Trong không khí một trận vù vù âm vang, Lục Liêm Mạt rút kiếm ra, Hàn Thanh cực nhanh thu tay về, kiếm phong lướt qua chóp mũi hắn, ta kinh hãi đến nỗi cả người đầy mồ hôi lạnh. “Vợ chồng hai ta hành tẩu giang hồ nhiều năm, người có thể khiến cho Song Thần rút ra khỏi vỏ quả thực không nhiều, ngươi rốt cuộc là ai?”
“Ha ha, chờ ta thu lấy đôi danh kiếm của các ngươi xong sẽ nói danh tính cho hai ngươi biết!” Huynh đệ, phải thừa nhận ngươi rất lợi hại nhưng ngươi cũng rất không biết trời cao đất dày!
Quả nhiên, lời của hắn chọc giận đôi vợ chồng kia. Lí Lạc Kham rút kiếm ra, kiếm thế cực kỳ mãnh liệt, có loại phá phủ trầm chu cảm. Đương lúc hắn toàn thân mất đi cảnh giác sắp bị ngón tay Hàn Thanh điểm trúng huyệt, Lục Liêm Mạt vắt ngang kiếm ngăn cản, Hàn Thanh thu tay ngả người về sau, thiếu chút nữa bị kiếm của Lí Lạc Kham cắt qua mặt.
“Thư kiếm dịch thủ, hùng kiếm lợi công, công thủ kiêm bị, sở hướng phi mỹ”, Hàn Thanh trong lúc né tránh khóe miệng vẫn như cũ cười nhạt, thân ảnh của hắn bất chợt vụt đến trước mắt ta, chỉ nghe thấy bên tai âm vang một tiếng, Vô Tà đã bị hắn rút ra, “Xem xem ta có xứng được với thanh hi thế bảo kiếm này không!”
Ngay sau đó, Hàn Thanh thoáng cái bất ngờ nhảy đến Lục Liêm Mạt trước mặt, chiêu kiếm thư thái cao nhã, bộ pháp tựa như đang dạo bước trong mây, một kiếm lách qua thân kiếm của Lục Liêm Mạt, mũi kiếm hất tung vạt áo nàng ra. Lí Lạc Kham quay người lại, chuôi kiếm của Hàn Thanh vừa đúng lúc bắt tại mũi kiếm của hắn, chuôi kiếm một chuyển, kiếm trong tay Hàn Thanh nhanh chóng xoay lại, tại cổ của Lí Lạc Kham đã lưu lại một đạo hồng ấn nhợt nhạt.
Lí Lạc Kham nghiêng người lách qua Hàn Thanh, che chở thê tử, song phương giằng co.
“Nếu các hạ cùng Tàm Đậu là bạn không phải thù, vợ chồng hai ta cũng không hà tất quấy rầy,” Lục Liêm Mạt chỉnh lại vạt áo, “Hôm nay hai ta thua ở tiểu huynh đệ trên tay tâm phục khẩu phục!”
“Không dám, hai vị quả là người hào sảng, tại hạ Hàn Thanh, có lễ!” Hàn Thanh đem kiếm cắm mạnh vào vỏ, chấn động đến sống lưng ta tê dại.
Lí Lạc Kham cùng Lục Liêm Mạt rời đi, đầu cũng không quay lại.
Hàn Thanh ngồi xổm xuống trước mắt ta cười, lấy ngón tay chọt chọt lên khuôn mặt nịnh nọt của ta, “Thế nào? Tiểu đệ ta lợi hại đúng không!”
“Lợi hại! Lợi hại! Mau giúp ta giải khai huyệt đạo!”
“Ta dù lợi hại đến đâu cũng không bằng Tàm Đậu ca ca ngươi lợi hại a!” Hàn Thanh giơ ngón tay hắn lên đếm, “Xem ngươi xem, hoa đào nở khắp nơi! Lúc trước có Phùng Bội Ngôn, theo sát còn có đại danh đỉnh đỉnh kiếm thần, hiện tại là Lục Liêm Mạt, thế nào rồi, ngực của nàng xinh đẹp không? Ai da, ta còn quên tính cả vị Lăng tiểu thư kia, không biết nàng có tìm được Đỗ lang của nàng không nhỉ?”
“Không...... Phùng Bội Ngôn là đại tiểu thư ta làm sao dám trèo cao? Huống chi nàng cũng đã chết...... Lục Liêm Mạt lại càng không phải món khoái khẩu của ta, vừa rồi không phải ta đã rất nóng lòng tìm cách thoát thân sao...... Còn có Lăng tiểu thư, nàng hiện tại chẳng phải đang đi tìm Đỗ lang của nàng à?”
“Kia Đế Hạo thì sao?” Hàn Thanh nhẹ nhàng nâng mặt ta lên, trong ánh mắt đã không còn vẻ bất cần như trước.
“Đế Hạo...... hắn......” đầu lưỡi của ta đột nhiên cứng lại, hắn thực sự hỏi rất nghiêm túc, kia một khắc ta hiểu ta cũng phải nghiêm túc trả lời hắn, nhưng ngay lúc bản thân đang cố lục tìm một vị trí thích hợp cho Đế Hạo lại chợt phát hiện trong đầu không có từ ngữ nào đủ để hình dung.
“Hắn rất quan trọng với ngươi, hắn cùng người khác không giống nhau?” ngữ điệu của Hàn Thanh rất nhẹ nhàng.
“Ta không biết......”
“Ngươi không phải không biết, ” khuôn mặt Hàn Thanh hơi hơi nghiêng đi, tựa như một đóa hoa quỳnh nở rộ trong đêm đen nhưng lại hiu quạnh vì không người thưởng thức, “Mà là ngươi từ trước đến nay không dám nghĩ.”
Vào lúc hắn vừa xoay người, ta té sấp trên mặt đất. Hắn từ lúc nào đã giúp ta giải khai huyệt đạo?
“Tàm Đậu, ta có một loại dự cảm, chúng ta rất nhanh phải xa nhau rồi......”
Ta đứng lên, nhìn hắn chầm chậm dọc theo nóc nhà bước đi. Dưới ánh mặt trời, bóng của hai người đổ xuống mái ngói trở nên mong manh. Gió nhè nhẹ đùa nghịch những sợi tóc tinh tế bên tai hắn, đó là một vẻ đẹp của sự tĩnh mịch. Ta đi theo phía sau, thời gian lặng yên trôi qua, ta nhìn hắn hơi hơi nghiêng đầu, không biết trông về phía nào.
“Xin lỗi......” Ta nói.
Hắn quơ quơ tay, “Mạc danh kỳ diệu nói cái gì xin lỗi!”
Ta không trả lời hắn...... vì ta đã đoán được ngươi là ai rồi.
Trở lại Thiếu Lâm Tự, vừa đúng lúc giờ cơm tối, quả nhiên vẫn là cải trắng tàu hủ...... Thôi kệ, giữa trưa thịt cá no say, buổi tối xem như thanh lọc dạ dày đi...... Ta liếc nhìn Hàn Thanh, hắn tựa như chuyện gì cũng không có phát sinh qua, dùng chiếc đũa đem tàu hủ và cải trắng trộn thành một đống như bùn nhão, sau đó bỏ vào trong miệng...... huyệt thái dương ta giật giật, xem ra mỗi người ai ai cũng có chỗ quái gở của họ.
“Cho ta thêm một chén tàu hủ!” Hàn Thanh giơ bát lên, vị tiểu tăng phụ trách nấu ăn đi đến múc thêm cho hắn.
Nhìn bộ dáng hắn ăn ngon miệng như vậy, ta cũng nhấc đũa lên chuẩn bị ăn mấy miếng cải trắng, bỗng nhiên cảm giác trên bắp đùi của mình có cái gì đang chuyển động, là tay của Hàn Thanh tiểu tử kia. Ta tưởng hắn muốn trò cũ lập lại khi dễ tiểu huynh đệ của ta, ngay tại lúc chuẩn bị nổi cáu, ta giật mình hiểu được hắn đang viết chữ trên đùi ta: đừng ăn, có vấn đề.
Lúc này, vài vị tăng nhân bên cạnh đã đầu choáng mắt hoa, bên kia đã có vài người ngã xuống, Hàn Thanh dùng chân đạp ta một cái, ta cũng nhắm mắt nói chóng mặt, sau đó đổ gục trên bàn.
Càng lúc càng nhiều người ngã xuống, chưa đến nửa khắc, bốn bề đều trở nên im lặng. Cảm giác có người đang hướng phía hai ta mà đến, ta ở trên bàn trộm nhìn thấy một đôi chân của tăng nhân, bỗng nhiên đỉnh đầu một trận chưởng phong mãnh liệt chụp xuống, ta vừa muốn kêu to, ngẩng mặt liền thấy Hàn Thanh đang chụp lấy cổ tay của vị tăng nhân khi nãy.
“Sao ta từ trước đến nay lại không biết hòa thượng của Thiếu Lâm Tự có đôi tay thon dài như vậy nhỉ!” Khóe miệng Hàn thanh vẫn như cũ khẽ nhếch lên một nụ cười.
“Ta còn nghĩ bản thân đã che đậy rất tốt, không ngờ vẫn thiếu một chút!” Đối phương phản thủ thoát khỏi bàn tay đang nắm chặt của Hàn Thanh, xoay người muốn chạy đi.
Hàn Thanh dùng ngón tay chấm nhẹ lên bát canh rau trước mặt ta, sau đó bắn ra, giọt nước hóa thành băng đánh thẳng vào sống lưng đối phương.
Tăng nhân kia thiếu chút nữa đổ rập trên mặt đất, quay đầu nói: “Hóa Hàn Ngọc Tấu Chân Kinh...... Ta nên sớm đoán được ngươi là Khinh Hàn, tôn chủ của Cửu Trọng Thiên!”
Nụ cười của Hàn Thanh không thay đổi chút nào, “Bằng không ngươi cho là còn ai biết Ngự Hoa Bát Thức? Hai ta lần trước giao thủ ở Phùng trạch, cô nương hình như quên để lại danh tính cho ta biết.”
“Nhìn thân hình ngươi không quá mười ba, bốn tuổi,” tăng nhân kia một tay kéo xuống lớp mặt nạ da người, trong nụ cười lại có vài phần đắc ý, “Là mất máu quá nhiều hay là bị trọng thương? Công lực của ngươi hiện chỉ còn ba phần, ngươi có chắc rằng có thể bắt được ta không?”
Phá phủ trầm chu: dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng.