*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bệnh của An Hân, có lúc tốt có lúc xấu, lúc tốt có thể trò chuyện với An Du, nói về chuyện hồi còn nhỏ, nói hối hận khi gả cho Hoắc Chi Tiêu. còn nói tới lúc khỏi bệnh rồi muốn về nhà mẹ đẻ, cầu xin An lão thái thái cho phép cô hòa ly. Lúc xấu, An Hân còn mắng luôn cả An Du.
Mắng rất khó nghe, khiến An Du vô cùng lo sợ, mỗi lần liếc thấy ngoài cửa có bóng người qua lại, cứ tưởng là Hoắc Chi Tiêu, tới khi chạy ra ngoài tìm kiếm, té ra bên ngoài chỉ là bà vú già mơ màng muốn ngủ, hỏi cậu có cần hâm nóng thuốc không.
"Hâm nóng đi." An Du thở dài. Thuốc đã hâm mười mấy lần, An Hân có uống, nhưng chỉ uống có một chút, bệnh tình nguy kịch, thuốc than chẳng qua chỉ để an lòng mà thôi.
Vú già đi hâm thuốc, An Hân nằm ngủ mê man, An Du rảnh rỗi nên tới bếp phòng một chuyến. Người hầu chăm sóc cho An Hân đang nấu cơm. Người đó cũng biết cậu, đứng dậy từ bên bếp lò: "An thiếu gia tới lấy thuốc ạ?" "Không phải thuốc." An Du gấp dù lại, phủi phủi tuyết còn đọng trên bả vai, "Chị vừa mới ngủ, tôi tới tìm chút đồ ăn." "Vậy ngài hãy chờ một lát, trong nồi có canh gà vẫn còn nóng, để tôi đi múc cho ngài ạ." "Vậy cảm phiền." An Du hà ra một hơi.
Bên ngoài phòng còn có tiếng bước chân truyền đến. Rất quen thuộc, An Du đã nghe quen với tiếng bước chân này, là Hoắc Chi Tiêu.
"Anh đứng lại cho tôi!"
Hoắc Chi Tiêu dừng bước, "Cha à." Hoắc Bình Khâu hừ lạnh một tiếng, "Trong mắt anh vẫn còn có người cha là tôi đây à?" Hoắc Chi Tiêu không có trả lời.
Hoắc Bình Khâu dừng lại một chút: "Trong phòng anh vẫn chưa có tiếng ấy ấy sao?" "Cha, bệnh tình của An Hân đâu có nhất quyết là không thể chữa được đâu chứ."
"Đánh rắm!" Hoắc Bình Khâu giận tím gan: "Quân y bên cạnh tôi đều đã cố ý rò rỉ ra thông tin, nói rằng cô ta không qua khỏi mùa đông này, chỉ có anh là cứng đầu, nhất quyết dùng thuốc để kéo dài tính mạng cho cô ta!" "... Người An gia còn khôn ngoan hơn anh, cột đứa con trai đưa sang làm vợ kế cho anh. Cha thấy đứa trẻ ấy, nhìn còn xinh hơn cả An Hân, còn có thể sinh con..."
"Cha à." Hoắc Chi Tiêu nghe không nổi nữa: "An Du vẫn còn nhỏ." Hoắc Bình Khâu lại mắng thêm một câu tục tĩu: "Phải, nó nhỏ, chứ anh có còn nhỏ không? Vùng biên mấy năm gần đây không thái bình, cha già rồi, đi không nỗi nữa, tới lúc đó cấp trên xác định người ủy nhiệm chính là con."
"....thường xuyên qua lại với nhau cỡ nửa năm, thì cái bụng của vợ kế con khi nào mới phình ra?" "Cha!" Giọng của Hoắc Chi Tiêu triệt để trầm xuống. Hoắc Bình Khâu lúng túng ngậm miệng, nhưng lại không cam tâm, thấy Hoắc Chi Tiêu đi mà không quay đầu lại, nên đã nảy ra một sáng kiến.
"Người đâu, có ai không?" Người hầu đang giúp An Du múc canh vội vội vàng vàng chạy ra: "Thưa ngài chủ soái, đây đây ạ." "Trong bếp có gì?" Hoắc Bình Khâu thấp giọng hỏi.
"Dạ thưa canh gà ạ." "Canh gà?" Hoắc Bình Khâu ho nhẹ một tiếng, chắp hai tay sau lưng, vòng vo nhắc nhở: "Thằng nhóc vừa mới được khiêng tới đây nhà ngươi biết rồi nhỉ? Nhìn ốm quá, canh gà ngươi nấu cho nhừ, thêm nhiều nguyên liệu vào cho nhóc ấy."
Người hầu ngầm hiểu trong lòng: "Xin ngài chủ soái cứ yên tâm, lòng tiểu nhân hiểu rõ." Thêm nhiều vào đấy." Hoắc Bình Khâu thờ ơ căn dặn: "Phủ soái chúng ta không được có người đàn ông nào yếu ớt."
Lời thì thầm to nhỏ giữa Hoắc Bình Khâu và người hầu không truyền tới tai của An Du. cậu chỉ nghe thấy tiếng gió gào thét và tiếng củi lửa lách chách trong bếp.
Một lúc sau, người hầu cầm giỏ đựng canh gà đưa cho An Du. Cậu cảm ơn, rồi mở dù quay về phòng.An Hân chưa dậy. An Du đẩy cửa bước vào nhìn, lại đi ra.
Chỉ có khi ngủ, thì An Hân mới giống như cô chị cả đã từng dịu dàng của An Du. Nhưng gầy rồi, khác xa rồi, giữa hai đầu lông mày bao quanh toàn là không khí của cái chết.
An Du không thể hiểu được, anh rể có gì đáng sợ đến thế? Cho dù đàn ông Hoắc gia có giết người đi chăng nữa thì thế nào? Đó là giữ nước, đó là đầu rơi máu chảy. Nếu không có anh rể, thì bọn họ dễ gì có được thời cơ an tọa ở trong nhà mà nghĩ ngợi về sự giàu sang của phủ đệ?
Những đạo lý này, An Du không dám nói với chị, cũng chẳng dám nói với người nhà An gia. Chuyện cậu đến làm vợ kế, đã khiến cho dì Miêu rất lo rồi, nếu lại nói muốn đi ra ngoài vùng biên thăm quan... thì e là dì Miêu sẽ cả đêm không ngủ mất.
An Du đẩy cửa bước vào nhà kề (*). Những ngày này cậu đều ở đây để chăm sóc cho An Hân.
(*) nhà kề (trong khu tứ hợp)Hoắc Chi Tiêu rất bận, ít khi về nhà, nhưng chỉ cần trở về, thì nhất định sẽ đến thăm An Hân, rồi lại bị hắt nước thuốc đầy người. Dần dà, An Du và Hoắc Chi Tiêu rốt cuộc đã quen thuộc với nhau, cậu giúp anh rể đổi quần áo —— cậu đứng trước bình phong, còn anh rể đứng sau bình phong, rất quy củ, một chút cũng không vượt quá.
Hoắc Chi Tiêu sẽ trò chuyện đôi câu với An Du.
Chẳng qua là hỏi xem cậu có bị An Hân quở trách không. An Du nhẹ nhàng nói: "Dạ không."
Nút thắt trong lòng của An Hân đều hướng về Hoắc Chi Tiêu, không quan tâm một ai hết, dù cho có uất ức trong lòng, cũng sẽ không trách em trai làm vợ kế.
Đây là sự sắp xếp của An lão thái thái, An Hân cô con gái lớn trong gia đình không có cách nào thoát khỏi vận mệnh gả vào phủ soái, vả lại An Du con của vợ lẽ này có thể sinh con? Đàn ông nhà Hoắc gia sống theo kiểu hiện đại, nhưng trong hiện đại, đàn ông cũng phải tái giá.
Sát vách truyền tới vài tiếng động. An Du đặt canh gà xuống, đứng dậy chạy qua xem. An Hân dậy rồi, trong phòng còn có lão người hầu của An gia tới.
"Ngươi nói cái gì?" Không biết lão người hầu đã nói gì, khi An Du đẩy cửa bước vào, thì cô đang không thể kiềm chế được cơn giận đập vào mạn giường, "Bây giờ các người muốn... muốn em trai tôi sinh con cho Hoắc Chi Tiêu?" "Thưa đại thiếu phu nhân, đây là ý của lão tổ tiên trong nhà." Lão người hầu không sợ An Hân đang trong tình trạng nguy kịch, thấy An Du tới, cũng chỉ gật đầu nói: "Ngài hãy suy nghĩ thật kỹ chuyện này."
An Hân đập vỡ một cái bát.
An Du nghe mà đau đầu. Cách của An gia không ai rõ hơn cậu.
Ý của An lão thái thái đã có từ ngày xưa, bà sẽ ôm chặt cái đùi to của phủ tướng quân. An Hân gả vào ba năm, cho đến nay sẽ phải sớm quy thiên về trời, dù là trai hay gái một chút cũng không níu giữ được, lão thái thái nào có thể ngồi yên?
Ngoài kia chắc chắn có những nhà khác muốn đưa con cái vào phủ soái. Nếu muốn bảo quản được địa vị của đại thiếu phu nhân, thì An lão thái thái hận không thể làm bụng của An Du phình to ngay lập tức.
"An tiểu thiếu gia, lão tổ tiên đang đợi ngài ở trong nhà." Khi lão người hầu rời đi, đã rỉ tai nói nhỏ với An Du. Cậu sửng sốt: "Tôi biết rồi." An Du vẫn chưa được nâng thành vợ kế, nên có thể tùy ý ra vào phủ soái, những việc làm này của An lão thái thái, là chuẩn bị để quở trách cậu.
An Du về phòng thay đồ, vội vã uống hết bát canh gà, trước khi đi do dự để lại một lời nhắn cho Hoắc Chi Tiêu. Chuyện liên quan đến anh rể, cậu không muốn che giấu.
Quả nhiên xe của An gia đang đậu ở bên ngoài phủ soái. Lão người hầu mở cửa cho cậu: "An tiểu thiếu gia bây giờ là người quý giá, trong lòng cũng nên hiểu sự kỳ vọng của lão tổ tiên dành cho ngài." Cậu cười khổ: "Ý của bà nội tôi hiểu."
"Hiểu được là tốt, hiểu mới khiến lão tổ tiên an tâm."
An Du trầm mặc.
Trở về An gia, sau khi cậu vào phủ soái chúng nhân đối xử với cậu khác hơn trước, đặc biệt là ở trước mặt An lão thái thái. An lão thái thái nắm lấy tay An Du, gọi cậu một tiếng thân mật: "Cháu ngoan." Thậm chí còn tháo chiếc vòng ngọc bích từ cổ tay bà đeo vào cổ tay của An Du: "Càng lớn càng xinh đẹp." Cậu cắn chặt môi, nói cảm ơn với An lão thái thái, "Cảm ơn cái gì? Cháu sớm sinh cho Hoắc Chi Tiêu một đứa con trai, thì ta sẽ càng vui hơn!"
Da đầu An Du tê rần, biết lão thái thái sắp nói chuyện chính, nhất thời như ngồi trên đống than. Cậu là nam, cho dù có sinh được đi nữa, thì cũng sẽ khác với phụ nữ bình thường. lấy nam thê không phải là chuyện gì lạ lùng, nhưng người đàn ông mà lấy cậu kia, bây giờ vẫn là anh rể mình.
Tương lai cũng vậy. Cho dù An Hân chết đi, thân phận này cũng sẽ mãi mãi cắt ngang giữa họ.
Người An gia không quan tâm, người Hoắc gia hình như cũng chẳng để bụng, và ngay cả thứ mà An Hân quan tâm, đều không phải là cái thân phận này, mà là Hoắc Chi Tiêu khiến bản thân cô bệnh nặng, rồi lại đi hại người em trai vợ lẽ của cô.
Chỉ có An Du quan tâm. khi cậu nghĩ đến Hoắc Chi Tiêu, là toàn thân như mất sức, hễ cứ nghĩ tới sau này sẽ phải chung chăn chung gối với anh rể, là cậu lại cuồn cuộn trong lòng, chính là sự xấu hổ vô tận.
Nhưng An lão thái thái đã ra lệnh, An Du không nghe không được. Trong phòng có thắp hương an thần tụ khí, chiếc đồng hồ phương tây trên tường chậm rãi tích tắc, một giọt mồ hôi rịn trên chóp mũi cậu, đôi tay giấu trong túi sưởi trở nên khó chịu.
An Du thấy nóng.
"Thưa lão tổ tiên, Cô gia tới rồi ạ." Lão người hầu đẩy cửa phòng. An Du gắng gượng lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn gió tuyết vù vù ngoài cửa: "Anh rể tới sao?" An lão thái thái mặt mày rạng rỡ: "Cô gia đây là nhớ nhung An Du nhà chúng ta đây mà."
Ngay sau khi vừa dứt lời, đã có tiếng bước chân đến gần. Vẫn là những nhịp bước mà An Du quen thuộc, bước đến trước cửa một cách điềm tĩnh lại kiên quyết.
"Bên ngoài gió lớn, cô gia vào ngồi đi." An lão thái thái nhiệt tình vẫy tay với Hoắc Chi Tiêu, "Tới đón An Du đấy à? Thằng nhóc này, trước khi về nhà không có nói với cô gia một tiếng sao? Thật là không hiểu chuyện! Cô gia về sau cần phải dạy nó nhiều." Hoắc Chi Tiêu đáp một tiếng, đưa áo choàng cho lính cảnh vệ đi theo, bản thân từ đầu đến chân lạnh buốt, đi đến bên cạnh An Du. An Du rủ đầu ngồi kế An lão thái thái, cái gáy tuyết trắng nổi lên một vệt đỏ hồng trong trẻo như nước. Hoắc Chi Tiêu thu lại ánh nhìn: "Sức khỏe người vẫn tốt chứ? "Tốt, không dám không tốt! Ta phải chờ để được ôm cháu ngoại cố của ta nữa chứ." An lão thái thái vui tươi hớn hở chuyển chuyển tràng hạt trong tay, con ngươi cũng di chuyển theo: "Ở đây ta có đốt hương, người trẻ tuổi các cháu chắc là không thích ngửi...nếu cô gia đã tới rồi, thì để An Du đưa cô gia về phòng nó nghỉ ngơi, dù sao thì mai này phải ở cùng nhau, dù là sớm hay muộn, đừng ngại."
An Du xấu hổ đến nỗi muốn vùi đầu vào cổ áo.
Cậu cảm thấy thật mất mặt. Bà nội ở trước mặt anh rể, khuyến khích bọn họ yêu đương vụng trộm trong phòng. Nhưng cậu lại không thể nói không. Vì chuyện vợ kế, căn bản không có chỗ cho lời cậu nói.
Hoắc Chi Tiêu nhàn nhạt ưng theo, đứng dậy bước ra khỏi phòng, cũng không biết có nghe ra ngụ ý của An lão thái thái hay không. Nhưng, Hoắc Chi Tiêu không nói, vậy thì An Du cứ giả như anh rể không nghe thấy vậy. Cậu cuộn tay, cắm đầu, hì hục chạy về sân nhỏ của mình.
Hoắc Chi Tiêu ở sau lưng An Du, chậm rãi đi theo, ánh mắt rơi xuống dái tai rực đỏ của cậu, nhớ lại cái gáy non mềm trắng nõn của cậu. Giống như quả đào căng mọng nước chỉ cần cắn một ngụm là sẽ nát tan.
An gia không so được với phủ soái, con đường phủ đầy tuyết chưa kịp dọn, An Du chạy hai bước xém chút nữa trượt chân. Hoắc Chi Tiêu nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy cậu: "Cẩn thận." Cậu giống như bị bỏng, vung tay Hoắc Chi Tiêu ra, ré lên một câu: "Anh rể!" "Ừm." Hoắc Chi Tiêu lại thấy cái gáy trắng mịn phấn hồng như thịt quả đào của An Du, lông mày hơi nhíu lại, chợt lóe lên một ý nghĩ trong đầu: "Sao...sao anh lại tới đây?"
"Không phải em đã để lại lời nhắn cho anh sao?" An Du xoay người tiếp tục đi về phía trước, chóp mũi càng ngày càng lấm tấm nhiều mồ hôi, cơ thể cũng càng ngày càng hanh. Cậu giải thích: "Em chỉ là nói với anh rằng em không có đi đâu cả, em chỉ về nhà thôi." Hoắc Chi Tiêu cụp mắt, coi như ngầm thừa nhận lời giải thích của An Du.
Bọn họ rất nhanh đã tới trước cửa phòng. An Du thở phào nhẹ nhõm.
Khi ở một mình với anh rể, toàn đón lấy những cơn gió nóng cuồn cuộn. An Du để Hoắc Chi Tiêu vào phòng, tự mình rót hai tách trà, một tách cho anh rể, một tách cho mình.
Hoắc Chi Tiêu im lặng nhìn chăm chú cậu uống trà, nhìn trái cổ xinh xắn như hạt hạch của cậu, rung rung như thịt quả của mật ngọt, sau đó đè lại bàn tay đang định rót nước tiếp của cậu.
Chỉ là bàn tay nhỏ nóng hổi, vùng vẫy trong lòng bàn tay người đàn ông. "Anh rể?" An Du không dám nhìn vẻ mặt của Hoắc Chi Tiêu, trái lại cũng biết Hoắc Chi Tiêu nghe hiểu được ý tứ của An lão thái thái, "Anh rể, anh..." "Em đã ăn gì rồi?"
"A...Hả?" Cậu nhất thời không hiểu ý của Hoắc Chi Tiêu. Hoắc Chi Tiêu thở dài: "Ở nhà, em đã ăn gì rồi mới tới?" "Canh gà." An Du phản ứng lại: "Em đã ăn canh gà."
Hoắc Chi Tiêu lại thở dài. An Du vẫn còn muốn uống nước.
Miệng lưỡi cậu khô khốc, hoang mang lo sợ, quần áo chảy đầy mồ hôi dính sát vào lưng, khó chịu khắp người.
"Vô dụng thôi." Hoắc Chi Tiêu vươn tay, đầu ngón tay chai sần quệt đi giọt nước trên khóe miệng An Du, "Thuốc của Hoắc gia, dù em có uống bao nhiêu nước thì nó cũng vô ích mà thôi."
An Du đứng ở cạnh bàn suy nghĩ một chút, mặt mày đỏ bừng.
Hóa ra, chẳng những là An lão thái thái để bọn họ vụng trộm. Mà ngay cả người của Hoắc gia, cũng muốn cậu vụng trộm với anh rể.