Võ lâm thịnh thế, giang hồ thái bình. Dù cho đôi khi cũng có phân tranh, bất quá đều là những việc không quan trọng.
.
Trong chốn võ lâm chính là cao nhân tắc hữu cao nhân trị, cho dù giang hồ hỗn loạn, thì cả hai phía hắc bạch đều luôn ngưỡng mộ anh hùng.
.
Người trong giang hồ vẫn thường dùng câu này để nói về anh hùng: Anh hùng xuất thiếu niên, mỹ nhân như ngọc kiếm như hồng.
.
Ngày mười sáu tháng ba năm nay, tại chân núi Thiếu Thất, là ngày diễn ra đại hội võ lâm được tổ chức ba năm một lần.
.
Giang hồ hỗn loạn, các thế lực mới ngày càng xuất hiện nhiều, sự cạnh tranh gay gắt giữa các môn phái tồn tại đã lâu, đến lúc này lại càng nghiêm trọng. Minh chủ võ lâm hiện nay tự thấy tuổi đã cao, lực bất tòng tâm, có ý định nhân dịp đại hội lần này để chọn ra một người thích hợp để kế nhiệm. May mà cuối cùng cũng chờ được đến lúc tổ chức đại hội võ lâm, liền quyết định chọn nơi được coi như Bắc Đẩu của võ lâm – Thiếu Lâm tự tiến hành kỳ đại hội lần này.
.
Thiếu Lâm tự là chủ nhà, tất nhiên vô cùng cẩn thận, tận tâm tận lực hoàn tất việc chuẩn bị.
.
Năm nay, người Thiếu Lâm tự cử ra, luận võ là cao thủ trẻ tuổi nhất của Giới luật đường – Giới Viện đại sư, năm nay chỉ mới hai mươi lăm tuổi.
.
Giới Viện đại sư cũng là một trong những bậc trưởng bối của Thiếu Lâm tự, là sư đệ của phương trượng đại sư, từ nhỏ đã tu hành ở Thiếu Lâm, tinh thông Phật pháp, do chăm chỉ khổ luyện từ nhỏ nên võ công vô cùng cao thâm. Mà Giới Viện đại sư lại ít khi ra ngoài, cho nên cũng không có nhiều người biết đến. Nếu hắn không phải là người sẽ tham dự đại hội võ lâm lần này, sợ rằng chẳng mấy ai biết được có người này tồn tại ở Thiếu Lâm tự.
.
Đại hội lần này lại được tổ chức ở Thiếu Lâm tự, rõ ràng là thiên thời địa lợi nhân hòa. Võ học của Thiếu Lâm vốn đã nổi tiếng là bác đại tinh thâm, từ lâu đã có thanh danh hiển hách. Người trong giang hồ đều đồn đại rằng: Nếu đương kim võ lâm minh chủ hiện tại đã có ý muốn thoái vị, người kế nhiệm không có ai khác ngoài Thiếu Lâm tự.
.
Cho dù trời có mưa tầm tã cũng không thể ngăn cản mọi người đổ dồn về tham dự đại hội võ lâm, trên đường lầy lội, nhưng vẫn có không ít bóng người đi lên Thiếu Thất sơn.
.
Đi trên đường là một chiếc mã xa hoa lệ, vốn luôn bị giới giang hồ coi là chuyện lạ, mã phu ngồi bên ngoài chậm rãi giục ngựa bước đi, mà chiếc xe vẫn đi chậm rì rì, cứ như đang đi dạo trong mưa. Mã xa trang trí hoa lệ, giống như đang tuyên cáo với mọi người đây là gia đình giàu sang phú quý, đang đi thưởng ngoạn. Thật ra cũng chỉ là nói đùa, người nào để ý một chút thì có thể nhìn thấy ngay ký hiệu “Nam Cung gia” trên thân xe, liền lập tức thối lui. Đây là mã xa của gia tộc Nam Cung – một trong tứ đại gia tộc trên giang hồ, ai cũng không muốn tự rước lấy phiền phức.
.
Mà bên trong xe lại đang xảy ra một chuyện kì lạ khác…
.
Bên trong mã xa rộng rãi, có năm người đang ngồi theo ba hướng khác nhau, bốn người chia nhau ngồi hai bên, còn một người thì ngồi ở chính giữa.
.
Lúc này bốn người ngồi ở hai bên đều bất đắc dĩ nhìn vào thiếu niên đang ngồi ở chính giữa, liên tục khuyên nhủ: “Đường lên kinh thành còn rất xa, lúc này không thích hợp để dừng lại.”
.
Thiếu niên hơi nhíu mày, chưa kịp mở miệng thì người để ria mép đang ngồi bên phải đã tiếp lời: “Trong đại hội võ lâm người tốt kẻ xấu vô cùng phức tạp, ta đã phụng mệnh phải bảo vệ ngươi, sẽ không để cho ngươi gặp phải bất trắc nào, thỉnh suy nghĩ lại.”
.
Thiếu niên cau mày, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt to tròn nhìn bốn người, sau đó bỗng nhiên tà mị cười: “Hai nhà Đông Phương, Nam Cung các ngươi không phải vẫn luôn đối chọi gay gắt với nhau hay sao? Hiếm khi thấy các ngươi có cùng quan điểm như thế, đáng tiếc ý ta đã quyết, mau đi đến Thiếu Thất sơn!”
.
Bốn người giật mình: “Tiểu…”
.
“Tiểu cái gì?” Thiếu niên đó trừng mắt, nhíu mày, cũng không cho người khác có cơ hội ngăn cản, lập tức nói: “Lên Thiếu Lâm tự!”
.
Bốn người nhìn nhau, sau khi thấy ánh mắt của thiếu niên, Đông Phương, Nam Cung cũng bất lực quay đi, Bắc Minh không giỏi ăn nói, lúc này Tây Môn đành mở miệng: “Vì sao đột nhiên lại muốn lên Thiếu Lâm tự?”
.
“Phật dạy: Không thể nói.” Thiếu niên cười bí ẩn, thấy bốn người đều sợ đến xanh mặt, không nén được mà tiếp tục trêu đùa: “Các ngươi sợ không bảo hộ được ta? Vậy thì đến lượt ta bảo hộ các người không phải cũng như nhau sao?”
.
Nghe vậy, bốn người lại quay ra nhìn thiếu niên nọ. Với khuôn mặt mỹ mạo tuyệt thế, nhu nhược mềm yếu như vậy, không mang thêm bọn hái hoa tặc tới quấy rầy đã là vạn hạnh rồi, còn đợi y bảo hộ bọn họ? Nói đùa kiểu này có vẻ hơi miễn cưỡng quá thì phải? Bọn họ là tứ đại gia tộc trong võ lâm phương Nam, rất nổi danh trên giang hồ, võ lâm tứ đại công tử cũng là bốn người bọn họ. Thế nhưng đối với vị trí minh chủ võ lâm nghe qua rất uy phong, bốn người đều không thấy hứng thú. Lần Bắc thượng này chính là vì có người ủy thác hộ tống thiếu niên này lên kinh thành. Vốn nghĩ thuận lợi đưa người này lên tới kinh sư là có thể hoàn thành nhiệm vụ, ai ngờ trên đường đi nghe nói đại hội lần này cử hành tại Thiếu Lâm tự, thiếu niên kia lại có ý muốn tới xem. Kể từ đó, kế hoạch bị thay đổi lung tung, việc này cũng không đáng kể, cái chính là quá nguy hiểm, có biết bao nhiêu nguy cơ có thể xảy ra chứ.
.
Nhưng mà, tứ đại gia tộc lại không thể không tuân theo ý nguyện của thiếu niên, cho nên đành phải liều mình làm theo mà thôi! Họ Tây Môn căn dặn: “Đến lúc đó ngươi đừng chạy loạn, phải đứng ở bên cạnh bọn ta để đề phòng gặp chuyện.”
.
Thiếu niên nọ nhướn mày một cái, cười cười không nói gì, cuối cùng cũng đáp ứng.
.
Trong mã xa lại trở về trạng thái yên tĩnh, bên ngoài vẫn lất phất mưa, chiếc xe lại nhanh chóng tiến về phía trước.
.
Hai ngày sau, mười lăm tháng ba, khi sắc trời vừa sáng lên thì xe của họ cũng đã đến chân núi Thiếu Thất.
.
Lúc đầu mới nhìn, còn tưởng rằng bọn họ đã đi nhầm đường ra tận thảo nguyên. Bởi vì bọn họ chỉ thấy lều trướng dựng lên khắp chân núi, thỉnh thoảng còn thấy được vài cột khói nhỏ bốc lên. Hóa ra là khách cùng nông gia ở chân núi đều đã chật cứng, mà những người này lại không muốn bỏ lỡ đại hội lần này, lâm vào đường cùng nên đành phải dựng tạm lều lên để chờ đợi.
.
Tứ đại công tử vốn là thượng khách, lần này lại không định đến dự, thiếp mời cũng đểở nhà, cho nên là tay không mà đến. May mà trên xe đã chuẩn bịsẵn lương thực cho ba ngày đường, có thể nghỉ ngơi ngay trong xe, cho nên việc ăn ngủ cũng không cần phải lo lắng.
.
Sáng sớm hôm sau, sương mù tiêu tán, khi ánh nắng đầu tiên vừa xuất hiện, đã có không ít người tiếp tục lên đường.
.
Thiếu niên này tựa hồ rất hưng phấn, không ngừng thúc giục bốn người kia, rửa mặt, ăn điểm tâm xong cũng nhanh chóng đi lên núi.
.
Bởi vì số người đến tham gia đại hội rất đông, hơn nữa ở chốn phật môn không tiện luận võ, Thiếu Lâm tự liền chuẩn bị một lôi đài tại khoảng sân trống phía Nam núi Thiếu Thất, chỗ ngồi của thượng khách đều chuẩn bị tốt, còn có cả mái che, những người còn lại thì đứng xung quanh lôi đài.
.
Khi chỉ còn một canh giờ nữa là bắt đầu đại hội, ngoại trừ chỗ ngồi của những vị thượng khách, còn khu đất trống thì mọi người đã đứng chật kín, nhìn đằng sau vẫn còn rất nhiều người đang đi đến.
.
Thiếu niên kia cùng bốn vị bảo tiêu của y đến hơi muộn, không có vị trí nào vừa ý. Bắc Minh chỉ chỉ vào cây đại thụ gần lôi đài nhất, sau khi hội ý, Tây Môn liền mang thiếu niên phi thân lên cây ngồi.
.
Thấy năm người bọn họ làm vậy, những người khác cũng bắt chước theo. Bất quá chỉ chốc lát mà trên những cây đại thụ xung quanh lôi đài đã chật kín người, sợ rằng người ngoài nhìn vào còn tưởng những người đứng dưới là người hầu của họ a.
.
Thời gian chậm rãi trôi đi, những vị đại nhân cũng bắt đầu xuất hiện. mọi người đều rất háo hức chờ đợi, võ lâm đại hội ba năm mới tổ chức một lần, sao có thể không kích động nhân tâm được chứ?
.
.
Ngồi trên cành cây lâu sẽ mỏi, thiếu niên xoay người tìm một vị trí thoải mái, lúc này mới phóng tầm mắt vào đám đông như đang tìm kiếm người nào đó.
.
Thiếu Lâm phương trượng cùng bốn vị đường chủ của Thiếu Lâm cũng đã tới, thiếu niên này thấy vậy thì nheo mắt nhìn một chút, sau đó cười khẽ một tiếng.
.
Bất luận là vụ việc gì đều phải có một đống những lời vô nghĩa để mở màn, có người nghe hay không không quan trọng, quan trọng nhất chính là sau khi nói xong những lời vô nghĩa đó thì đại hội sẽ chính thức bắt đầu.
.
Đại hội năm nay vẫn là xa luân chiến, chỉ cần tự thấy mình có đủ năng lực là có thể tham gia luận võ, chỉ có cửu đại môn phái thì đều là do chưởng môn nhân tự mình ứng chiến hoặc cao thủ mà chưởng môn nhân chỉ định tham gia luận võ mà thôi.
.
Đấu tới buổi trưa, Chương môn phái Hoa Sơn đã thắng liền ba hiệp, giờ chỉ còn Côn Lôn, Võ Đang, Thiếu Lâm là chưa lên sàn đấu mà thôi.
.
Đối với một đại hội long trọng như vậy, thiếu niên này có lẽ là lần đầu tiên được chứng kiến. Nhưng y cũng không chuyên tâm, đa số thời gian đều là chăm chú nhìn vào một nơi nào đó, mỗi khi bị những tràng pháo tay của mọi người quấy rầy thì y mới liếc mắt nhìn một chút, sau đó lại quay đi chỗ khác ngay.
.
Sự kỳ lạ của y rơi vào trong mắt của tứ đại công tử. Bọn họ nhìn theo ánh mắt của thiếu niên, thì thấy đó là chỗ ngồi của các cao tăng Thiếu Lâm tự. Chẳng lẽ nhìn mấy con lừa ngốc đó lại thú vị như vậy sao?
.
Ngươi tu hành phải giữ cho tâm hồn thanh tĩnh, tính cảnh giác so với người thường luôn nhạy cảm hơn, nếu là người có tu vi cao thâm, bị ánh mắt như vậy chiếu vào người làm sao có thể không biết? Năm vị cao tăng không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn về phía năm người kia.
.
Bị phát hiện là đang nhìn trộm, bốn vị công tử này không thể làm gì khác hơn là cung kính thi lễ.
.
Chỉ có thiếu niên kia là vẫn lộ ra bộ dạng tự tiếu phi tiếu, thản nhiên nhìn thẳng vào bọn họ.
.
Bất quá công phu của mấy người kia cũng chỉ có vậy, Hoa Sơn thua Côn Lôn, chưởng môn nhân phái Võ Đang tiến lên khiêu chiến, cuộc so tài đã tới hồi gay cấn.
.
Đột nhiên, năm vị cao tăng của Thiếu Lâm nhanh chóng cùng nhau rời đi, điều này khiến cho mọi người vô cùng kinh ngạc. Thiếu Lâm tự vì sao lại bỏ đi hết như vậy? Chẳng lẽ vừa phát sinh đại sự gì sao?
.
Trong lúc mọi người còn đang suy đoán thì chưởng môn phái Võ Đang đã giành được thắng lợi, năm vị cao tăng của Thiếu Lâm tự thì chưa quay lại, người lên khiêu chiến lúc nãy không phải là đối thủ của trưởng môn phái Võ Đang, chỉ ba đòn đã bại trận.
.
Khoảng nửa nén hương sau, Thiếu Lâm tự đã quay lại, chỉ là thiếu mất một người, Thiếu Lâm phương trượng bèn tuyên bố: “Thiếu Lâm tự tuyên bố rút lui khỏi đại hội võ lâm.”
.
Những người có mặt ở đây đều ngây ngốc nhìn nhau, Thiếu Lâm tự rút lui khỏi đại hội? Nhưvậy chưởng môn nhân của Võ Đang chính là tân minh chủ sao?
.
Thiếu niên nọ tuy sắc mặt vô tình, nhưng trong đôi mắt y lại thể hiện tâm tình vô cùng phức tạp. Minh chủ võ lâm, nghe có vẻ giống vua của một nước, võ lâm minh chủ tức là có thể hiệu lệnh quần hùng thiên hạ đi?
.
Ngay khi mọi người đều cho rằng chưởng môn nhân của phái Võ Đang là người chiến thắng cuối cùng thì giữa không trung bỗng nhiên xuất hiện một bạch y thiếu niên mỹ mạo như tiên tử, từ từ hạ xuống lôi đài, mái tóc được buộc gọn gàng của y lay động theo mỗi bước chân, giống như tiên nhân hạ phàm vậy.
.
Những người có mặt tại đây đều hoài nghi, có khi đây thật sự là thần tiên hạ phàm chăng?
.
Thiếu Lâm phương trượng không hổ là bậc cao tăng, học vấn uyên thâm, kính cẩn cúi đầu chào y rồi hỏi: “Khinh công thí chủ sử dụng là Bình bộ đằng vân? Chẳng hay Vân lão nhân có khỏe hay không?”
.
Thiếu niên nọưu nhã đáp lễ: “Phương trượng đại sư hảo nhãn lực! Sư tổ rất khỏe mạnh, một năm trước còn đến Hoàng Sơn, Thiên Sơn thăm bằng hữu, làm phiền phương trượng quan tâm.”
.
Tứ đại công tử ngây người nhìn trân trối, y, y… y là đệ tử của Vân lão nhân? Chỉ bằng môn khinh công kia của y cũng đủ để độc bộ thiên hạ rồi. Hơn nữa lại còn Xuất Vân kiếm quỷ dị khó lường, trong chốn võ lâm vốn không có địch thủ, làm sao còn cần bọn họbảo hộ?
.
Điều này cũng đúng, khi thiếu niên này đấu cùng với chưởng môn phái Võ Đang, chỉ nhìn thái độ ung dung của y mọi người cũng đoán được kết cục rồi. Quả nhiên nửa canh giờ sau thì chưởng môn phái Võ Đang đã bại trận.
.
Thiếu niên nọ ngạo nghễ đối mặt với quần hùng mà hỏi: “Ai không phục có thể thượng đài cùng tại hạ đánh một trận.”
.
Thái độ cuồng ngạo của y quả nhiên rước lấy rất nhiều bất mãn. Nhưng lại thấy cao thủ phái Võ Đang thành danh đã lâu còn không phải là đối thủ của y, cho nên cuối cùng vẫn không có ai dám bước lên, lúc đó đã qua buổi trưa.
.
Thiếu niên nọ lại tao nhã hỏi: “Nếu không có ai thượng đài, thì tại hạ có thể hiểu là mọi người đã công nhận tư cách tiếp nhận chức vị minh chủ của tại hạ?”
.
Trong đám đông vang lên tiếng bàn tán xôn xao: “Kẻ vô danh tiểu tốt há có thể đảm nhiệm được trọng trách của minh chủ võ lâm?”
.
Thiếu niên cười nhạt, cao giọng nói: “Tại hạ Ngọc Như Hồng. Tại hạ mới bước chân vào giang hồ, tự biết khó có thể đảm đương trọng trách minh chủ, nếu ai đó có thể đánh bại ta, tại hạ dĩ nhiên sẽ cung kính dâng ngôi vị minh chủ cho người đó.”
.
Lời đã nói ra, nhưng vẫn không có ai thượng đài. Võ Đang, Hoa Sơn đều bại trận dưới tay Ngọc Như Hồng, Thiếu Lâm tự thì rút lui, quả thật những người tại đây không có ai là đối thủ của hắn.
.
Ngọc Như Hồng liếc mắt về phía tứ đại công tử vẫn đang ngồi trên cây đại thụ kia, trên mặt nở nụ cười vô cùng mỹ lệ, nhưng ánh mắt lại có ý cảnh cáo.
.
Lẽ nào y thật sự muốn làm minh chủ võ lâm hay sao? Tứ đại công tử mang theo nghi vấn. Thế nhưng Ngọc Như Hồng là người mà bọn họ tuyệt đối không thể đắc tội, vội vàng phi thân tới lôi đài, hai tay ôm quyền nói: “Võ lâm tứ đại gia tộc xin được đi theo Ngọc công tử, nguyện như Thiên lôi chỉ đâu đánh đó!”
.
Nếu võ lâm tứ đại gia tộc đã cúi đầu, những người còn lại tất nhiên sẽ không phản đối. Cứ như vậy Ngọc Như Hồng tiếp nhận lệnh bài từ tay tiền nhiệm minh chủ, trở thành tân minh chủ, cũng là minh chủ võ lâm trẻ tuổi nhất từ trước tới nay, chỉ có mười chín tuổi.
.
Ngọc Như Hồng – tân minh chủ này diện mạo như hoa như ngọc, võ công lại cao cường, ăn nói ưu nhã, khí độ phi phàm, khiến cho không ít các nữ hiệp và danh môn khuê tú chưa thành gia thất trên giang hồ coi y là tình nhân trong mộng. Nhưng đó là về sau này.
.
Lúc này tân minh chủ lại nói: “Tại hạ có chút việc riêng không tiện ở lâu, chư vị nếu có việc gì thì có thể tới Thanh Vân Bảo hoặc là võ lâm tứ đại gia tộc nhắn lại, bọn họ sẽ dùng khoái mã thông tri cho tại hạ.”
.
Những người tham dự đại hội đều ồ lên. Nguyên lai võ lâm đệ nhất bảo cũng võ lâm tứ đại gia tộc đều do y tùy ý sai khiến, để y làm minh chủ coi như không phải chuyện xấu đi!
.
Quần hùng thiên hạ tán đi hết, lúc này Ngọc Như Hồng lại đi tới chỗ Thiếu Lâm phương trượng đang đứng, tứ đại công tử vẫn đi theo sau hắn.
.
Ngọc Như Hồng hành lễ với phương trượng xong liền đi thẳng vào vấn đề: “Xin hỏi Phương trượng đại sư, Thiếu lâm tự vì sao lại rút lui khỏi võ lâm đại hội? Giới Viện đại sư đang ở đâu?”
.
Phương trượng hiền lành cười nhìn y, đáp lễ nói: “Đây là việc riêng của Thiếu Lâm tự, không nhọc minh chủ phải chiếu cố, về phần Giới Viện sư đệ… hắn đang tự kiểm điểm tại Giới Luật đường.”
.
“Phương trượng đại sư có thể dẫn tại hạ tới gặp hắn không?”
.
“Xin thứ lỗi, quy định thứ năm của Giới luật viện đã quy định rõ, người đang chịu phạt trong Giới luật viện không được gặp bất cứ ai. Hơn nữa sư đệ cũng hy vọng trong thời gian hắn tự ngẫm về những lỗi lầm của mình sẽ không có ai đến quấy rầy.”
.
“Kiểm điểm? Giới Viện đại sư chính là cao tăng của Thiếu Lâm tự, hơn nữa còn là người đứng đầu Giới luật đường, người như hắn mà cũng mắc phải sai lầm sao?” Ngọc Như Hồng cười nhẹ, nửa đùa nửa thật nhìn phương trượng nói: “Giới Viện đại sư không phải là phạm vào sắc giới đấy chứ?”
.
Nghe vậy, tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều biến sắc.
.
Võ lâm tứ đại công tử là do không thể ngăn cản Ngọc Như Hồng nói năng lung tung mà tái mặt. Y tùy tiện nói Giới Viện đại sư phạm vào sắc giới, giống như là đang vu tội cho Giới Viện đại sư, Thiếu Lâm tự có thể để mặc cho y ăn nói lung tung như vậy sao?
.
Ngọc Như Hồng vẫn thản nhiên đứng đó nhìn ngắm xung quanh, trông thấy sắc mặt tái mét của bốn vị cao tăng thiếu lâm tự thì lại tiếp tục hỏi: “Một tháng trước Giới Viện đại sư có từng đến Vũ Di Sơn không?”
.
Quả nhiên, phương trượng đại sư lúc này đã không thể tiếp tục bảo trì bình tĩnh, nhìn năm người trước mặt, thở dài rồi nói: “Thảo nào Giới Viện vừa thấy ngươi liền có hành động kỳ quái như vậy. Hóa ra minh chủ đã sớm biết việc này, lão nạp cũng không tiếp tục giấu giếm nữa. Mới vừa rồi Giới Viện đã sám hối trước Phật tổ, một tháng trước hắn đã phạm vào sắc giới, không tuân thủ thanh giới quy luật, tự thấy mình vô đức phục nhân, nên nhất quyết không tham gia đại hội võ lâm. Hơn nữa Giới Viện sư đệ vốn ngay thẳng chính trực, nên đã tự nhận hình phạt vĩnh viễn không ra khỏi giới luật đường. Chỉ không biết nữ nhân đã bị Giới Viện sư đệ hủy hoại danh tiết sau này phải xử lý thế nào?”
.
A? Nữ nhân bị Giới Viện hủy hoại danh tiết? Ngọc Như Hồng giật mình, sau đó nhếch môi cười. Khá lắm Giới Viện, cho rằng như vậy liền có thể trốn thoát được y sao? “Phương trượng, vãn bối chính là vì chuyện này mà tới đây, thỉnh đại sư giao Giới Viện đại sư cho vãn bối, có như vậy thì vãn bối mới dễ ăn nói với người ta.” Ngọc Như Hồng thành khẩn nói, rồi không chần chừ bồi thêm một câu: “Vãn bối đảm bảo sẽ khiến Giới Viện đại sư lông tóc vô thương.” Còn việc có quay trở về được hay không thì rất khó nói.
.
“Minh chủ tự mình đi hỏi sư đệ đi! Ai…” Phương trượng đưa y tới luật đường.
.
Ngọc Như Hồng nói muốn đơn độc nói chuyện với Giới Viện, cho nên mọi người đều chờở bên ngoài.
.
Chờ đợi một nén hương, tân minh chủ mỹ mạo khuynh thành Ngọc Như Hồng đi ra trước, phía sau là một người anh tuấn khôi ngô nhưng nét mặt lại tràn đầy tâm sự, thủ tọa Giới luật đường trẻ tuổi nhất trong lịch sử Thiếu Lâm tự – Giới Viện đại sư.
.
Thiếu lâm phương trượng cùng ba vị đại sư nữa đều ngẩn người nhìn hai người bọn họ. Minh chủ quả nhiên lợi hại, chỉ mất thời gian một nén hương là có thể thuyết phục tiểu sư đệ cố chấp như trâu này của mình, không biết là dùng cách gì đây?
.
“Xin cho phép Giới Viện nói lời từ biệt với sư phụ.” Giới Viện cứ cúi gằm mặt, không nhìn vào bất cứ ai, cũng không có bất cứ ai có thể nhìn thấy thần sắc của hắn.
.
Hắn vừa dứt lời, trong không gian liền vang lên một tiếng nói già nua: “Giới Viện, đi đi… Thiếu Lâm tự đã không còn là chỗ cho con dung thân, tất cả tùy duyên, con hãy ghi nhớ kỹ…”
.
“Sư phụ…”
.
Cứ như vậy, Giới Viện đại sư vốn ở nơi thâm cư phật môn nay đã bước vào giang hồ.
.
(Kumiko: ps: Mấy anh Đông Tây Nam Bắc ở chương này oai quá đi =))
Ps: Anh Hồng còn gian hơn cả bố ảnh.)