Vết thương trên tay chân cũng xem như hoàn toàn khép lại, ban đêm khi ngủ cũng không bị Điệp Y điểm huyệt khiến ta không thể trở người nữa. Có điều mỗi ngày vẫn phải uống chút ít dược thang, nghe nói là có thể trợ giúp cho kinh lạc và máu huyết lưu thông, vấn đề là kinh lạc của ta không có khí, có uống bao nhiêu cũng thông không được a.
Ta như cũ không nhìn thấy Khinh Hàn, chính vì như thế, Điệp Y còn thường xuyên đi xin chỉ thị của hắn, nhưng nhìn sắc mặt của Điệp Y ……
Kỳ thật không gặp được hắn cũng tốt, hắn như một người xa lạ xuất hiện trước mặt ta, còn ta lại phải như đối diện một người xa lạ mà đi đối mặt hắn. Ta không biết hắn có mệt mỏi hay không, nhưng ta thì có.
Thế nhưng có chuyện khiến ta còn mệt hơn, chẳng hạn như tên Trầm Trạc Thanh nhiều lần đăng môn “đến viếng” này. Ai, thật chẳng biết hắn đến làm gì, nếu là đến diễu võ giương oai, nghiêm túc mà nói giữa ta và Khinh Hàn căn bản chẳng phát sinh gì cả, nếu là đến tìm người tán gẫu, tiểu đệ a, ngươi nhìn không ra ta là một kẻ câm sao?
Thật hy vọng Điệp Y có mặt ở đây, tiếc rằng sau bữa cơm trưa cho đến tận trước giờ cơm tối, Điệp Y cũng có công việc cần làm, ta đành một mình ở trên giường.
“Khí sắc của ngươi xem ra không tồi a.” Trầm Trạc Thanh ngược lại cũng thật biết tự cấp tự túc, không ai rót trà cho hắn, hắn tự mình làm. Nhấp một ngụm trà, còn không quên khẽ nhăn mày, “Nước trà gì đây, thật khó uống. Nếu có người đến thăm ngươi, ngươi sẽ chiêu đãi họ bằng loại nước trà này à?”
Ta thở dài một hơi, viết trên giấy: ngoài ngươi ra chưa ai đến xem qua ta cả.
Hắn ngẩng đầu lên, lộ ra một nụ cười khiến người ta cảm giác không thoải mái: “Ngươi không cần lừa ta, Khinh Hàn không đến xem qua ngươi ư?”
Chỉ có một lần, lúc mệnh lệnh Băng Lạc vì ta nối gân.
Trầm Trạc Thanh nhìn chằm chằm vào ta, tựa hồ muốn từ trong mắt ta nhìn ra dấu tích của sự dối trá. Hắn buông tách trà trong tay xuống, chậm rãi đi đến cạnh giường: “Ngươi có biết hắn đã bao lâu chưa ôm qua ta không?”
Ta lắc đầu, khuê phòng bí sử của các ngươi sao ta biết chứ.
“Từ lần ngươi phát sốt, sốt đến nỗi thiếu chút mất mạng, hắn không còn chạm vào ta nữa.” Đáy mắt của Trầm Trạc Thanh hiện lên một tia âm độc, “Thế nào, hắn không đến tìm ngươi sao? Dục vọng của hắn cường liệt như vậy, ngươi bị hắn hành hạ rất vất vả đúng không?”
Ta có một dự cảm không tốt, liều mạng lắc đầu.
“Ngươi nói, nếu ta thượng ngươi, hắn sẽ muốn giết ngươi hay là giết ta?” Trầm Trạc Thanh xốc chăn lên, ta kinh hoàng dùng tay trái giữ chặt hắn lại, hắn một bàn tay tát vào mặt ta.
“Còn giả vờ thanh cao gì nữa? Ngươi không lẽ chưa từng bị nam nhân ôm qua sao? Dù sao cảm giác nhục nhã cũng đã sớm vất toẹt đi rồi, cho ta thượng một lần có gì hệ trọng chứ?”
Tay trái ta cũng trả lễ hắn một bạt tai, ta cười với hắn.
“Ngươi cười cái gì? Có cái gì đáng cười chứ? Ta và ngươi đều giống nhau, đều bị một người nam nhân như mình áp ở dưới thân đùa bỡn!” Ánh mắt hắn tràn đầy hận ý, tựa như một dòng thác dữ dội không thể kiểm soát sắp đánh sập phòng tuyến tinh thần.
Ta cười cái gì? Bởi vì ta không giống ngươi. Ta chưa từng cảm giác đến nhục nhã, cũng không có cảm giác bị đùa bỡn. Không sai, bị Đế Hạo ôm thật sự khiến ta cảm giác không cam tâm, bởi vì không cam tâm làm một kẻ yếu bị người khác bảo hộ. Ta thích hắn, thế nên được hắn ôm ta cảm thấy rất hạnh phúc, tuy rằng …… cũng rất thống khổ ……
“Ta từng nghĩ rằng hắn thật sự thích ta …… Ngày ta đứng trên Nguyệt Lượng thành, trông thấy hắn từ bóng đêm bước đến, chỉ là một cái mỉm cười mà thôi, ta liền ngay cả khí lực để động cũng không còn. Chưa từng có người cười đến mỹ miều như hắn, ngay cả ánh trăng trên bầu trời đêm so với hắn cũng trở nên ảm đạm thất sắc. Hắn nói, ngươi đi với ta nhé, ta không suy nghĩ gì liền đáp ứng hắn. Hắn gọi nhũ danh của ta, ‘Đậu Đậu’, từ nhỏ đến lớn ta đều rất chán ghét người khác gọi ta như vậy, cho dù là phụ thân đã chết đi của ta hay là mẫu thân luôn đối đãi ta cực tốt. Nhưng cái tên nghe ngốc cực kỳ này, từ trong miệng hắn phát ra lại có thể du dương đến thế, cho nên ta nghĩ cũng không nghĩ liền đi theo hắn …… Khi hắn hôn và ôm ta, thì thầm bên tai ta hai tiếng “Đậu Đậu …… Đậu Đậu”, mỗi một lần ta đều rất cảm động, sợ hãi sẽ mất đi hắn. Nhưng ngươi đến rồi, ta bất giác hiểu rằng ta vĩnh viễn sẽ không mất đi hắn, bởi vì ta căn bản chưa từng có được hắn!” Cơ thể của Trầm Trạc Thanh run rẩy kịch liệt. Bởi vì kích động, đôi mắt hắn bắt đầu đỏ lên, gần như điên cuồng.
Đậu Đậu, ngươi đi với ta nhé. Ôn thuần tinh khiết như rượu, nhẹ nhàng nhấp nhô gợn sóng ……
Nước mắt của ta bắt đầu tuôn rơi. Ta khẽ lắc đầu, ảo tưởng ấy quá mỹ miều, mỹ miều đến nỗi chính mình có thể tức khắc ý thức được nó có bao nhiêu không thật.
“Hiện tại, hắn mỗi ngày đều đọc sách. Những quyển dược điển chất trong kho sách mốc meo đều bị hắn lục tung ra!” Bàn tay của Trầm Trạc Thanh không biết khi nào đã với vào cổ ta, “Hắn ngoại trừ đọc sách vẫn là đọc sách, hắn còn bảo ta cút ra ngoài, hắn cư nhiên chê ta phiền! Những lời tín thệ hắn nói với ta trước kia đi đâu rồi! Đều là ngươi! Đều là ngươi đồ yêu tinh hại người!”
Cổ của ta bị Trầm Trạc Thanh bấu chặt, hắn dùng sức ấn xuống, trong ánh mắt hắn ta thấy nỗi thống khổ tuyệt vọng. Nước mắt của hắn tí tách rơi xuống, khiến ta phân không rõ nước mắt trên mặt ta rốt cuộc là của hắn hay của mình.
Hô hấp của ta càng lúc càng khó khăn. Hai chân liều mạng mà giãy đạp, tay trái dù cố dùng lực cũng không chống được hai tay của hắn. Mẹ nó, lẽ nào ta không bị Tô Nguyệt Hà đánh chết, cũng không bị Bạch Lộ Ngưng tra tấn chết mà lại phải chết dưới tay một tên vô danh tiểu tốt Trầm Trạc Thanh? Mẹ nó thật không đáng!
Mọi thứ bắt đầu tối đen, trước mắt ta là hình bóng trắng toát của Đế Hạo đang rời đi, còn có khuôn mặt cúi xuống khẽ cười của Khinh Hàn, từng khắc từng khắc lùi về sau rồi dần dần biến mất …… Thôi vậy, dù sao những thứ ta có được so với người khác cũng hơn rất nhiều rồi ……
“Ngươi muốn làm gì!” Trầm Trạc Thanh bị người kéo rời khỏi thân thể ta.
Phút chốc, cơ thể ta co quắp lại, ta dùng sức hớp lấy không khí, tay bấu chặt mép giường ho đến tê tâm liệt phế.
“Việc của ta ngươi không cần quản!” Trầm Trạc Thanh sắc mặt hung ác, một chút cũng không còn nét thanh tú như xưa.
Ta khó khăn ngước đầu lên, nhìn thấy Băng Lạc đang vác hòm thuốc đứng ở trước giường, một tay đặt trên cổ áo phía sau của hắn.
“Chuyện tình của Trầm công tử, Băng Lạc đương nhiên không quản được. Nhưng Tàm Đậu thiếu hiệp là người mà Túc Thiên Các các chủ phó thác cho Cửu Trọng Thiên, vạn nhất xảy ra chuyện gì, tôn chủ phải giải thích với Túc Thiên Các thế nào?”
Trầm Trạc Thanh đứng thẳng, nhìn chòng chọc Băng Lạc suyễn khí, “Ngươi cho rằng Túc Thiên Các giao phó hắn cho Cửu Trọng Thiên sao! Láo toét! Rõ ràng hắn còn chưa đến Cửu Trọng Thiên, Khinh Hàn đã không đợi được hạ sơn đi xem hắn!”
“Trầm công tử, tôn chủ không thích người khác đo lường tâm tư của người.” Băng Lạc đem hòm thuốc để xuống, “Sự tình hôm nay Băng Lạc sẽ không nói cho tôn chủ biết, cũng thỉnh công tử tự trọng.”
Trầm Trạc Thanh cắn răng, phất tay áo bỏ đi.
Ta nhìn Băng Lạc cảm kích. Nếu nàng không đến đúng lúc, e là ta đã phải phơi xác tại đây.
“Là Điệp Y nhờ ta đến giúp ngươi bắt mạch, nhìn xem thân thể ngươi thế nào.” Băng Lạc hiểu ý gật đầu với ta.
Giờ cơm tối, Điệp Y đến xem ta, biết được cảnh ngộ xảy ra hồi chiều, nàng tức giận đến nỗi muốn lập tức đi bẩm báo tôn chủ, phải hảo hảo trừng trị cái tên vô pháp vô thiên kia.
Ta kéo nàng lại, bảo nàng nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện. Hơn nữa bản thân là ở Cửu Trọng Thiên dưỡng thương trị bệnh, vốn không nên đắc tội nhiều người. Tiểu báo cáo này mà đánh ra, Trầm Trạc Thanh sẽ chỉ thêm thù hận ta.
Kỳ thật, lòng ta hy vọng tất cả chuyện tình của bản thân đều không cần dây vào Khinh Hàn.
Có những vết thương không cần lại đến thêm một lần sẽ tốt hơn, dù là với hắn hay với ta.
Sau ngày ấy, ta rốt cuộc không cần tiếp tục uống loại thuốc thông máu thông mạch gì nữa. Có điều Băng Lạc lại đổi cho ta một loại thuốc khác, nghe nói là có lợi cho cổ họng ta. Băng Lạc dùng ngân châm giúp ta nối liền dây thanh quản đã đứt, đi kèm dược thang, như vậy sau này ta sẽ có cơ hội nói chuyện được.
Có thể nói chuyện đối với ta rất trọng yếu, thế nên cho dù loại thuốc hiện tại so với trước kia đắng hơn không chỉ gấp bội, ta cũng sẽ nhịn xuống dịch vị cơ hồ chực chờ trào ra mà đem dược uống hết. Điệp Y cũng rất cảm kích sự hợp tác của ta.
Có điều, không biết thuốc này có phải giống như Khang Thái Khắc hay không, khiến người uống xong rất muốn ngủ. Ta lúc nào cũng cảm giác chóng mặt, thân nhiệt tăng cao mồ hôi đổ nhiều, lỗ tai còn thường xuyên nghe thấy tiếng vỗ cánh của chim chóc hoặc tiếng nước nhỏ giọt từ trên cao rơi xuống nền đá. Thôi kệ, phỏng chừng là tác dụng phụ của thuốc chăng?
Điệp Y nhìn ta càng ngày càng không ổn, liền căn dặn ta hảo hảo ở trong phòng, nàng đi tìm Băng Lạc đến xem ta.
Ta một mình nằm trên giường, mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt tử lão đầu đang cười với mình.
“Tiểu đậu tử, thương tích của ngươi tốt lên rất nhiều a!” Hắn đang ngồi trên một tảng đá bên cạnh ao nước ngoài cửa phòng.
Tử lão đầu ngươi ngồi xa như vậy làm chi? Lại đây a! Nhìn không thấy ngươi đồ đệ ta hành động bất tiện sao? Ta dùng tay gọi hắn vào nhà.
“Qua đó làm gì? Ngoài này ánh nắng mặt trời rất tốt a! Ngươi cũng ra đây đi, tiểu đậu tử!” Tử lão đầu cười đến nỗi như nhặt được vàng không bằng.
Lão hỗn đản nhà ngươi, vậy không phải là làm khó ta sao?
“Ngươi lại đây a, sư phụ ta nói cho ngươi biết phương pháp trở về, hai sư đồ ta chậm rãi tán gẫu!”
Được rồi, nể mặt ngươi muốn cung cấp cho ta thông tin quan trọng như thế, ta sẽ qua đó với ngươi! Nếu ngươi dám lừa ta, cho dù tay trái có gẫy ta cũng sẽ tấu cho ngươi đầu đầy bánh bao!
Ta khó khăn chuyển động trên giường, dự định để hai đầu gối trước chạm đất, sau đó dùng tay trái chống đỡ, không ngờ cả người rầm một tiếng ngã sóng soài trên mặt đất, kéo theo đầu gối một trận kịch đau. Mẹ nó, lão già ngươi chỉ biết đày đọa đồ đệ ta là giỏi.
“Tiểu đậu tử! Ngươi còn không mau qua đây ta sẽ đi à!”
Biết rồi! Biết rồi! Loại người như ngươi chả biết kiên nhẫn là gì cả!
Ta nằm sấp trên mặt đất cố bò về phía trước, từng chút từng chút một nhích gần tử lão đầu. A, sắp rồi, sắp rồi!
Bỗng nhiên trước mặt biến thành khoảng không, cả người ta ngã chúi xuống, bên tai vang lên tiếng nước òng ọc. Trong mũi, trong miệng tất cả đều là nước, hai tay hai chân giãy đạp loạn xạ nhưng vẫn không sử dụng được chút khí lực gì, càng là giãy dụa lại càng chìm sâu thêm.
Tử lão đầu đâu mất rồi! Sao ta lại rơi xuống nước thế này!
Kinh lạc: là đường khí huyết vận hành trong cơ thể, đường chính gọi là kinh, nhánh gọi là lạc. Kinh với lạc liên kết đan xen ngang dọc, liên thông trên dưới trong ngoài, tạo thành một mạng lưới liên lạc toàn thân.
Khang Thái Khắc: tên một loại thuốc bây giờ, dùng để chữa các bệnh cảm cúm thông thường.