Diệp Vô Ưu có chút buồn bực vì Lãnh Tâm Âm sao lại không tin chứ? Hắn lại không nghĩ, ngay cả bản thân cũng không ngờ có thể giết chết Tuyết Minh Văn dễ dàng như vậy, huống hồ là Lãnh Tâm Âm?
“Nếu ta đúng là đã giết Tuyết Minh Văn thì sao?” Diệp Vô Ưu tức tối hỏi.
“Nếu ngươi thật sự giết Tuyết Minh Văn, bất kể đề xuất yêu cầu gì, ta đều đáp ứng. Nói vậy được chưa?” Lãnh Tâm Âm khẽ hừ một tiếng.
“Sư phụ lão bà! Cái này là chính nàng nói đấy nhé, sau này đừng có mà hối hận!” Diệp Vô Ưu vội vàng nói, điều kiện này của Lãnh Tâm Âm, làm gã rất thỏa mãn.
“Ngươi cho rằng ta giống ngươi nói mà không làm sao?” Lãnh Tâm Âm không chút hảo khí nói.
“Ta khi nào nói mà không làm.” Diệp Vô Ưu kêu nhỏ.
“Tử sắc lang, tất cả những gì ta nói đều giữ lời. Ngươi nói xem, ngươi sao mà giết được Tuyết Minh Văn, xem có thể làm ta tin được hay không!” Lãnh Tâm Âm hừ một tiếng.
“Nói thì nói, nàng nghe cho kỹ này!” Diệp Vô Ưu bĩu môi, bắt đầu thuật lại, một chút cũng không giấu diếm, một năm một mười nói hết mọi việc đã xảy ra.
“Ngươi giết Tuyết Minh Văn đơn giản vậy thôi sao?” Nghe Diệp Vô Ưu nói xong, Lãnh Tâm Âm vẫn không tin tưởng lắm: “Ngươi thật không lừa ta chứ?”
“Nàng nếu không tin, bây giờ cùng ta đi xem ngay, thi thể Tuyết Minh Văn tám phần chắc vẫn ở đó!” Diệp Vô Ưu bực tức nói.
“Vậy cũng quá dễ dàng.” Lãnh Tâm Âm tự lẩm bẩm, bất quá nàng lúc này đã có chút tin tưởng. “Bất quá, nếu Tuyết Minh Văn thật sự đã chết, sao bây giờ một chút động tĩnh vẫn chưa có?”
“Tô Tố Tố tám phần có lẽ là vẫn đang nghĩ làm sao thu xếp hậu quả!” Diệp Vô Ưu uể oải nói: “Nàng ta hiện giờ khẳng định không biết làm thế nào mới giải quyết tốt. Bảo bối sư phụ của ta, chúng ta khỏi lo việc này đi, cứ ngủ một giấc thật ngon đã, bảo đảm khi chúng ta tỉnh dậy, nàng sẽ biết tin tức Tuyết Minh Văn đã chết.”
“Tử sắc lang! Chỉ biết ngủ!” Lãnh Tâm Âm bất mãn mắng một câu, như nàng biết, cái Diệp Vô Ưu gọi là ngủ, tám phần chắc lại là muốn chiếm tiện nghi của nàng.
Bất quá, Lãnh Tâm Âm rất nhanh phát hiện lần này nàng lại nghĩ sai. Diệp Vô Ưu thật sự là muốn ngủ, không lâu sau, gã đã ngủ mê mệt, chỉ là, tên gia hỏa này ngủ mà cũng không thành thực, vẫn ôm lấy đôi ngọc nhũ đó làm nàng muốn dậy cũng không được, bất đắc dĩ đành nằm trong lòng gã cùng ngủ, chỉ là, trong lòng nàng đang có suy nghĩ, thế nào cũng không ngủ được.
oo
Cũng không biết đã ngủ bao lâu. Diệp Vô Ưu cảm giác trên người hơi đau nhức, sau đó liền tỉnh dậy, mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền phát hiện Lãnh Tâm Âm đang ngồi ở bên giường, thò tay muốn ôm nàng, kết quả bị Lãnh Tâm Âm trừng mắt lườm còn ra sức véo lên tay gã một cái. Lần này rất mạnh, kết quả là, Diệp Vô Ưu đã hoàn toàn tỉnh lại.
nl.“Sư phụ lão bà, nàng mưu sát thân phu a!” Diệp Vô Ưu dụi dụi mắt, từ trên giường ngồi dậy, miệng đồng thời oán trách.
“Heo cũng không thể ngủ như ngươi!” Lãnh Tâm Âm không chút hảo khí nói: “Còn không mau dậy đi? Lúc này là lúc nào rồi!”
“A? Lúc nào rồi?” Diệp Vô Ưu buồn bực hỏi.kien
“Mặt trời sắp xuống núi rồi, mọi người đợi có một mình ngươi. Ngươi còn ngủ!” Lãnh Tâm Âm giận dữ nói.
“Chờ một mình ta? Chờ ta làm cái gì, ăn cơm hả?” Diệp Vô Ưu buồn phiền hỏi, sở dĩ nghĩ đến ăn, là bởi vì gã phát hiện bụng hơi đói.
“Ăn cái đầu ngươi, về Phiêu Hương thành rồi ăn!” Lãnh Tâm Âm vừa bực mình vừa buồn cười: “Mọi người đợi ngươi về Phiêu Hương thành!”
“Quay về ư? Không phải còn muốn đi săn sao?” Diệp Vô Ưu có chút bối rối.
“Người đều chết rồi, còn săn bắn cái gì?” Lãnh Tâm Âm khẽ hừ một tiếng. “Tử sắc lang! Ta nói thì sẽ làm, sau này ngươi có yêu cầu gì, ta đều sẽ đáp ứng!”
“Không phải Tuyết Minh Văn đã chết rồi sao? Còn gì hay hơn nữa chứ.” Diệp Vô Ưu nói nhỏ một câu, trong lòng lại rất vui mừng. Cười hì hì nói: “Sư phụ lão bà, gọi ta một tiếng phu quân trước đi!”
“Ngươi!” Lãnh Tâm Âm đưa mắt lườm Diệp Vô Ưu. “Ngươi đúng là rảnh rỗi!”
“Sư phụ lão bà! Chính là nàng nói, bất kể yêu cầu gì của ta, nàng đều sẽ đáp ứng mà!” Diệp Vô Ưu lộ vẻ vô tội nói.
“Gọi thì gọi, phu quân! Vậy được chưa?” Lãnh Tâm Âm hứ một tiếng.
“Cũng không tệ, đáng tiếc không có cảm tình gì, xem ra sau này phải huấn luyện nhiều hơn.” Diệp Vô Ưu hì hì cười, mặc dù Lãnh Tâm Âm rõ ràng là miễn cưỡng, nhưng gã cũng vẫn hài lòng, dù sao Lãnh Tâm Âm đã nói, sau này không quản yêu cầu cái gì nàng cũng đều đáp ứng, gã có thể từ từ hưởng thụ.
“Luyện cái đầu ngươi! Nhanh lên một chút, tất cả đều đang đợi ngươi đấy!” Lãnh Tâm Âm thúc giục nói. Tên gia hỏa này mặc quần áo cũng chậm, đợi có chút sốt ruột.
“Đúng rồi, sư phụ lão bà, Tô Tố Tố đó không nói là ta giết Tuyết Minh Văn?” Diệp Vô Ưu vừa mặc quần áo vừa thuận miệng hỏi: “Còn nữa, lão đầu hoàng đế đó không truy cứu việc này sao?”
“Hắn muốn truy cứu cũng không thể.” Lãnh Tâm Âm lãnh đạm nói: “Bởi vì hắn cũng đã chết rồi.”
“Cái gì?” Diệp Vô Ưu cả kinh: “Hoàng đế cũng đã chết? Ai giết?”
“Tuyết Minh Văn giết.” Lãnh Tâm Âm bình tĩnh nói: “Tuyết Minh Văn muốn soán vị nên mới giết Hoàng thượng, sau đó Tuyết Minh Cương giết tên phản tặc Tuyết Minh Văn này, sự tình chỉ đơn giản có vậy.”
“Vậy rõ ràng là bịa đặt mà cũng có người tin sao?” Diệp Vô Ưu nhịn không nổi nói, hắn tự nhiên không thể tin là Tuyết Minh Văn thật đã giết hoàng thượng. Khi Tuyết Minh Văn chết, Hoàng thượng vẫn chưa chết!
“Không có ai tin cũng chẳng hề quan trọng, quan trọng là bây giờ Hoàng đế đã chết, Tuyết Minh Văn cũng đã chết, vì thế Tuyết Minh Cương vô luận thế nào cũng lên ngôi hoàng đế.” Lãnh Tâm Âm ảm đạm nói: “Còn như việc hoàng thượng và Tuyết Minh Văn sao mà chết, cái này đã không có quan hệ gì rồi.”
“Cái đó cũng đúng, bất quá không có gì đáng kể. Thế nào thì cũng không quan tâm đến việc này.” Diệp Vô Ưu thuận miệng nói: “ Sư phụ lão bà, việc này đã làm xong, chúng ta đã có thể li khai Phiêu Hương đế quốc hay không?”
“Không nhanh như vậy đâu, vẫn cần chút thời gian để giải quyết hậu quả.” Lãnh Tâm Âm lắc đầu: “Có lẽ phải mười ngày, nửa tháng thậm chí không chừng là cả tháng!”
“Ừ!” Diệp Vô Ưu đáp một tiếng. Thực tế thì gã cũng không muốn đi ngay vì một nguyên nhân đơn giản, Phiêu Hương thành vẫn có rất nhiều đại mỹ nhân, Tô Tố Tố và tám đồng thai tỷ muội đó, còn có Lâm Thanh và Lâm Lộng Nguyệt, lại còn Dạ Khanh Khanh mơ hồ đó nữa. Nếu li khai như vậy, chẳng phải là gã sẽ lỗ to sao.
oo
Trước khi trời tối, cả bọn Diệp Vô Ưu đã về đến Phiêu Hương thành, Lãnh Tâm Âm và Tuyết Minh Cương đã đi đến hoàng cung, cụ thể làm cái gì, Diệp Vô Ưu cũng chẳng muốn để ý. Dù sao cũng không ngoài việc đại loại như tuyên bố hoàng thượng băng hà sau đó Tuyết Minh Cương kế vị, đối với những việc này, Diệp Vô Ưu tịnh không quan tâm. Gã chỉ quan tâm đến mỹ nữ của hắn.
Vừa mới quay về khách điếm, đã có mỹ nữ tìm đến cửa, mà mỹ nữ này, không phải ai khác, chính là Tô Tố Tố.
nl.“Diệp công tử, có rảnh không? Tố Tố có chút việc muốn cùng người nói chuyện.” Tô Tố Tố cười ngọt ngào, cũng mặc kệ bên cạnh Diệp Vô Ưu còn có Hoa Vân La, cái hũ dấm này không rõ lúc nào sẽ ngẫu nhiên nổi máu ghen.kien
“Tô tiểu muội a, Vô Ưu nhà chúng ta, hiện tại không rảnh!” Hoa Vân La hi hi cười: “Nếu muội muốn tìm hắn, có thể một lúc lại đến nhé!”
“Đúng, đúng đó, Tô đại mỹ nhân, ta hiện giờ không rảnh, nàng có việc gì, lần sau hẵng nói.” Diệp Vô Ưu vội nói. Gã mặc dù không muốn nói vậy, nhưng không dám đắc tội với Hoa Vân La, Hoa Vân La bây giờ là nam nữ thông sát, đám mỹ nữ lớn nhỏ bên cạnh gã, tựa hồ đều do Hoa Vân La cầm đầu, nói không cho gã lên giường, thì đến tối liền không có mỹ nữ nào ngủ cùng.
“Hoa Cung chủ, tỷ cũng không nghĩ đến việc Diệp công tử ám sát Tuyết Minh Văn sẽ được thông báo cho toàn thành sao?” Tô Tố Tố cười nhẹ, “Hay là mọi người không sợ? Có điều việc này mà truyền ra, đối với mọi người hoàn toàn không có lợi gì.”
“Tô đại mỹ nhân! Nàng cũng không nghĩ việc nàng giết hoàng thượng Phiêu Hương đế quốc cũng được thông báo cho toàn thành sao?” Diệp Vô Ưu cười hì hì, hắn không hề sợ uy hiếp của Tô Tố. Lúc quay về hắn đã hỏi qua Lãnh Tâm Âm, biết được Hoàng thượng tịnh không chết trong tay Tuyết Minh Cương, nên gần như có thể khẳng định Hoàng thượng thực sự đã bị Tô Tố Tố giết. Nguyên nhân đơn giản, bởi vì nếu Hoàng thượng vẫn còn, vậy nàng chắc chắn phải gánh vác trách nhiệm về việc Tuyết Minh Văn bị ám sát, sở dĩ nàng dứt khoát một công đôi việc, giết chết hoàng thượng, gián tiếp giúp đỡ Tuyết Minh Cương vì như vậy Tuyết Minh Cương tự nhiên cũng sẽ không đến gây phiền phức với nàng.
Tô Tố Tố sắc mặt hơi đổi, miễn cưỡng cười nói: “Diệp công tử, nếu không có căn cứ, hy vọng người không nói bừa bãi.”
“Nàng có thể nói bừa bãi, ta sao lại không thể nói bừa bãi chứ?” Diệp Vô Ưu uể oải nói: “Tô đại mỹ nhân, nàng có thể nói ta đã giết Tuyết Minh Văn, ta đương nhiên cũng có thể nói nàng đã giết hoàng thượng.”
“Diệp công tử, khi người giết Tuyết Minh Văn, chính là ta ở bên cạnh nhìn thấy.” Đôi mày liễu Tô Tố khẽ nhíu lại.
“Tô đại mỹ nhân, khi nàng giết hoàng thượng, ta cũng ở bên cạnh nhìn thấy!” Diệp Vô Ưu cười hi hi.
“Diệp công tử, ngài hình như đang chơi xấu.” Tô Tố Tố có chút tức giận nói.
“Nàng muốn nói vậy cũng không hẳn không được.” Diệp Vô Ưu không đồng ý cũng không phủ nhận: “Tóm lại, Tô đại mỹ nhân, bản thân ta ghét nhất là bị người khác uy hiếp. Nàng nếu có việc gì cầu xin ta, thì vui vẻ cùng ta thương lượng, nhân tiện cho ta chút lợi ích. Nàng xinh đẹp vậy, nếu cho ta thêm một chút lợi ích, ta nhất định sẽ giúp nàng.”
“Được rồi, tiểu sắc lang, ngươi với nàng từ từ nói chuyện, ta cũng chẳng muốn quản đến các người!” Hoa Vân La ở bên cạnh chêm vào một câu, nói xong liền lắc người nhẹ bay ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người Diệp Vô Ưu và Tô Tố Tố.
“Diệp công tử, người đã nói, có thể bảo đảm để ta lấy được những lợi ích mà Tuyết Minh Văn đã chấp nhận!” Hoa Vân La đi ra xong, Tô Tố Tố bực mình nói.
“Ta đúng là đã nói như vậy, có điều ta không thể miễn phí cho nàng nhiều lời ích như vậy được.” Diệp Vô Ưu cười hì hì: “Ban đầu Tuyết Minh Văn đáp ứng nàng nhiều lợi ích như vậy nhưng trên cơ sở là nàng sẽ giúp hắn lên ngôi hoàng đế, hiện giờ nàng vẫn muốn ta cho nàng lợi ích, nhưng mà, nàng có giúp ta được việc gì đâu!”