An Du hoảng sợ đến dựng tóc gáy: "Tôi... " Cậu tới thăm chị gái, không có Lính cảnh vệ theo bên cạnh, bị bà vú già hù, xém chút nữa ngã ngồi xuống nền tuyết.
"Tiểu thiếu gia, Ngài tự mình suy nghĩ đi." Bà vú già rũ mắt xoay người, trở vào trong phòng: "Muốn làm em trai ngoan của Đại thiếu phu nhân chúng ta, không ngờ... lại là kẻ giết người."
Cánh cửa đóng lại. Bà vú già nhanh chân đi vòng qua bình phong, vào trong phòng, cung kính nói với người phụ nữ trên giường: "Đại thiếu phu nhân, đã nói xong rồi ạ." "Phản ứng của nó thế nào?" An Hân bất thình lình tỉnh táo lại, hỏi.
"Tiểu thiếu gia đã bị dọa sợ ạ."
"Dọa sợ à?" An Hân cười nhẹ, "Hóa ra nó đã vụng trộm với Hoắc Chi Tiêu thật."
Bà vú già gật đầu: "Hôm đó tôi đi ngang qua phòng của Cô gia, nghe có tiếng gì đó không đúng ở bên trong, cứ tưởng rằng mình nghe nhầm, nhưng không ngờ lại nghe rõ được một tiếng "anh rể"... hôm nay trông thấy, quả nhiên Tiểu thiếu gia đã lạc bước rồi, thế mà lại mập mờ với Cô gia."
An Hân không quan tâm lời lẩm bẩm một mình của Bà vú già, cô nhớ tới dấu răng trên bẹn đùi trắng như tuyết của An Du, nụ cười trên môi không thể giữ được nữa.
Ở nội biên ai mà không biết Hoắc Chi Tiêu là đối tượng ghép đôi hoàn hảo? Người của Hoắc gia chết cũng có, bị thương cũng có, Phủ soái to như thế mà chỉ còn lại lác đác vài người, nhưng người ta có quyền lực có địa vị, cô gái nào gả vào dù là ở góa đi chăng nữa, thì cũng ở góa trong phú quý.
Khi An Hân vừa mới gả vào Hoắc gia, không phải là không ôm kỳ vọng này. Cho dù cô quả thực rất sợ Phủ soái, sợ người đàn ông của Hoắc gia, nhưng vào ngày cưới, khoảnh khắc chiếc khăn voan đỏ được vén lên, cô vẫn có ảo tưởng về một tình yêu đối với Hoắc Chi Tiêu.
Hoắc Chi Tiêu lúc đó cũng xem như còn non trẻ. Người đàn ông vẫn chưa chạy ra vùng biên nhiều, giữa hai đầu lông mày có một khí phách của thiếu niên không thể che giấu. Đúng là tài tử giai nhân, khoảnh khắc ấy, An Hân cảm thấy mình thật may mắn.
Đáng tiếc, rất nhanh cô đã phát hiện, tâm của Hoắc Chi Tiêu không đặt ở trong nhà dù chỉ là một chút. Người đàn ông này luôn luôn bận lòng với chiến sự ở vùng biên, An Hân từ nhỏ đã được An lão thái thái dạy dỗ rất nghiêm khắc về lễ nghi, thế nên không hề có một điểm chung gì.
An Hân chỉ nghĩ Hoắc Chi Tiêu lạnh nhạt, mãi đến ngày hôm nay mới hiểu... nào có lạnh nhạt như vậy? Đó là chỉ lạnh nhạt với cô mà thôi.
Bây giờ đã gặp được đúng người, quên luôn cả liêm sỉ. Ở chỗ đó mà cũng có thể để lại dấu răng.
Nhưng, nếu như sự việc đó không xảy ra... nói không chừng An Hân và Hoắc Chi Tiêu sẽ rơi vào kết cục tương kính như tân. Đáng tiếc thay, sẽ không có nếu như.
"Bà đi nhìn xem, nó còn đứng ở bên ngoài không." An Hân đè nén sự thù ghét trong lòng, sai khiến bà vú già đi ra ngoài, "Người em trai này của tôi rất bất cẩn, nhưng Hoắc Chi Tiêu thì khác, có lẽ đã phái rất nhiều người bảo vệ nó." Bà vú già vội vã chạy tới cửa sổ, lén lút đẩy ra một khe hở, một lúc sau mới quay lại chỗ An Hân: "Đại thiếu phu nhân yên tâm, trong viện không có ai ạ."
"Cho dù có người thật đi nữa, thì chúng ta cũng không thể thấy được." An Hân không để ý, hiển nhiên là đã được thỉnh giáo thủ đoạn của Hoắc Chi Tiêu.
"Đại thiếu phu nhân..."
Loảng xoảng!
An Hân một giây trước vẫn còn bình tĩnh, đột nhiên đập chén trên đầu giường vào tường."Tôi còn tưởng rằng...tôi còn tưởng rằng nó cũng giống như tôi!" Cô ôm đầu, hai chân co quắp, "Tôi đã nói rất nhiều lần... tôi đã nói Hoắc Chi Tiêu khắc vợ, tôi nói nó cũng sẽ bị khắc chết... tôi đã nói rồi mà, tôi đã nói hết mọi thứ rồi mà! Thế mà bọn họ vẫn... bọn họ vẫn vụng trộm sau lưng tôi!"
Sống chung dưới một mái nhà, An Hân chỉ là nằm trên giường bệnh quá lâu, nhưng cô không có mù.
Cô nhìn ra được sắc xuân giữa hàng lông mày của An Du, nhưng lại không ngờ rằng, nước sông mùa xuân này, lại khiến cho cô căm thù đến tận xương tủy, người có thể quấy nhiễu Hoắc Chi Tiêu, có cầu còn không được.
Tại sao...
An Hân cười điên cuồng: "Bởi vì tôi chạm vào thư trong phòng sách của anh ta, ngay ngày hôm sau vừa mới cưới, anh ta đã giết chết a hoàn của hồi môn của tôi... chẳng phải anh ta coi tôi là vợ sao?!"
"Đại thiếu phu nhân." Bà vú già biến sắc quỳ xuống đất, "Không được nói câu này, không được nói câu này đâu ạ! Thứ mà người chạm vào là... là tài liệu mật, về sau sẽ xảy ra chuyện..."
"Tài liệu mật gì mà anh ta lại để trên bàn?" An Hân trừng bằng đôi mắt đỏ hoe, tiếp tục đập đồ vào tường, "Là lỗi của anh ta, tất cả đều là lỗi của anh ta, giết người cũng lỗi của anh ta, là anh ta! là anh ta!!!"
Mắt thấy An Hân trợn tròn mắt, bà vú già không quan tâm đến tôn nghiêm nữa, vả cho cô một bạt tay, khàn giọng kêu lên: "Đại thiếu phu nhân!"
An Hân sửng sốt, ánh sáng trong đáy mắt chậm rãi tụ lại.
Khoảng một phút sau, hoặc có lẽ là lâu hơn, người phụ nữ nằm trên giường thở dốc kịch liệt, sau đó ——"Tôi mệt rồi." An Hân khôi phục lại như bình thường, "Bà cứ làm theo những gì tôi dặn dò."
Bà vú già sắc mặt hơi tái nhợt: "Đại thiếu phu nhân, tới phòng sách của Cô gia trộm đồ... đây không phải là chuyện dễ đâu ạ."
"Bà sợ cái gì? Nếu có chuyện xảy ra, tôi sẽ chịu trách nhiệm." An Hân mở to hai mắt, bên trong chứa đầy vẻ nghiêm nghị, "Hơn nữa, nếu tôi chết sớm, để An Du làm vợ kế, những ngày tháng tươi đẹp của nó cũng sẽ phải kết thúc! Bà, giúp tôi, cũng chính là đang giúp mình."
Bà vú già cúi đầu không nói, vâng vâng dạ dạ lui đi.
Rốt cuộc An Hân muốn làm gì, tạm thời vẫn chưa rõ.
Còn An Du thì không vui thật.
Cậu cuộn tay lại, trở về phòng anh rể, cảm thấy phản ứng vừa rồi của mình đã làm mất mặt Hoắc Chi Tiêu.
Rõ ràng... là chị chán ghét anh rể trước.
Sao cậu lại thành kẻ giết người?
An Du càng nghĩ càng tức giận, tưởng tượng cảnh mình tranh cãi với bà vú già lặp đi lặp lại chừng bảy tám lần trong đầu, cãi lộn ầm ĩ đến khi thấy hài lòng mới thôi. Nhưng khi cậu nhìn thấy căn phòng ngủ trống rỗng, mũi lại chua xót.
Nói cho cùng, cậu và anh rể chính là đang yêu đương vụng trộm. Cái gì mà lưỡng tình tương duyệt, cái gì mà vừa gặp đã yêu... chỉ cần cậu vẫn chưa thành vợ kế, thì mãi mãi không thể xứng đôi. Người xưa thường nói, vợ không bằng thê, thê không bằng vụng trộm.
Có lẽ anh rể đối xử với cậu, thật sự chỉ là thấy mới mẻ mà thôi.
An Du ngồi im lặng trên giường, mê man phát sốt.
Trong lúc mơ màng, Hoắc Chi Tiêu đã trở lại.
Tiếng bước chân trầm ổn của người đàn ông vang vọng bên cạnh giường, một lúc sau, lại có tiếng thở dài, tiếp đó tiếng bước chân ngày càng hỗn loạn hơn, An Du trộm mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt của bác sĩ.
Bác sĩ nói: "Lại chạy ra ngoài gió à?"
Sắc mặt Hoắc Chi Tiêu tối sầm, ngồi ở mép giường nhéo nhẹ cổ tay cậu. An Du uể oải quay đầu đi, không đáp lời bác sĩ, cũng chẳng nhìn anh rể.
May mắn thay, cậu bị cảm mạo thông thường, bác sĩ bỏ lại thuốc rồi rời đi. Nhưng Hoắc Chi Tiêu lại không dỗ cậu như mọi ngày.
An Du vùi nửa khuôn mặt vào chăn, tự trách bản thân mình, nhưng suy cho cùng tuổi vẫn còn nhỏ, không lâu sau đó, trong nháy mắt, đã cọ vào chân anh rể, dè dặt vươn tay kéo vạt áo quân trang của người đàn ông.
"Không phải không cho em ra ngoài." Hoắc Chi Tiêu cúi xuống hôn lên môi cậu: "Sợ em cứ bệnh mãi."
"Anh rể..." An Du vừa mở miệng đã òa khóc.
Hoắc Chi Tiêu bất lực ôm cậu vào lòng: "Anh rể còn chưa nói gì em mà, sao lại khóc rồi?" Cậu tí tách rơi vài giọt nước mắt, hé môi hung dữ cắn cằm Hoắc Chi Tiêu.
Lần này cắn không nhẹ, ngay cả một người đàn ông đã từng ra chiến trường như Hoắc Chi Tiêu, cũng không kiềm được nhướng mày, duỗi tay đỡ gáy An Du. Cậu cắn xong liền nhả ra, cụp mắt thấp thỏm ủi vào trong ngực anh rể. An Du cứ tưởng Hoắc Chi Tiêu sẽ tức giận, nhưng người đàn ông lại ôm cậu lên: "Để anh rể nhìn xem nào, ai làm cho bé A Du nhà chúng ta giận dỗi thế này?"
"Anh rể..."
"Anh rể chọc em giận khi nào?"
An Du mím môi lắc đầu. Hoắc Chi Tiêu bị cậu giày vò đến dở khóc dở cười, lại thấy cậu thè lưỡi liếm đôi môi khô khốc, bèn lấy nước cho cậu uống.
"Anh rể, anh đừng đối xử tốt với em như vậy." Trong lòng An Du vẫn luôn cảm thấy khó chịu, bây giờ đang bị bệnh, đầu óc không tỉnh táo, nên dứt khoát nói ra luôn: "Em sẽ tưởng là thật."
Cậu là em trai của An Hân, là vợ kế tương lai của Soái gia Hoắc Chi Tiêu. Cậu sẽ không bao giờ xứng tầm, chỉ là người lắp vào chỗ trống của chị, những ngày tháng sau này, đều là thế thân của một người khác. Cậu không nên rung động.
Một khi cậu đã rung động, sẽ trở nên tham lam. Cậu muốn làm người yêu của Hoắc Chi Tiêu.
Nhưng chị nói, người như Hoắc Chi Tiêu, không thiếu phụ nữ ở bên cạnh. Cậu chỉ là người có thể sinh con, không thể sánh bằng những viên ngọc mềm mại thơm tho ngoài kia.
"Tưởng thật cái gì?" Bàn tay Hoắc Chi Tiêu lướt xuống eo An Du, từ từ dẫn dụ. Cậu giống như con cá cắn câu, nói ra hết lời mà anh rể muốn nghe, "Tưởng anh rể thích em thật." "Thế sao anh rể không được thích em?"
"Bởi vì em là em trai của chị." "Em là ai thì liên quan gì?"
"Sao lại không liên quan chứ?" An Du cau mày nói: "Anh rể là anh rể, còn em là em, cho dù anh rể sẽ là chồng tương lai của em, nhưng bây giờ sờ mó em, là không có đúng lễ nghi."
Hoắc Chi Tiêu phá lên cười. Đã thân mật nhiều lần thế rồi, mà bây giờ còn nghĩ tới lễ nghi, cũng không biết đã bị cái gì kích động.
"Anh rể, anh rể ơi..." An Du không nhận được câu trả lời từ Hoắc Chi Tiêu, bèn chống cơ thể mềm mại ngã về phía trước. Hoắc Chi Tiêu đỡ lấy An Du, lòng bàn tay gác trên eo nhỏ của cậu sờ một đường xuống cặp mông mượt mà, cuối cùng dừng lại giữa hai chân, vừa xoa vừa hỏi: "Hôm nay đi đâu?"
An Du nắm tay anh rể, ngoan ngoãn đáp: "Em đi thăm chị." Hóa ra là vậy.
Hoắc Chi Tiêu cảm thấy nhẹ nhõm, cách lớp quần xoa tròn cái miệng nhỏ ở giữa kẽ mông An Du: "Chị em đã nói gì?" "Chị nghỉ ngơi rồi ạ." Tuy cậu bệnh, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có tinh thần, nói được mấy câu, đột nhiên cúi đầu nhìn, "Anh rể, anh làm gì đó?" Hoắc Chi Tiêu bình tĩnh như không, cong ngón tay khảy khảy, sờ mó đến mức khiến hai đùi An Du run rẩy, xong rồi mới nói: "Bác sĩ muốn em ra mồ hôi." "Ra...ra mồ hôi?" "Em ốm yếu, những cách khác không ra được mồ hôi." Hoắc Chi Tiêu nhẹ vỗ mông cậu, "Chỉ có như thế này, mới nhanh khỏi được."
Đồ ngụy biện. An Du nghĩ thầm, lời anh rể nói chắc chắn là ngụy biện. Thế cậu cũng đành cam tâm tình nguyện.
Nhưng có một số việc cần phải hỏi cho rõ: "Anh rể...Anh rể, em với chị..." Hoắc Chi Tiêu tuột quần An Du xuống đầu gối, chỉ cảm thấy xung quanh chỗ đó nóng hơn bình thường, không thể hung hăng mà nhào bóp được. An Du nào có chịu nổi, lời nói ra khỏi môi lại biến thành những tiếng rên rỉ đứt quãng, giống như tiếng sấm rền trước cơn mưa xuân kịp đến.
Tiếng gió gào thét tàn phá hai núi đồi, dòng suối đầu xuân róc rách chảy, vượt núi băng đèo, tụ lại trong rãnh khe. mạch nước ngầm cuộn trào tụ hội dưới lớp băng, khuấy đảo hết lần này tới lần khác—— nứt vỡ ra, những làn sóng ấm nóng dọc theo lớp băng nứt bắn ra liên hồi.
An Du nằm liệt xuống giường, quần còn kẹt dưới đầu gối chưa cởi, bụng phẳng phập phồng, nụ hoa giữa hai má mông tràn ngập mật hoa. Cậu liếc nhìn anh rể đang cúi người sáp lại gần.
Ánh sáng lung linh trong mắt, ngay cả sắc xuân tươi đẹp nhất cũng không thể sánh bằng.
Lòng bàn tay Hoắc Chi Tiêu áp vào má An Du, khàn giọng cười: "Đổ mồ hôi rồi à?" Cậu nghiến răng.
Chỉ là đổ mồ hôi thôi sao?
Đó phải là nước chảy ào ạt, thủy triều dâng trào. Chảy như lũ lụt thì có!