ nhân chìm vào giấc ngủ.
Tam Kha lạnh nhạt cười lớn nói:
- Ngươi là cản trở lớn nhất trên con đường bá nghiệp của ta! Hôm nay ngươi không chết. Ngày sau người phải chết sẽ là ta. Đừng trách ta hôm nay không nương tay.
Dứt lời trên hai bàn tay đã bốc lên hai luồng khí lực, một xanh như nước biển , một đỏ như lửa. Lập tức lao về phía lão.
Phạm Chiêm thần tình kinh ngạc nói:
- Ngươi quả đã tà luyện tâm pháp của Thiên Sơn Phái. Ngươi không lẽ là đệ tử của Phong Chấn Tử.
Hắn lạnh nhạt tiếp lời:
- năm trước ta rơi xuống thẳm vực trên Tuyết Sơn. Không những không chết lại gặp được thần sư. Người đã dùng tâm pháp năm tu luyện truyền lại cho ta. Ngươi không ngờ phải không?
Toàn thân Lệnh Công cũng tỏa ánh hào quang màu vàng của Bát Huyền Đại Phạm. Hai bên cùng lao vào quần chiến . Lúc này trên Đại Thảo Nguyên chỉ còn lại ba màu xanh ,đỏ, vàng thay nhau chiếu sáng bầu trời.
- Băng Hỏa Thiên Di Chưởng ! Tàn Thiên Diệt Địa- Tam Kha hô lớn.
Từ bàn tay hắn một Hỏa Long xuất thế, một Thủy Phượng vần vũ , cùng lao về phía Lệnh Công. Hỏa Long bay tới đâu mặt đất cháy thành tro bụi . Thủy Phượng lướt đến đâu vạn vật hóa thành băng sương.
Lệnh Công thần sắc tỏa ánh kim quang hô lớn:
- Bát Huyền Đại Phạm! Bát Nhã Chưởng.
Tức thì một luồng kim quang đại thịnh phóng ra chắn lấy Hỏa Long, đẩy lui Thủy Phượng. Ánh sánh chói lóa vùng trời.
U… u …uuu..
Tiếng vang như từ vạn cổ vọng lại , không ai còn hiểu chuyện gì sảy ra sau đó.
Mặt trời như một quả cầu lửa lại tiếp tục rơi xuống chân trời.
Phạm Lệnh Công ngự trên không, áo bào của lão đã rách nát vài nơi. Vết thương cũ máu chảy đỏ cả ngực lão. Nhưng thần sắc tuyệt nhiên đều tỏ ra bình thản. Đám lộ anh hùng nhìn thấy vậy cũng bớt phần hoang mang.
Bên kia Tam Kha vô lực rơi xuống mặt đất, sắc mặt nhợt nhạt. Linh hồn hắn bay về trong quá khứ đã xa lắm. Hắn chợt nhìn thấy nụ cười hiền từ của mẫu thân hắn. Vẻ mặt bác ái của Phụ Thân hắn. Một giọt lệ rơi trong mắt hắn. năm rồi hắn mới lại khóc. Hắn chết rồi sao!
Trong bóng chiều ảm đạm , một thân ảnh nhẹ vút lên bầu trời ôm lấy hắn đáp xuống mặt đất. Người này chính là Lão Thái Giám già vẫn theo hầu hắn.
- Đại Vương ! người không thể chết được! Dương Tướng Quân đâu mau hộ giá Đại Vương.
Vừa lúc này Cát Lợi cùng đám tàn quân còn lại sau trận chiến cũng đã thoát khỏi mê trận Trúc Đào Lâm. Long Trận liền vây quanh lấy Bình Vương lui ra một đoạn xa.
Đám Hồ Vạn Xuân , Lý Khuê, Trần Lãm cùng lộ anh hùng cũng toan lao lên.
- Xin hãy khoan!
Lệnh Công cũng đã đáp xuống mặt đất cất lời.
- Các vị anh hùng xin nghe tại hạ nói một lời!
Mọi người đều lấy làm kinh ngạc nhìn nhau. Ngay cả đến bọn Cát Lợi cũng không khỏi ngạc nhiên.
- Trận chiến này nên dừng lại tại đây! Hôm nay đã quá nhiều máu đổ trên mảnh đất này rồi. Nếu lại phải lưỡng bại câu thương một trận ,e rằng đến Quốc Khí cũng không tránh khỏi tổn thất. Hơn nữa ở Bắc Quan Ngoại kẻ thù đang chờ nước đục thả câu. Đây là lúc chúng ta nên đoàn kết lại. Tại hạ tổ chức anh hùng yến cũng không ngoài mục đích này.
Trong đám lộ anh hùng cùng nhìn nhau gật đầu:
Lão Thái Giám già liền cúi tạ nói:
- Đội ơn chư vị! Chuyện hôm nay xin ghi tạc trong lòng!
Nói xong liền cùng đám binh sĩ theo Long Trận thoát ra ngoài Trúc Đào Lâm.
Ở một nơi không xa. Một tăng nhân trẻ tuổi đang nhẩm niệm một đoạn kinh Tam Bảo sám hối. Miệng thốt ra rằng:
- Phạm Lệnh Công! Ngươi quả đã không giết y!
Tăng nhân đó hướng mặt nhìn bóng hoàng hôn hồi tưởng
Chùa Lục Tổ bảy ngày trước.
Sau khi Tịnh Dạ tăng thống rời khỏi điện phật. Chỉ còn lại một mình Thiền Ông ngồi lại tụng kinh Tam Bảo sám hối. Cánh cửa mật phòng hé mở. Một tăng nhân trẻ bước ra đến sau Thiền Ông quỳ rạp xuống thưa.
- Bạch Sư Phụ ! Đệ tử có chuyện này còn chưa rõ. Hôm nay trong chính điện người đã sớm phát hiện ra hai tăng chúng giả mạo. Vì cớ gì mà lại để chúng lấy đi Kim Huyền Ngọc dễ dàng như vậy?
Thiền Sư dừng mõ kinh , cũng không quay lại , chỉ trả lời rằng:
- Vạn Hạnh! Con tuy học thức uyên bác nhưng còn chưa nắm được thiên cơ. Chuyện này ta đã có sắp xếp .
Tăng nhân trẻ vẫn còn chưa lĩnh ngộ hỏi tiếp:
- Bạch Sư Phụ! Kim Huyền Ngọc là pháp bảo trấn Quốc! Lần này Dương Tam Kha lại đích thân dẫn binh đi đánh Nam Sách , chẳng phải là tự tìm đường chết sao? Lý Gia ta sao không nhân cơ hội này đoạt lấy thiên hạ!
Thiền Sư lắc đầu nói:
- Cổ Pháp tiên cơ rằng : Lý Gia ta phải trải nhất thiên niên sóng gió, tam kiếp trầm luân mới lập thành đế vương được. Cuộc đời ta gắng sức cũng chỉ mới được tam thập niên. Thất thập niên sau này đều nhờ vào con cả.
- Đệ tử vẫn chưa lĩnh ngộ.
Thiền Sư đứng dậy vẻ mặt trầm lắng nói:
- Phạm Chiêm hẳn sẽ không giết Tam Kha. Ông ta hiểu hơn ai hết lúc này ngoại bang đang dòm ngó. Tam Kha dù sao cũng là con dân Bách Việt , lại là hậu nhân chủ cũ , dù gì cũng được bách tính tin theo. Nếu lúc này nội chiến nổ ra e rằng trăm họ sẽ rơi vào cảnh nô bộc. Nhưng Lữ Gia thì khác. Lữ Gia xuất thân Bắc Quốc, lúc này chúng thế đông lực mạnh là họa lớn của Lý Gia. Ta lần này cố ý để chúng lấy đi Kim Huyền Ngọc , Thực cũng là đẩy chúng vào cảnh đối mặt với thiên hạ. Hiện nay trong thiên hạ chỉ có người là đối thủ của Lữ Thiên Ảnh. Nếu có thể lợi dụng lộ anh hùng kêu gọi người này tái xuất giang hồ thì đại sự ắt sẽ thành.
Tăng nhân trẻ vẻ mặt có chút thất sắc nói:
- Người muốn nói đến Yên Nam Tử !
- Đích thị là y.
Thiền Sư lấy trong bảo hộp ra một chiếc áo cà sa lấp lánh ánh hào quang nói:
- Hôm nay ta truyền con đến đây là để truyền lại chức trụ trì cho con. Mọi việc sau này của Lý Gia con nhất nhất đều phải cẩn trọng mà làm.
Tăng nhân trẻ càng thêm phần kinh sợ nói:
- Nhất định không được! Sư Phụ còn trường thọ sao đệ tử dám…
Tăng nhân trẻ toàn thân đã run rẩy. Thiền Sư lặng nhìn ánh hoàng hôn đang tắt nói:
- Ta xem Chiêm Tinh biết vận số sắp tận. Có thể đem tấm thân này vì đại nghiệp của Lý Gia đã là viên mãn rồi.
Nói xong liền khoác cà sa lên người tăng nhân trẻ.
- Tử sinh sinh tử! Ngươi đã ngộ ra chưa.
Tăng nhân trẻ nhận áo định thần cũng trở lên bình thản hơn đáp lại:
- Bạch Sư Phụ! Đệ tử đã ngộ.
- A di đà phật!
Thiền Sư tiếp tục niệm kinh Tam Bảo đẩy cửa bước ra ngoài.
Vạn Hạnh dõi nhìn về bóng hoàng hôn than rằng:
- Lý Khuê! Lần này ngươi thiệt thòi một chuyến.
Dứt lời cất bước mà đi . Phía sau là hoàng hôn màu đỏ.