Vợ Là Bác Sĩ Phu Nhân

chương 93: 93: anh ấy lại mất tích nữa rồi!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trước vẻ mặt ngơ ngác của Lộ Khiết, người đàn ông điển trai liền cong môi cười:"Sao vậy, em không chào đoán anh sao?"

Lấy lại được sự tỉnh táo của mình, cô lắc đầu nhưng trí óc vẫn còn nghi hoặc:"Đương nhiên là không có chuyện đó rồi!"

Ánh mắt hai người đàn ông bắt đầu chạm vào nhau, vẻ sát khí đằng đằng như những tia sấm chớp đang trấn át cả bầu trời, đua nhau giăng dãi, thống trị cả không gian.

Người ngồi ở giữa là cô, cô có cảm giác dường như mình đang là người hứng chịu hết mọi thứ, không khí hai người đó tỏa khiến cô lạnh đến mức muốn đóng băng.

Kẻ thù lâu năm gặp nhau đúng có khác.

Cô đưa mắt liếc nhìn họ một lúc rồi mới ậm ừ lên tiếng, cô cười trừ nói:"Ờ...hai người có thể thay đổi bầu không khí hoặc có thể nói chuyện với nhau bằng ánh mắt khác được không?"

Cô nói xong thì hai người họ chỉ hừ nhau một tiếng rồi quay đầu sang hướng khác.

Nhìn thái độ của họ như vậy cô cũng chỉ biết bất lực, trạng thái lúc này có khác gì lúc nãy đâu.

Cô không thể chịu nổi sát khí của hai người này nữa nên đành phải xin rút lui.

"Hai người ngồi đây nói chuyện.

Em đi pha lại trà." Nói xong, cô cầm lấy bình trà rồi đi nhanh xuống bếp.

Mở chiếc tủ trên cao, lấy ra trong đó một gói trà mà Tư Cảnh Nam vẫn thường hay dùng nhất, đem chiếc thìa rồi đo lường theo tỷ lệ mà bỏ vào ấm.

Cô vừa đun nước sôi vừa thở dài suy nghĩ:"Xem ra, hai người họ là anh em với nhau quả không sai, ngay cả tính cách điển hình là lạnh nhạt và không khuất phục cũng giống huống chi là các đặc điểm khác." Âm thanh báo hiệu của chiếc ấm điện kêu lên một tiếng, bắt được tín hiệu, Lộ Khiết cầm lấy bình nước rồi chế vào trong tách trà một lượng nhỏ nước.

Sau vài phút ngâm trà, cô đổ đi nước đầu rồi chế đầy ấm sau đó cầm ra ngoài.

Khác hoàn toàn so với suy nghĩ của cô, hai người họ bình thường nói chuyện với nhau với vẻ vui tươi.

Lộ Khiết là người thông minh, nhìn thấy như vậy cũng đoán chắc được một tuần qua Tư Cảnh Nam đã làm gì.

Một tuần trước...

Trong căn phòng KVT, tiếng nhạc sập sình nổi lên, Tư Cảnh Nam đột nhiên ghé sát vào tai Lộ Khiết:"Anh ra ngoài một lát."

Lộ Khiết gật nhẹ đầu.

Bước ra ngoài, cánh cửa phía sau anh dần khép lại.

Tân Trạch đã đứng ở ngoài đợi anh từ trước, nhìn thấy anh bước ra, Tân Trạch liền bước tới, cất giọng nghiêm nghị nói:"Lão đại, Hàn thiếu đang đợi."

.....

Ở một căn phòng khác, Hàn Dương Phong với tác phong lịch lãm, thái độ ung dung ngồi trên chiếc ghế sofa dài, đôi chân vắt chéo, nhịp chân đung đưa theo tiếng nhạc sập sình đinh tai nhức óc.

Khuôn mặt ưu tú, điển trai của anh ẩn hiện trước những ánh đèn xanh đỏ đang nhịp nhàng nhảy múa trong lớp đèn thủy tinh, làm người khác như chìm trong hư ảo, mê hoặc đến điên cuồng.

Phía bên tay phải anh là vài tên vệ sĩ mặc âu phục đen, khuôn mặt ai nấy cũng đăm đăm lộ rõ vẻ sát khí, trông vô cùng hung hãn và nghiêm chỉnh.

Anh vẽ một nụ cười mê hoặc, giọng nói mang tính giễu cợt vang lên:"Tư thiếu, đã lâu không gặp....không biết anh hẹn tôi tới đây để làm gì?"

Tư Cảnh Nam không nói không rằng, anh đưa tay ra không trung ám chỉ điều gì đó.

Tân Trạch hiểu, liền cầm lấy một tập hồ sơ màu vàng rồi đưa đến cho Tư Cảnh Nam.

Cầm lấy tập hồ sơ, Tư Cảnh Nam ném nó sang phía bàn bên cạnh, động tác có chút không kính nể, khiến Hàn Dương Phong vừa khó chịu lại vừa nghi hoặc.

Anh nhíu mày nhìn sang Tư Cảnh Nam:"Anh có ý gì?"

Tư Cảnh Nam lạnh nhạt trả lời:"Cậu xem đi!"

Trước thái độ mờ ám của Tư Cảnh Nam, càng làm cho tính tò mò của Hàn Dương Phong tăng cao, anh cầm lấy tập hồ sơ lên, mở ra, trong đó có hai mẫu giấy a.

Hàn Dương Phong đưa mắt đọc những dữ kiện trên đó, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, không kìm được sự tức giận mà cuộn tròn tờ giấy trong lòng bàn tay, sau đó không nối tiếc mà vứt nó xuống sàn, anh liếc mắt như đe dọa nhìn Tư Cảnh Nam:"Anh muốn gì?"

"Cậu đọc mà không hiểu sao? Tôi và cậu có cùng huyết thống." Tư Cảnh Nam ngồi tựa lưng ra ghế, nhướng mày, bình thản cất tiếng nói.

"Vô vị! Nếu anh gọi tôi tới đây để nói những chuyện vô bổ thế này thì tôi xin lỗi, tôi không có hứng." Hàn Dương Phong đứng dậy, lạnh nhạt nói vài lời rồi quay đi.

Giữa chừng thì bị câu nói của Tư Cảnh Nam chặn lại:"Cậu không tin cũng được nhưng đừng để ông ta lợi dụng...để rồi phải hối hận."

Hàn Dương Phong vẫn không bày một chút biểu cảm gì, anh lạnh lùng bước chân đi thẳng ra ngoài cùng đám vệ sĩ cất bước theo sau.

Vẻ mặt Tư Cảnh Nam đột ngột trở nên âm u, sát khí bao quanh.

Tân Trạch lên tiếng:"Lão đại, bước tiếp theo nên làm gì?"

"Đợi." Một từ ngắn gọn, xúc tích phát ra từ Tư Cảnh Nam thể hiện sự thích thú nhưng không kém phần độc đoán.

Đúng như Tư Cảnh Nam suy nghĩ, tại thời điểm này của vài ngày hôm sau, Hàn Dương Phong âm thầm hẹn gặp Tư Cảnh Nam, dường như anh đã suy nghĩ thông suốt.

Ngồi ở ghế sofa, Hàn Dương Phong khom lưng, gác hai khuỷu tay lên gối, những ngón tay đan xen vào nhau, đều đều cất giọng nói:"Thời gian này tôi đã suy nghĩ rất nhiều về quan hệ giữa hai chúng ta.

Vừa hợp lý vừa phi lý, tại sao lại có chuyện đó xảy ra? Tôi cũng đã từng hỏi Lâm Khương rất nhiều về cha mẹ nhưng ông ta vẫn nói qua loa, và khăng khăng ép tôi phải trả thù, còn tôi thì cứ căm hận mà quyết làm theo lời ông ta, không một chút cảm thấy lạ thường." Hàn Dương Phong lắc đầu cười nhạt, anh cố nén nỗi đau xót xuống bụng:"Tôi không thể ngờ được, người mà tôi hằng mong muốn giết cho bằng được lại chính là anh trai của mình, người tôi luôn kính trọng và tin tưởng mới chính là kẻ thù của mình."

Im lặng trong vài phút, Hàn Dương Phong ngồi thẳng lưng lên, nhìn Tư Cảnh Nam bằng ánh mắt hối lỗi:"Xin mạo phép được gọi anh một tiếng anh trai."

"Anh, lâu nay em thực sự có lỗi với anh, cứ u mê nghe theo những lời xúi giục từ kẻ thù mà làm hại anh, em không nhận ra được sơ hở gì trong lời nói của ông ta và liên tiếp tìm cách làm hại anh, thực xin lỗi."

Nhìn vẻ mặt nhận lỗi của Hàn Dương Phong lúc này, Tư Cảnh Nam thở nhẹ, đưa ánh mắt hiền từ nhìn về phía Hàn Dương Phong:"Không thể trách cậu, chẳng phải cậu và tôi đều là con rối sao?"

Hàn Dương Phong nhíu mày:"Ý anh là muốn..."

"Phải, trước khi giết một con mồi nào đó nên đùa giỡn với nó một lúc để thêm kịch tính chứ?"

Lạnh lùng, tàn nhẫn.

Đây mới chính là bản chất thật của Tư Cảnh Nam, và Hàn Dương Phong cũng đã thừa kế không ít.

Nếu hai người này hợp sức lại chẳng phải mọi chuyện đều dễ như ăn bánh sao?

_______________________________________________

Lộ Khiết cầm tách trà đi tới, cùng trò chuyện với hai người họ một lát rồi mới đi làm.

Tâm trạng của cô vô cùng tốt, cả tuần nay áp lực nặng nề quá với lại thiếu ngủ nhiều nên cô cảm thấy khá là mệt mỏi nhưng được chứng kiến sự việc sáng nay, Lộ Khiết cảm thấy nhẹ lòng đi hẳn, vậy là tất cả sóng gió đã đi qua hết rồi!

Còn về Tư Cảnh Nam, anh cũng có cảm giác rất khác lạ khi có thêm một người em trai, tài sức ngang mình, bên Hắc Mộc Vu có thêm một thành viên mới lại càng thêm náo nhiệt, sôi động hơn trước.

Biết được tin, Yến Tử Kỳ cũng trở về, bà mỉm cười nhìn hai con người ấy mà thở phào nhẹ nhõm:"Tốt quá rồi, nhìn thấy hai đứa như vậy, anh và chị ấy chắc chắn sẽ rất vui."

"Lần đầu gặp mặt, con là Hàn Dương Phong sao?" Yến Tử Kỳ nghiên đầu, chăm chú nhìn Hàn Dương Phong mà hỏi.

"Vâng, thưa bác.

Con là Hàn Dương Phong."

Bà khẽ mỉm cười nhìn Tư Cảnh Nam rồi lại quay sang Hàn Dương Phong:"Tính cách của anh trai con thì rất giống cha con, còn con thì rất giống mẹ con."

"Thật sao?" Hàn Dương Phong tròn mắt nhìn bà hỏi, bao quanh đôi mắt anh là một màu buồn bã nhưng không kém phần hạnh phúc, anh đã làm biết bao nhiêu chuyện ảnh hưởng tới Hắc Mộc Vu với Tư gia.

Vậy mà khi gặp lại nhau, trong hoàn cảnh này, họ không trách anh mà còn thân thiện và tôn trọng anh, anh thật sự rất biết ơn mọi người xung quanh.

Nhưng khi nghe thấy Yến Tử Kỳ có nhắc tới mẹ mình, Hàn Dương Phong lại cảm thấy chật vật, trong lòng đọng lại một cảm xúc khó tả, khó tả theo hướng bi quan, anh không may mắn như anh trai anh, được sống cùng với cha mẹ suốt ba năm, còn anh khi sinh ra thì đã nhìn thấy mặt kẻ thù chứ không phải họ.

Bây giờ thứ anh cần đó là sự ấm cún của một gia đình.

Hàn Dương Phong ngập ngừng, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Yến Tử Kỳ thấy thế liền mở lời:"Con làm sao vậy?"

"Bác...con...con có thể như anh trai con, gọi bác bằng một tiếng mẹ được không?" Mặc dù bà chưa lần nào nuôi dưỡng lấy anh nhưng khi nhìn thấy bà, hạnh phúc - mai ấm gia đình tựa như xuất hiện trong đầu anh và anh rất muốn có nó.

Vì vậy, anh đã mạnh dạn cất tiếng nói, cũng vì quá lúng túng nên câu nói của anh hay bị ngắt quãng.

Ánh mắt xúc động cũng bỡ ngỡ của

Yến Tử Kỳ dán chặt lên người anh, mấy giây sau đó liền cười, nhanh chóng đứng dậy rồi đi tới phía của Hàn Dương Phong:"Được, tất nhiên là được rồi!"

"Mẹ." Hốc mắt Hàn Dương Phong đỏ ngầu, anh cũng dang tay ôm lấy bà, một người thiếu vắng tình thương giống như anh, chống chọi cho tới giờ thật không dễ dàng gì, nghĩ như vậy, Tư Cảnh Nam lại cảm thấy thương cho anh.

Hàn Dương Phong không giống như anh, không được bồi đắp tình cảm giống như anh, cũng chưa từng gọi ai một tiếng "mẹ", mà từ nhỏ đã bị người mang danh nghĩa "cha nuôi" ấy, trớ trêu dạy cho Hàn Dương Phong cách chém giết, cướp đoạt và dồn hai chữ "trả thù" vào đầu em trai mình.

Nghĩ như vậy, Tư Cảnh Nam hận không thể giết chết ông ta một trăm lần.

Tư Cảnh Nam đưa ánh mắt u sầu cùng vui vẻ nhìn Hàn Dương Phong và Yến Tử Kỳ, lòng anh chợt nhẹ hẳn ra.

Kể ra, lúc đầu khi nghe chú Diệp kể lại chuyện của hai mươi mấy năm về trước, về anh và Hàn Dương Phong, anh cũng rất bất ngờ nhưng vì thói quen nội tâm nên anh không bộc trực ra ngoài, đây cũng chính là lý do vì sao Lộ Khiết lại thấy anh bình thản như vậy.

Thật ra, sự thật không phải vậy, chỉ vì anh không muốn để cô nhìn thấy nên mới giấu kín trong lòng.

Đã nhiều đêm khi anh nghe xong câu chuyện ấy thì đã suy nghĩ rất nhiều về phải giải quyết làm sao và phải bù đắp thế nào cho Hàn Dương Phong thì mới hợp lẽ?

Hàn Dương Phong không thiếu thốn bất cứ thứ gì ngoại trừ tình cảm, hạnh phúc của một gia đình và hiện tại, Tư Cảnh Nam đã bù đắp cho Hàn Dương Phong được.

Còn với Lạc Phi Vân, cô đột ngột có thêm một người anh trai, cô cũng rất bất ngờ và rất vui.

Anh trai mới này của cô cũng rất là đẹp trai đấy.

Ôi! Số của cô đúng là sướng thật, có một người bạn trai đa năng, nhan sắc thì cũng không thể xem thường, anh ấy lại cưng chiều và yêu thương cô.

Có hai người anh trai chu đáo và luôn nhường nhịn cô.

Kể từ khi gặp Hàn Dương Phong, Lạc Phi Vân luôn lưu lót, cẩn thận trong từng lời nói, mặc dù Hàn Dương Phong thân thiện nhưng cô vẫn cảm thấy sợ sợ làm sao ấy.

Nhưng dần dần rồi cũng quen, cô tiếp xúc với Hàn Dương Phong cũng một nhiều hơn.

Còn Hàn Dương Phong thì rất nhiệt tình, luôn mua quà tặng cho cô mỗi khi tới thăm, lại còn rất ôn nhu và dịu dàng.

Tuy nhiên, điều này lại khiến cho ai kia không thích cho lắm, nói trắng là ghen.

Vì vậy mà Lôi Duật lại làm nhiệm vụ của Lạc Phi Vân trước đây, luôn bám dính lấy cô cả ngày để khẳng định rằng cô là hoa đã có chủ.

Thôi đi anh ơi! Người ta chỉ là đang thể hiện lập trường giữa anh trai và em gái thôi mà.

.........

Thời gian cứ thấm thoát trôi qua, ngày mới lại tới.

Hôm nay là chủ nhật nên Lộ Khiết được nghỉ, vì thế mà cô nằm ngủ đến trưa mới chịu xuống giường.

Lại nữa! Tư Cảnh Nam lại mất tích nữa rồi, đáng ra hôm nay anh đâu có đi làm, vậy mà cả Cảnh Hoàng Viện vẫn không thấy tâm hơi anh đâu.

Gọi điện cho anh thì máy bận, nhắn tin thì không thấy anh trả lời, hỏi người khác thì ai nấy cũng đều lắc đầu và nói "không nhìn thấy".

Chuyện gì thế? Lộ Khiết bắt đầu cảm thấy hoang mang và khó chịu rồi đấy.

Bức quá cô không thèm quan tâm nữa.

Ngồi yên ở phòng khách, Lộ Khiết cầm chiếc Ipad lướt để lấy thông tin giải trí.

Nhìn thấy cô có vẻ không vui, Tân Trạch cười cười đi tới chào hỏi:"Lộ tiểu thư, cô đang bực chuyện gì à?"

"Không có." Lộ Khiết nhún vai, thư giãn trả lời.

"Cô đừng có giấu, dù gì tôi cũng là nhà tâm lý học đấy!"

Đương nhiên cô biết Tân Trạch có chuyên môn gì, thế là cô lại thở dài, cô bỏ chiếc Ipad xuống bàn, khoanh tay trước ngực mà cau mày than vãn:"Là lão đại của mấy người đấy, lại giống như lần trước nữa, đi cũng không nói không rằng, hỏi mấy người thì cũng chẳng ai biết.

Anh nói xem, làm sao tôi không bực cho được?"

"Ồ, vậy sao?" Tân Trạch tỏ vẻ ngơ ngác như chuyện cô vừa nói với anh làm anh bất ngờ lắm.

Tân Trạch chớp chớp mắt rồi cau mày suy nghĩ:"Lão đại đi đâu nữa vậy ta?"

Nhìn thái độ của Tân Trạch như vậy, Lộ Khiết cũng chẳng biết nói gì thêm, cô mặc kệ Tân Trạch, cầm chiếc Ipad lên và tiếp tục làm công việc của mình..

Truyện Chữ Hay