Hoắc Chi Tiêu ghì chặt dây cương, trở người xuống ngựa, đợi khi xe dừng lại, mới mở cửa xe, một tay ôm lấy An Du sắp ngã ra ngoài. Ngọn lửa sáng rực nhấp nháy, cơn gió lạnh thổi bay khói thuốc súng trong gió.
An Du cứng rắn ôm cổ anh rể, khóc cạn nước mắt, chỉ có thể há miệng thở gấp. Cậu hít vào cả bụi tuyết lạnh buốt, cũng ngửi được nhiệt độ nóng hầm hập trong người anh rể.
Cậu sống lại rồi.
"Để anh rể nhìn xem nào." Cảnh đêm u tối, Hoắc Chi Tiêu nhất thời không nhận ra nhiệt độ cơ thể khác thường của An Du, hai tay luồn qua nách cậu, nhấc bổng cậu lên, tỉ mỉ quan sát một phen.
Hai má nhợt nhạt của An Du phản chiếu ánh lửa, đôi mắt ngập nước.
"Gầy rồi." Hoắc Chi Tiêu cau mày. An Du lắc đầu, lại nhào vào trong ngực anh rể, như muốn xác nhận rõ người đàn ông này đã trở về thật. Hoắc Chi Tiêu thở dài, vươn tay vỗ vỗ mông cậu, coi như là đang dỗ dành.
Nếu An Du đã ở đây, thì Hoắc Chi Tiêu không cần phải cưỡi ngựa nữa, mà là ngồi lên xe với cậu. An Du quấn tấm thảm lại, yên tĩnh dựa sát vào người anh rể, thở dốc từng ngụm nhỏ. Cơ thể cậu mệt mỏi vô cùng, nhưng trong đầu cậu vẫn không ngừng nghĩ về Hoắc Chi Tiêu.
Cậu nghĩ về tình cảm của mình đối với anh rể, nghĩ sau khi anh rể biết chuyện xảy ra trong nhà, quyết định mà anh sẽ đưa ra, nghĩ... cậu nghĩ rồi cứ nghĩ, sau đó ngất đi. Hoắc Chi Tiêu lúc đầu cứ tưởng An Du chỉ là buồn ngủ thôi, nên dịu dàng đỡ gáy cậu, sợ cậu bị đụng đầu. Nhưng đợi đến khi nhiệt độ cơ thể của An Du xuyên qua bao găng tay, truyền đến lòng bàn tay, Hoắc Chi Tiêu lập tức kêu Lính cảnh vệ dừng xe.
An Du nóng như lửa đốt được người đàn ông ép bế xuống xe, một mạch giao vào tay quân y đang ở sau hàng ngũ. Lính cảnh vệ cũng đi qua theo, nói rõ hết tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong nhà từ đầu đến cuối một lần nữa: "An tiểu thiếu gia không phải là loại người như vậy, nhưng tài liệu mật chắc chắn đã được tìm thấy trong phòng mà cậu ấy từng ở..."
Lời hắn nói bị tiếng cười khẩy của Hoắc Chi Tiêu cắt ngang.
Người đàn ông kẹp chiếc mũ lính vào khuỷu tay, áo choàng trên vai tung bay theo gió. "Khi A Du ở sát vách An Hân... có đêm nào mà tôi không ở bên em ấy?" Trong nháy mắt Lính cảnh vệ không dám nói tiếp.
Hoắc Chi Tiêu không để tâm, anh chưa bao giờ cảm thấy mình và An Du là đang vụng trộm: "Xem ra ba năm trước, không nên nhẹ dạ." Lúc đó Hoắc Chi Tiêu thậm chí còn nghĩ ra xong cả công văn hòa ly. Anh bận tâm đến thể diện của hai nhà, mà không viết đơn ly dị, chỉ nói muốn hòa ly. Nhưng khi An Hân nghe thấy, lập tức đi lấy dây thừng, làm ầm ĩ ở trước mặt ông cụ Hoắc, nói mình muốn thắt cổ treo lên trên biển hiệu của Phủ soái.
Chuyện giữa con trai và con dâu, cụ Hoắc sẽ không thường nhúng tay vào, mà mấy vợ lớn ở góa họ không hiểu An Hân, còn nói giữa vợ chồng trẻ thiếu sự dung hòa, dồn dập đi khuyên nhủ. Bọn họ là có lòng tốt, nói a hoàn của An Hân là người sai, không liên quan gì tới bản thân cô cả, cho dù có bị gán tội là dạy dỗ không nghiêm đi nữa, thì cũng không đến mức phải hòa ly.
Hơn nữa, nếu người bên cạnh Hoắc Chi Tiêu mà ăn cắp tài liệu mật, thì sẽ có rất nhiều việc cần điều tra, nên ở hậu trạch không cần phải hao tổn tâm trí.Lúc đó Thái thái bọn họ còn cười đùa trêu chọc, bảo An Hân tuổi nhỏ, không biết người đàn ông của Hoắc gia họ là tốt nhất, chờ sau này chung sống với nhau lâu, sinh con, là hiểu thôi. Đáng tiếc chuyện không như mong đợi, An Hân làm ầm ĩ hết ngày này qua ngày khác, mọi người không ai nói được, đều hối hận vì lời khuyên can trước đây. Nếu như hòa ly thật, thì nào có những chuyện dơ dáy này xảy ra?
Nhưng người ta thường nói: Thà phá mười ngôi đền còn hơn là phá một cuộc hôn nhân. Bọn họ là bề trên, có những lời không thể nói một lần là được, từ nay về sau cũng đã không còn cơ hội để nói nữa rồi.
May mà từ đó đến nay Hoắc Chi Tiêu cũng không gần gũi với An Hân, cuộc hôn nhân của hai người giống như một vũng nước đọng, mãi đến khi có một viên đá là An Du rơi xuống, tạo nên những gợn sóng lăn tăn.
Bây giờ, viên đá nhỏ này đã bị gán tội. An Du được tiêm hai mũi nằm ngủ mê man, lại được Hoắc Chi Tiêu bế về xe.
Trên cánh đồng tuyết mênh mông, bọn họ đành phải nghỉ ngơi trong khoang xe. Hoắc Chi Tiêu cởi áo choàng và áo khoác, cuộn chặt An Du lại, tay chân cậu vẫn còn lạnh ngắt.
"Gia..." Lính cảnh vệ do dự nói: "Tối nay có còn đi tiếp không?" "Không đi." Lòng bàn tay Hoắc Chi Tiêu áp chặt vào trán An Du, "Sắp tới nội biên rồi, mất một đêm cũng không sao." Lính cảnh vệ đáp một tiếng rồi xuống xe, trong chốc lát, ở chỗ khuất gió đã dựng lên một chiếc lều hành quân.
Hoắc Chi Tiêu đợi lửa trong lều cháy lên, rồi mới bế An Du đi vào. Hơi ấm phả vào mặt, khiến lông mày đang nhíu chặt của cậu dần giãn ra, tay chân lạnh cóng quấn lấy anh rể. Thực ra An Du không có hoàn toàn ngủ say—— sao cậu có thể ngủ được chứ? Trời đất bao la, nếu không có anh rể, cậu sợ là ngay cả mắt cũng không dám nhắm.
Nhưng thay vì nói cậu tỉnh, thì chi bằng phải nói là cậu đang ráng chống đỡ. Ngọn lửa bập bùng trên mi mắt của An Du, bóng người lay động, đáy lòng cậu bất an, nghĩ đến chuyện xảy ra trong nhà, bất kể như thế nào cũng không ngủ được, ý thức cứ nửa tỉnh nửa mê.
"Anh rể..." Ngón út của An Du móc vào ống tay áo Hoắc Chi Tiêu. "Hửm?" Hoắc Chi Tiêu sai người đi nấu cháo cho cậu ăn, còn mình thì cúi người sát lại gần để nghe cho kỹ. An Du hỏi: "Anh sẽ không cần em nữa sao?" "Anh cần." Hoắc Chi Tiêu xoa đầu cậu, ngón tay thon dài đã không còn lạnh như trước nữa.
"Vậy anh rể có thích em không?" Lúc An Du hỏi câu này, trong lòng không quá chắc chắn, rốt cuộc anh rể có thích cậu hay không cậu cũng không biết.
Nhưng cậu nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Hoắc Chi Tiêu, tiếp đó môi bị hôn lấy.
Hoắc Chi Tiêu hôn An Du đang bệnh đến mơ màng, anh nhấm nháp được mùi vị đăng đắng trong miệng, nhịn không được lại xoa đầu cậu. An Du ngả nghiêng trên thảm trải sàn, ánh mắt mơ hồ, giống như đã biết được câu trả lời, lại giống như vẫn chưa hiểu ra, nhưng cũng không ngủ, mà cứ lăn qua lăn lại như cái bánh nướng áp chảo. Chiếc áo choàng màu đen theo cử động của An Du mà trượt xuống đầu vai, cậu gỡ cổ áo ra, nghiêng người nhìn lửa trại bùng cháy ở giữa lều, như thể nhìn thấy vô số những người tí hon đang nhảy múa ở bên trong.
Chắc anh rể vẫn chưa biết nhỉ? Cậu ỉu xìu trốn ra khỏi Phủ soái. Cậu bị chị đuổi ra khỏi Hoắc gia.
An Du cam chịu vùi mặt vào chăn, Hoắc Chi Tiêu gọi cậu ăn cháo, cậu cũng giả vờ không nghe, kết quả bị ôm lấy cả người, một muỗng cháo được đưa đến bên môi.
"Ăn nào." Lời của Hoắc Chi Tiêu mang theo giọng điệu ra lệnh. An Du tủi thân ngậm cái muỗng, nhưng vừa mới cho vào miệng, thì đã lạch cạch rơi nước mắt: "Không muốn ăn cháo à?"
"Nóng." Cậu run rẩy nói, "Nóng quá." "Nóng à?" Hoắc Chi Tiêu đưa muỗng lên môi, ăn hết muỗng cháo còn dư của An Du, "Có nóng đâu em?" Cậu ngơ ngác nhìn đôi môi mỏng của anh rể, phía trên còn dính một ít nước lấp lánh, lòng cậu như có thủy triều trào dâng. Anh rể... anh rể thế mà lại ăn luôn muỗng cháo của cậu. Sắc đỏ lan lên tận mang tai của An Du, cậu ỷ mình bệnh, nên cứ rầm rì cọ tới, đầu tiên là liếm muỗng trong tay Hoắc Chi Tiêu, rồi lại lén hôn chụt một cái lên khóe môi người đàn ông.
Sau đó nói: "Không... không nóng nữa ạ." Hoắc Chi Tiêu nhịn không được lại ôm An Du vào trong ngực lần nữa, đút từng muỗng từng muỗng cháo.
Lần này cậu không kêu nóng nữa, nhưng mặt lại càng ngày càng đỏ, sau khi ăn no, lại vội vàng chui vào chăn, nằm xuống, nhìn anh rể loay hoay với đống lửa trong lều.
Trong một góc nhỏ bé giữa đất trời, nếu không có lều, thì bọn họ sẽ phải gối đất nằm sương, tâm tình An Du còn thấy thoải mái hơn lúc ở trong Phủ nhiều. Ở đây, không ai ép cậu và anh rể vụng trộm, cũng không ai ngăn trở cậu và anh rể vụng trộm. Bọn họ muốn làm cái gì cũng được, tuyết kéo dài liên miên, tiếng gió cũng rít gào không ngừng.
Cậu nghĩ rồi lại nghĩ, và ngủ thiếp đi. Trong mơ An lão thái thái lại xuất hiện, bà sai vài bà vú thô lỗ lột quần áo cậu, vẫn cứ nhét cậu lên chiếc giường tối đen như mực, tấm chăn như thủy triều đen ngòm, trong chốc lát đã nhấn chìm An Du, An Du vùng vẫy điên cuồng như bị chết đuối, muốn đạp chăn ra khỏi người, nhưng lại bị một bàn tay mạnh mẽ siết chặt eo, kéo trở về.
"A Du."
Là anh rể.
An Du chợt bừng tỉnh, toàn thân toát mồ hôi thở hổn hển. Lửa trại đã tắt, một chút ánh sáng nhỏ vụn lập lòe trong bóng tối. Cậu nhúc nhích, phát hiện cánh tay anh rể đang gác trên eo mình, đột nhiên thấy yên tâm hẳn. An Du nắm lấy chăn, bên tai là tiếng gió tuyết thổi ngoài lều, còn có tiếng ngựa hí, thêm vào đó là tiếng hít thở đều đặn của người đàn ông.
Cậu rụt cổ lại, cảm thấy lạnh, nép sát vào lồng ngực Hoắc Chi Tiêu, sau đó xém chút nữa là hắt xì hơi. Nhưng dù sao cũng kìm lại được. An Du còn lặng lẽ nhét chân vào giữa hai chân anh rể, sưởi ấm cho mấy ngón chân lạnh buốt.
Cậu bệnh, nên ra mồ hôi cả người, nằm sao cũng khó chịu, may mà trước khi ngủ Hoắc Chi Tiêu đã giúp cậu cởi quần áo dày ra hết. Hơn nữa anh rể cũng không mặc gì...
An Du kề sát thoải mái đến mức toàn thân mềm nhũn.
Nỗi đau khổ khi phải xa cách tận nửa tháng tỏa ra từ tận trong xương tủy, cảm giác khát khao ham muốn cũng theo sát mà tới. Ngoài bước cuối cùng ra, thì những cái khác An Du và anh rể đều làm qua hết, bây giờ mới gặp lại nhau sau bao ngày xa cách, nhưng cái gì cũng không làm, hiển nhiên là cảm thấy khó chịu. Cậu do dự một lát, sau đó thò tay nhỏ mò loạn xuống phía dưới, phát hiện lúc anh rể ngủ cũng có cảm giác, thì lại càng không nhịn nổi nữa.
An Du dưới ánh sáng mờ trong đêm, cẩn thận liếc anh rể, cảm thấy chỉ là cọ cọ chút thôi, chắc là sẽ không đánh thức được người đàn ông này đâu, eo ngày càng căng chặt, khó khăn sáp đến gần—— đầu tiên là tháo lưng quần anh rể, sau đó lại kéo quần mình xuống chút xíu—— hình như vẫn không cọ tới được. An Du thở phì phì xoay người đi, hờn dỗi đưa lưng về phía Hoắc Chi Tiêu.
Đều đã cởi đến vậy rồi, mà sao anh rể vẫn chưa tỉnh chứ?
Gió ngoài lều lại thổi một lúc, rốt cuộc An Du không nhịn được nữa, lại xoay người cưỡi lên eo Hoắc Chi Tiêu. Người đàn ông nằm ngửa trên mặt đất, trong giấc mộng nhẹ nhàng thở dốc. An Du bị hù xém chút nữa co rụt vào chăn, nhưng thấy Hoắc Chi Tiêu chưa tỉnh, nên lại càng bạo dạng hơn, tụt quần ngắm chuẩn rồi ngồi thụp xuống.
Không có màn dạo đầu, cũng chẳng có bôi trơn, ngay từ lúc bắt đầu cậu đã ăn không vào. Nên An Du cũng không dám ăn, cậu chỉ sụp eo không ngừng cọ mông, dùng lỗ đ/í/t chạm vào cái đó của anh rể.
Khoái cảm tê tê dại dại dồn hết xuống dưới miệng nhỏ, An Du chống đỡ hết nỗi, ngã vào trước ngực Hoắc Chi Tiêu, không chú ý trong con ngươi đen láy của người đàn ông phủ lên ý cười nhàn nhạt.
Cậu vẫn tưởng rằng Hoắc Chi Tiêu chưa tỉnh. An Du cạ tới cạ lui, lại nhớ tới chị, như thể bị dội một chậu nước lạnh từ đầu xuống chân. Nếu Hoắc Chi Tiêu biết tất cả mọi chuyện xảy ra trong nhà, có lẽ sẽ không đưa cậu lên làm vợ kế nữa, nếu gạo nấu thành cơm trước... An Du bị ý nghĩ của mình dọa cho run cầm cập.
Vô tình, cậu thế mà lại trở thành loại người như vậy. Thế mà lại tính kế anh rể.
An Du đau khổ xém tí nữa rơi nước mắt, không dám nằm trong ngực Hoắc Chi Tiêu, tay chân bò vào chăn. Đáng tiếc bò ra không được.
An Du ngọ nguậy hai lần, đột nhiên ngẩng đầu lên: "Anh rể!" Hoắc Chi Tiêu đang túm lấy eo cậu!
"Chạy đi đâu?" Giọng nói trầm khàn của người đàn ông khi bị đánh thức. Cậu bị bắt quả tang trong lúc đang làm chuyện xấu, khi anh rể nói chuyện, miệng nhỏ ở phía dưới hộc nước chảy xuống phía dưới của người đàn ông, không còn cách nào để biện giải nữa rồi.
An Du xấu hổ hận không thể tìm cái khe nào đó rồi chui vào. Thế mà Hoắc Chi Tiêu còn thò tay xuống sờ: "Lúc anh rể đi, có tự mình chơi không?" "Em không có!" An Du lắc đầu kêu lên. Mất mặt chết đi được, sao cậu có thể tự chơi chứ?
"Chẳng trách như thế này đây..."Hoắc Chi Tiêu đã hiểu, cánh tay thon dài hiển nhiên vòng lấy eo cậu, "Nếu muốn, sao không gọi anh rể dậy?"
Phải đó, sao không gọi anh rể? Bởi vì cậu sợ người mà cậu gọi dậy không phải là người anh rể mà cậu quen.
Mà là người anh rể khi biết được tất cả mọi chuyện xảy ra trong nhà, sẽ lấy súng chĩa vào đầu cậu.