Vô Lại Quần Phương Phổ

quyển 1 chương 10: thị tả tả dã thị lão bà (tỷ tỷ cũng là lão bà)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Đúng thế, ta luôn gọi nàng là tỷ tỷ, không được sao?” Diệp Vô Ưu nói với vẻ mặt như không có chuyện gì.

“Nhưng ngươi nói Yến tiên tử theo họ mẹ ngươi mà.” Âu Dương Vân Phi không cam lòng tiếp tục hỏi.

“Thì đúng thế mà, Băng tỷ tỷ chính là đồ đệ của mẹ ta, theo mẹ ta từ nhỏ đến lớn, mang họ mẹ ta có gì không được chứ?” Diệp Vô Ưu vẫn tỏ ra không có việc gì.

“Vậy sao ngươi còn lừa ta, lại còn nói sẽ giúp ta nữa chứ.” Âu Dương Vân Phi phẫn nộ nói.

“Ngươi thật sự muốn biết nguyên nhân sao? Bây giờ ta nói cho ngươi biết, nàng là lão bà của ta, ai muốn có chủ ý xấu với nàng, ta đều tính chuyện với người đó!” Diệp Vô Ưu lại lấy lại vẻ mặt tươi cười, hi hi, “Ngươi giờ đã biết sự thật rồi, ngươi không nên đi trước khi cho ta biết, ta rốt cuộc được gọi là gì?”

“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Yến Băng Cơ trừng mắt nhìn Diệp Vô Ưu, sau đó liếc mắt nhìn Âu Dương Vân Phi với vẻ không vừa ý, tay kéo Diệp Vô Ưu rời khỏi tửu lầu. Vẻ suy sụp hiện rõ trên mặt Âu Dương Vân Phi.

“Từ nay về sau ngươi đừng làm như vậy với người khác nữa.” Về đến phòng, Yến Băng Cơ nhẹ nhàng thở dài một hơi nói, trong giọng có chút trách móc.

“Ai bảo hắn cóc thối lại đòi ăn thịt thiên nga chứ.” Diệp Vô Ưu vẫn như không thốt lên một tiếng.

“Trước kia, mẹ ngươi cũng được rất nhiều người theo đuổi, cũng không thấy cha ngươi bắt bẻ bọn họ cái gì.” Yến Băng Cơ không chút tức giận nói.

“Tại cha ta vô dụng.” Diệp Vô Ưu vẫn tiếp tục tỏ ra không có chuyện gì, Yến Băng Cơ vừa bực mình vừa buồn cười, đối phó với hắn một biện pháp cũng không có.

“Đi, chúng ta cùng đi gặp nhị hoàng tử.” Yến Băng Cơ ngẫm nghĩ rồi nói. Thưởng Hoa đại hội vẫn chưa kết thúc, lần này nàng đại diện cho Vô song cung, tất nhiên không thể tự nhiên bỏ đi được.

“Tên gia hỏa ấy có gì ưa nhìn đâu.” Diệp Vô Ưu có chút không nguyện ý, nhìn dung nhan Yến Băng Cơ như thiên tiên, dục vọng trong lòng lại từ từ nổi lên, liền bước đến gần với vẻ mặt có chút gian xảo.

“Ngươi đừng có mà làm bậy, chiều hôm nay ta còn có việc, ta đã đồng ý với nhị hoàng tử sẽ đến dự yến chiều hôm nay.” Yến Băng Cơ đưa tay giữ lấy hai tay của hắn đang bắt đầu chu du trên người nàng, người lại không kịp lùi lại sau tránh đôi môi của gã, chỉ thấy mặt dần dần nóng lên, nàng cuối cùng vẫn bị hắn hôn.

Diệp Vô Ưu trong lòng vui không kể xiết, nhưng vẫn sợ vạn nhất Yến Băng Cơ nổi giận, hắn thật sự sẽ gặp chuyện chẳng lành, vì vậy vẫn phải xem chừng phản ứng của nàng.

Yến Băng Cơ chọn lựa y phục hết sức cẩn thận, bất quá nàng chọn lựa kĩ kô phải vì mình, nàng vì chuẩn bị y phục kĩ vì Diệp Vô Ưu, Diệp Vô Ưu bây giờ lại hay ra ngoài, sau đó lại về vất bỏ y phục trên thân đi bảo nó quá nữ tính, Nàng bây giờ lại nhìn thấy hắn hay bị người khác nhầm là nữ tử, vì vậy nàng muốn chuẩn bị kĩ để thể hiện lên hình tượng nam nhân của hắn, hiện tại khí thái đặc chưng của Diệp Vô Ưu hiện rõ trên phấn diện, quả thật nhìn về một vài điểm trong các tiêu chuẩn để đánh giá về mĩ nam tử, hắn có phần hơn hẳn cha hắn.

oo

Hoa Thừa Thiên tổ chức bữa tiệc lớn bên ngoài Thưởng Hoa các. Lúc Yến Băng Cơ và Diệp Vô Ưu tay trong tay xuất hiện trước mắt mọi người, tất cả nhất thời đều im lặng, sau đó đồng loạt rầm rì bàn tán.

“Diệp Vô Ưu, Yến Băng Cơ yết kiến nhị hoàng tử điện hạ và các vị đồng đạo?” Hai người cùng hướng về phía mọi người hơi nghiêng người chào. Diệp Vô Ưu trong lòng có chút không thoải mái, tại sao ta phải khách khí với bọn người này chứ? Chẳng qua Yến Băng Cơ muốn hắn làm như thế, nên hắn cũng không còn cách nào khác.

“Diệp thiếu cốc chủ và Yến Tiên tử có thể cùng quang lâm Thưởng Hoa đại hội, thật đã là phúc phận của Thừa Thiên.” Hoa Thừa Thiên tiến lại nghênh đón, đoạn quay đầu về phía chúng nhân, chầm chậm quan sát mọi người rồi cao giọng nói: “Bây giờ xin giới thiệu với tất cả quý vị một người khách quý, chính là Diệp Vô Ưu Diệp công tử, là thiếu cốc chủ Tiêu diêu cốc. Ta thay mặt Bách Hoa thành và Thưởng Hoa đại hội cảm tạ Tiêu diêu cốc đã ủng hộ cho Thưởng Hoa đại hội của chúng tôi.”

Tiêu diêu cốc vốn là một sơn cốc vô danh, sau đó Diệp Phi Phàm và Yến Ngọc Dao đến ẩn cư rồi đặt tên là Tiêu diêu cốc. Nhưng vì Diệp Phi Phàm và Yến Ngọc Dao là hai người rất nổi danh nên thanh danh của Tiêu diêu cốc trên đại lục cũng rất hiển hách.

Mọi người đều hưởng ứng, tiếng hoan hô vang lên khắp nơi, bất quá chẳng ai biết là họ thật tâm hay giả vờ.

“Băng Tỷ tỷ, danh xưng của ta nổi tiếng vậy sao?” Diệp Vô Ưu kéo Yến Băng Cơ lại hỏi nhỏ bên tai nàng nhưng trong mắt mọi người bộ dạng hai người lúc này cực kỳ ám muội.

“Là do cha ngươi và mẹ ngươi rất nổi tiếng.” Yến Băng Cơ liếc hắn một cái.

Hôm nay Yến Băng Cơ xuất hiện bằng diện mục thật của mình, không biết nàng có chủ ý gì nhưng không đeo diện sa nữa. Tất nhiên dung mạo của Yến Băng Cơ khiến đa số nam nhân ngưỡng mộ vô cùng, có điều về cơ bản bọn họ mau chóng thất vọng khi nhìn thấy bộ dạng thân mật của Diệp Vô Ưu và Yến Băng Cơ hai ngưòi, ai mà không biết điều đó nghĩa là gì. Nhớ lại lúc ban ngày Diệp Vô Ưu hôn Yến Băng Cơ trước mặt mọi người, nàng còn không làm gì, hiện tại cũng chẳng có gì kỳ lạ về sự thân mật của hai người nữa.

Diệp Vô Ưu sau cùng bị Yến Băng Cơ bế ra khỏi bữa tiệc vì lúc này hắn đã quá say. Tuy hắn và Yến Băng Cơ thân mật như thế nhưng dường như vẫn có những người chưa cam tâm bỏ cuộc, họ đều tìm cách đến gần Yến Băng Cơ để cầu thân và đều bị Diệp Vô Ưu dùng rượu tống khứ đi.

Vì là khách đặc biệt của Thưởng Hoa đại hội nên Yến Băng Cơ đã được an bài một nơi để nghỉ ngơi. Nhưng do lo rằng Diệp Vô Ưu có thể gây lộn xộn, Yến Băng Cơ đành phải mang hắn về khách sạn.

Trở lại phòng khác sạn, Yến Băng Cơ nhẹ nhàng thở dài một hơi, ôm Diệp Vô Ưu thả xuống giường, đang định đắp chăn cho hắn thì chiếc eo nhỏ nhắn của nàng bị ôm chặt, kéo nàng ngã đè lên người Diệp Vô Ưu.

“Băng tỷ tỷ, quả là nhiều người có chủ ý chinh phục tỷ, làm ta không thể trụ nổi.” Diệp Vô Ưu lẩm nhẩm nói, tay vẫn ôm chặt nàng. Yến Băng Cơ nghe vậy khóc không được mà cười cũng chẳng nổi, trong lòng bỗng nổi lên từng trận cảm giác ngọt ngào vi diệu.

“Đồ ngốc, ta sẽ không rời bỏ ngươi, ngươi sợ cái gì chứ?” Yến Băng Cơ ôn nhu nói nhỏ, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh hắn. Nếu Diệp Vô Ưu biết nàng cư xử ôn nhu như thế khi ở một mình cùng hắn, chắc chắn hắn đã chẳng bỏ nhà ra đi.

oo

Phương đông đã bắt đầu sáng tỏ, Diệp Vô Ưu có chút mơ hồ từ từ mở mắt ra. Tối qua hắn uống hơi nhiều rượu, đầu hơi đau một chút, cổ họng tựa hồ như cháy rát. Hắn động đậy muốn đứng dậy rời khỏi giường, đột nhiên cảm thấy trong lòng có một thân thể rất mềm mại, cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện Yến Băng Cơ đang ngủ ngon lành trong lòng hắn.

Hàng mi mỹ lệ phủ xuống che kín đôi mắt tràn đầy linh khí của nàng. Mái tóc dài óng mượt xỏa dài tự nhiên lòa xòa trên thân người, nô đùa trên làn da nõn nà mềm mại, khiến ai nhìn thấy cũng muốn cắn một cái. Chiếc mũi thanh tú và đôi môi anh đào nhỏ nhắn cùng hòa hợp nhau trên làn da mặt trắng trẻo, một sự phối hợp khéo léo tạo nên một khuôn mặt vô cùng hoàn mỹ.

Trong giấc ngủ, Yến Băng Cơ hoàn toàn không còn tí ti cái khí chất băng lạnh hàng ngày. Cái gương mặt ôn nhu này Diệp Vô Ưu chưa bao giờ từng nhìn thấy trong quá khứ.

Truyện Chữ Hay