Chiếc xe taxi dừng lại trước một con hẻm, Lộ Khiết đỡ lấy Tuyết Linh ra khỏi xe rồi đi về phía con hẻm.
Vì say xĩn nên Tuyết Linh đi đứng không đàng hoàng, xiu quẹo lung tung, Lộ Khiết phải theo động tác của Tuyết Linh để mà đỡ cô, vừa đi Tuyết Linh vừa mắng nhiếc.
"Đồ bội bạc..."
"Lạc Thần chết tiệt!"
"Đừng để tôi gặp lại anh...nếu không...nếu không..."
Lộ Khiết cũng đành thở dài, chịu thua.
....
Đưa Tuyết Linh về đến nhà, cô đặt nhẹ Tuyết Linh xuống giường, chỉnh sửa lại tư thế cho Tuyết Linh rồi cô cũng nằm xuống.
Hôm nay thực hiện ca mổ suốt bảy tiếng đồng hồ, tối lại đi uống rượu thế này nữa nên Lộ Khiết khá là mệt.
Vừa nằm vừa vắt tay lên trán suy nghĩ về chuyện mà cô đã gặp Tư Cảnh Nam ở Tư Uyển.
Tại sao anh ta lại có thể đào hoa như thế nhỉ? Anh ta ở đó làm gì? Có quen biết với cái tên cặn bã Lạc Thần kia sao?
Chợt lấy lại hồn vía, Lộ Khiết lắc đầu lia lịa.
"Mình đúng là điên rồi, sao đột nhiên lại nghĩ tới anh ta làm gì?"
......
Chợp mắt được một lúc lâu, thân thể cô đổ đầy mồ hôi, miệng lại lắp bắp gọi "mẹ".
Cô giật mình, ngồi dậy, ôm mặt thở nhàn nhạt, nhìn sang bên cạnh thì thấy Tuyết Linh đang nằm ngủ mê man.
Trời thì cũng đã gần sáng, cô không muốn đánh thức Tuyết Linh dậy sớm nên đã nhẹ nhàng bước chân xuống giường và đi vào phòng tắm.
Lộ Khiết khom lưng cúi mặt xuống, mở vòi sen rồi rửa mặt vài lần để cho tâm trạng tỉnh táo lại.
Cô thở nhè nhẹ, tay xoa xoa ấn đường giữa trán:"Hôm nay, mình lại nằm mơ thấy giấc mơ ấy và cả hình xăm ấy nữa, rốt cuộc thì nó có ý nghĩa gì? Còn nữa, hồ sơ bệnh án cùng với cuộn băng ghi hình về ca phẫu thuật năm đó không biết tại sao lại không cánh mà bay, người bác sĩ mổ chính năm đó cũng đã ra nước ngoài...muốn tìm hiểu lại sự việc này thật sự còn khó hơn cả mò kim đáy biển."
Lộ Khiết thở dài, tắt vòi sen sau đó đánh răng xong rồi đi ra ngoài.
Cô bước xuống phòng bếp, nấu một ít canh giải rượu kèm theo đồ ăn sáng cho Tuyết Linh.
.....
"Woa...thơm quá!" Giọng nói Tuyết Linh vang lên, vì tối hôm qua, cô uống rượu nhiều lại khóc quá nhiều nên giờ giọng có hơi khàn đặc.
Lộ Khiết quay đầu nhìn Tuyết Linh mỉm cười:"Cậu ngồi xuống đi, mình có nấu ít canh giải rượu này!"
"Ừm..." Tuyết Linh ngáp ngáp, dụi mắt rồi ngồi xuống bàn ăn.
Lộ Khiết đặt chén canh giải rượu xuống bàn cùng với một ít điểm tâm mà cô đã chuẩn bị.
Tuyết Linh liền cầm lấy chén canh uống sạch.
"Từ từ thôi...nóng lắm đấy!" Lộ Khiết vẫy vẫy tay, lên tiếng nói.
Cô ngồi xuống bàn nhìn dáng vẻ vui vẻ bất thường của Tuyết Linh, cô cảm thấy là lạ nên mới lên tiếng hỏi:"Bây giờ tâm trạng của cậu ổn chứ?"
Tuyết Linh cười cười, đặt chén canh giải rượu vừa mới uống xong lên bàn, nhìn Lộ Khiết, cô kiên định nói:"Mình quyết định rồi, mình sẽ không ngu ngốc vậy nữa, trên đời này thiếu gì đàn ông chứ! Việc gì cứ phải đau lòng vì anh ta."
Nghe Tuyết Linh nói vậy, Lộ Khiết phì cười, cô bạn của mình thật sáng suốt.Nhưng cho dù Tuyết Linh có nói những lời như vậy thì cũng không cách nào che giấu được Lộ Khiết, bởi vì cô và Tuyết Linh chơi thân với nhau cũng gần hai mươi năm, tình như thủ túc, cô không hiểu Tuyết Linh thì ai hiểu nữa! Lộ Khiết biết trong lòng Tuyết Linh vẫn còn buồn nhưng cô ấy đã buông lời nói như vậy rồi cũng xem như là Tuyết Linh đã dần chấp nhận buông bỏ Lạc Thần.
"Được rồi ăn điểm tâm vào!" Lộ Khiết đẩy đĩa thức ăn tới cho cô.
"Ừm."
"Hôm nay cậu có cần ở nhà nghỉ ngơi thêm không?" Lộ Khiết hỏi.
"Không cần đâu, mình vẫn còn dư sức đấy! Cậu quên mình là ai rồi à?"
Lộ Khiết mím môi cười, gật gật đầu:"Ừm...mình biết."
______
Hai người chuẩn bị đồng phục đi làm xong xuôi, Lộ Khiết thì tới bệnh viện, còn Tuyết Linh thì đến câu lạc bộ YT.
Hai người khoác tay nhau vừa bước ra cửa thì khá là bất ngờ.
Lạc Thần đã ngồi trước cửa đợi cô khá lâu, cả ba đều ngỡ ngàng nhìn nhau.
Lộ Khiết định tiến lên cho anh ta một trận nhưng Tuyết Linh đã đưa tay ra ngăn cản.
Tuyết Linh không để ý đến anh, liền lạnh nhạt cùng Lộ Khiết đi ngang về phía anh.
Thấy vậy, Lạc Thần tiến tới nắm cổ tay Tuyết Linh kéo cô lại, khuôn mặt tiều tụy cùng với giọng nói yếu ớt vang lên:"Tuyết Linh, em nghe anh giải thích, thật sự thì..."
Không để Lạc Thần nói hết câu, Tuyết Linh đã vung tay hất Lạc Thần ra, trừng mắt anh ta, cô nói:"Không phải đã nói rồi sao? Tôi và anh đã chia tay, chúng ta không còn quan hệ gì nữa, anh tới đây làm gì?" Tuyết Linh cười lơ đễnh, khoanh tay nhìn anh:"À...hay là anh bị chị ta đá rồi?"
"Linh Linh, thật ra chuyện này...không giống như em nghĩ đâu, em nghe anh nói đã!" Lạc Thần nắm lấy tay Tuyết Linh, nhíu mày nói.
"Buông ra, nếu không đừng trách tôi!"
....
Lộ Khiết đứng đó, từ đầu tới giờ vẫn không nói lời nào, chỉ đứng nhìn Tuyết Linh cư xử, thấy Tuyết Linh như vậy trong lòng cô cũng bớt lo được vài phần.
Tuyết Linh mạnh mẽ hơn nhiều rồi! Nói như vậy không phải Tuyết Linh yếu đuối trong mọi chuyện mà cô ấy rất mạnh mẽ nhưng chỉ duy nhất trong chuyện tình cảm là có hơi lung lay một tý.
Tuyết Linh hất tay Lạc Thần ra, rồi cùng Lộ Khiết đi nhanh khỏi đó.
Bây giờ, khuôn mặt của Lạc Thần thật sự u ám, chỉ rủ mắt xuống rồi buồn bã thở dài nặng nhọc.
.....
Tới bệnh viện, Lộ Khiết vẫn không quên nhiệm vụ mà viện trưởng đã giao cho mình, cô đến phòng phụ trách trong bệnh viện, lấy chìa khóa xe rồi đi xuống dưới tầng hầm để lấy xe mà bệnh viện cấp cho cô.
Lộ Khiết lái xe đến thẳng sân bay.
Đúng giờ, máy bay hạ cánh, đông đảo những hành khách từ bên trong quầy chen chúc đi ra ngoài.
Ấy! Người tên Trạch Tịnh Thần con trai của giám đốc bệnh viện của cô có dung mạo thế nào vậy? Cô quên hỏi chuyện này rồi! Làm sao đây?
Lộ Khiết ngó đông ngó tây nhìn những hàng người qua qua lại lại tìm thử xem.
Rồi một lúc sau, một người đàn ông đeo mắt kính đen, tay xách hành lý đi tới đứng trước mặt cô.
Anh ta tháo mắt kính xuống, để lộ khuôn mắt khôi ngô, điển trai, tóc để hai mái rủ xuống trước trán, anh ta nhìn cô nói:"Chào cô!"
"Anh là..."
"Tôi tên Trạch Tịnh Thần."
"À thì ra là anh."
"Tôi biết cô.
Hôm qua tôi có xem ca mổ DBS của cô và cũng có nghe cha tôi nhắc nhiều về cô, hôm nay được diện kiến đúng là làm tôi mở rộng tầm mắt."
Lộ Khiết mỉm cười lắc đầu:"Anh quá khen, tài năng của tôi cũng không vượt trội như anh nghĩ."
"Rất vui được làm quen với cô, sau này chúng ta hợp tác vui vẻ." Trạch Tịnh Thần cười cười, đưa tay ra trước cô.
Lộ Khiết gật đầu bắt tay với anh:"Vâng, tôi cũng vậy."
"Bây giờ chúng ta nên về bệnh viện thôi!" Lộ Khiết đưa tay làm động tác mời.
"Được." Trạch Tịnh Thần gật đầu, mỉm cười với cô.
"Tôi đã nói với cha tôi từ trước rồi, không cần phải tới đón tôi như này.đâu, nhưng mà ông ấy lại kiên quyết vậy.
Làm phiền cô rồi!"
"Không có gì!" Lộ Khiết bước đi, lắc đầu nói tiếp:"Anh sống ở Ý từ nhỏ, chắc là giám đốc sợ anh không biết đường nên mới cho người tới đón.
À mà vừa nãy, nếu như anh không biết tôi thì tôi chắc cũng không biết phải tìm anh thế nào nữa!"
Trạch Tịnh Thần phì cười:"Cô cũng vui tính thật đấy!"
.....
Bệnh Viện Liên Hoa...
"Mọi người...mọi người..." Tiểu Vũ hớn hở từ trong thang máy chạy ra, miệng mấp máy gọi, để phân phát thông tin cho mọi người.
"Có chuyện gì thế?" Những nhân viên y tá đứng ở quầy tiếp tân, nhướn mày nhìn Tiểu Vũ hào hứng hỏi.
"Nghe nói, hôm nay khoa ngoại thần kinh chúng ta sẽ có thêm một bác sĩ mới nữa đấy!"
"Hả..thật sao?" Các nhân viên y tá tròn mắt lên tiếng.
"Ừm...đúng vậy, tôi mới nghe thông báo thôi, bây giờ vị bác sĩ đó chắc là đang cùng trưởng khoa chúng ta tới đây."
"Là nam hay là nữ." Một nhân viên y tá nữ thích thú hỏi.
"Hình như là nam thì phải!" Tiểu Vũ sờ cằm ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ rồi trả lời.
"Ồ! Chắc chắn là một đại mỹ nam rồi! Ở khoa chúng ta đã có một mỹ nữ như trưởng khoa Lộ, bây giờ lại có thêm một nam thần nữa thì các khoa khác sẽ rất ngưỡng mộ khoa chúng ta đó!"
Đúng lúc, Trạch Tịnh Thần cùng Lộ Khiết bước vào, mọi người đứng ở đó, ai nấy cũng đều tròn mắt và "ồ" lên một tiếng.
Bác sĩ mới quả là một hảo mỹ nam!
Trạch Tịnh Thần đi đến thân thiện chào hỏi mọi người, một lát sau anh cũng rời đi rồi đến văn phòng giám đốc để gặp cha mình.
Mọi người ở ngoài này nhìn bóng lưng Trạch Tịnh Thần bước đi mà miệng không ngớt lời khen ngợi.
Tiểu Vũ thở dài, lắc đầu:"Con gái ở khoa này có một sự mê trai không hề nhẹ."
......
Như mọi khi, Lộ Khiết đi đến phòng bệnh để kiểm tra, xem xét và động viên tinh thần của các bệnh nhân, xong rồi lại trở về phòng làm việc của mình để phân tích bệnh án mới.
Một lúc sau, xe cấp cứu tới, bệnh nhân trên chiếc băng ca bị tai nạn xe hơi, não bị tổn thương nặng nên phải chuyển gấp vào phòng cấp cứu.
Sau khi đã chụp CT, Tiểu Vũ trình bày tình hình của bệnh nhân cho Lộ Khiết.
Tiểu Vũ nhìn bệnh nhân trên chiếc băng ca rồi quay sang nhìn Lộ Khiết, cậu nói:"Bác sĩ Lộ, bệnh nhân này đầu bị va chạm mạnh khiến cho đồng tử phải giãn khoảng bốn milimet, cũng may là sinh hiệu ổn định."
Lộ Khiết gật đầu:"Còn xuất huyết thì sao?"
"Khoảng ba mươi CC.
Vậy có cần kẹp động mạch không?"
Lộ Khiết nhìn người bệnh nhân nằm trên chiếc băng ca, suy nghĩ vài giây rồi mới lên tiếng:"Gọi khoa gây mê, chuẩn bị mổ ngay!"
"Vâng."
Tiểu Vũ rời đi, cô lập tức đi chuẩn bị, bệnh nhân được chuyển đến phòng phẫu thuật.
....
Ca phẫu thuật kết thúc với thời gian không quá dài, Lộ Khiết đi ra trước sảnh của khoa thì nghe những nhân viên bàn tán, nói chuyện xôn xao nhưng khi nhìn thấy cô đi ra thì họ liền im lặng, trở lại tư thế làm việc như ban đầu.
"Mọi người có chuyện gì sao?" Lộ Khiết cau mày, lướt mắt nhìn đám người y tá khàn khàn giọng hỏi.
Một nữ nhân viên y tá cất tiếng nói:"Trưởng khoa, có người tìm chị!"
"Ai vậy?"
"Người đó đang đợi trong phòng làm việc của chị."
Nghe vậy, cô không hỏi thêm gì nữa, gật đầu nhắc nhở mọi người làm việc và sau đó cô đi thẳng đến phòng làm việc của mình..