Anh rể đến rồi?! An Du chợt giật mình.
Cậu nhớ Hoắc Chi Tiêu có nói, không có thời gian tham gia tiệc thượng thọ của An lão thái thái, còn nói sẽ tranh thủ tới đón cậu...
Hoắc Chi Tiêu mặc quân phục xuyên qua gió bắc bước vào, chỉ một cái liếc mắt là đã nhìn thấy An Du trốn ở sau bình phong. Trên bình phong vẽ bức tranh cao sơn lưu thủy, những bọt nước cuồn cuộn được vẽ trên bức tranh sơn dầu như thể bắn tung tóe lên đôi chân trắng nõn của cậu, quanh co trượt vòng khuất vào sau khăn tắm, cuối cùng men theo đầu gối, róc rách chảy xuống.
Hơi ẩm ấm nóng mù mịt trong không khí. Hoắc Chi Tiêu còn ngửi thấy mùi thơm xà phòng nhàn nhạt.
An Du vừa mới tắm xong, ló ra nửa chân sáng chói ở bên ngoài bình phong, có vài giọt nước óng ánh còn đọng trên bắp chân.
Cậu như hoa đào nở rộ đầu xuân, hạt sương thấm ướt trên cánh hoa phấn hồng, khi gió thổi qua, nước chảy đầm đìa.
Hoắc Chi Tiêu chậm rãi thở ra một hơi, cởi mũ lính xuống, kẹp vào trong khuỷu tay, quay lưng về phía An Du, một tay gỡ nút thắt áo choàng. An Du liếc nhìn mấy cái, quả thực nhịn không nổi, nhoài người lên trên bình phong, nhẹ giọng gọi: "Anh rể." "Ừ." Hoắc Chi Tiêu đáp, "Trời lạnh, tắm xong rồi thì ra đi."
Mũi cậu cay cay: "Anh rể, người trong nhà ăn hiếp em." "... Bọn họ ép em tới khách sạn, còn lấy mất quần áo của em nữa."
Hoắc Chi Tiêu nghe vậy, bèn xoay người đi về phía bình phong, nhịn cười nói: "Mau ra đây để anh rể nhìn xem nào, ai ăn hiếp A Du bé bỏng của anh."
Viền mắt An Du đỏ hoe, quấn khăn tắm ướt dầm dề, nhào vào trong ngực Hoắc Chi Tiêu. Tiếp đó bị lạnh cóng đến mức kêu "ai ôi" một tiếng.
"Bên ngoài tuyết còn rơi không ạ?" Trong chốc lát cậu đã quên mất sự thiệt thòi mà mình phải chịu, bám víu lấy trang bị trên quân phục của anh rể mà rùng mình. "Vẫn còn." Hoắc Chi Tiêu thấy An Du chân trần giẫm trên đất, dang cánh tay ra, bế ngang người lên, đặt lên trên giường lớn cách đó mấy bước, "Anh cưỡi ngựa tới đây."
Lúc này An Du mới nhìn thấy anh rể mang giày bốt: "Không cần gấp như vậy mà..." "Cũng may là tới rồi, chứ nếu không còn chẳng biết em bị ức hiếp." Hoắc Chi Tiêu buồn cười dùng đầu ngón tay gãi gãi chóp mũi cậu.
An Du lại thấy tủi thân: "Anh rể, Lão tổ tiên chẳng những kêu người lấy quần áo em chạy mất, còn để lại có một chiếc váy sườn xám, bảo em mặc cho anh xem." Cậu ngừng lại một chút, mang tai thiêu đốt đến nóng bừng: "Cái... cái đó đó ở bên trong...cũng không cho em mặc!" "Không cho em mặc?" Hoắc Chi Tiêu mím môi.
Ánh mắt cũng men theo cái gáy ướt đẫm của An Du liếc xuống—— An Du quấn chặt khăn tắm, hoàn toàn không biết đôi mắt của anh rể đã tối sầm lại, còn lẩm bẩm bảo: "Không cho người ta quần lót thì thôi đi, muốn em giả trang thành con gái, cũng phải cho thêm váy lót chứ! Mặc có cái sườn xám bên ngoài, trông có giống ai không?" Cậu nói xong, chìa tay ôm lấy cánh tay Hoắc Chi Tiêu, mềm giọng nũng nịu: "Anh rể ơi, anh đi lấy giúp em cái quần nha." Hoắc Chi Tiêu lại vuốt vuốt chóp mũi An Du, nắm bắp chân lộ ra bên ngoài của cậu nhét vào trong chăn: "A Du, em nghĩ xem, bên ngoài đang tổ chức cái gì? Mà em muốn anh rể đi rêu rao khắp nơi lấy quần lót cho em."
Mặt An Du đỏ bừng: "Nhưng em... nhưng em cũng không thể mặc như này?" Khăn tắm quấn chặt cứng, nhưng hơi lạnh rùng mình vẫn từ bốn phía thổi đến. Cậu thấy lạnh lắm rồi.
Hoắc Chi Tiêu biết An Du dễ mắc cỡ, bèn xoay lưng đi: "Em chui vào chăn trước đi, tiệc thượng thọ vẫn chưa kết thúc, tạm thời không cần vội." Cậu gấp gáp chui vào trong chăn, đá khăn tắm ướt nhẹp xuống giường: "Anh rể, còn lạnh lắm ạ." Sao có thể không lạnh cho được? Nước trên người cậu vẫn chưa khô hết.
"Muốn anh rể ôm em không?" Hoắc Chi Tiêu cố ý hỏi: "Nhưng anh rể chưa tắm." Dưới ánh đèn sáng rực, hai mắt An Du cong cong: "Không sao ạ." Cậu thích mùi trên người Hoắc Chi Tiêu, khói thuốc súng trộn lẫn với gió tuyết. Thuốc độc của anh, là mật ngọt của cậu, mùi mà An Hân chán ghét, nhưng đối với An Du, nó lại là hơi ấm hiếm có trên đời.
Hoắc Chi Tiêu vén chăn lên, nằm bên cạnh An Du. Cậu như con rắn trắng muốt, trườn vào trong lòng anh rể, đôi chân thành thạo quấn lên eo người đàn ông, đầu cũng dựa vào hõm cổ anh rể.
Tiếng nhạc múa du dương ở bên ngoài ngày càng cao trào, nhịp trống khoan khoái nhảy nhót trong lòng An Du. Cậu tựa như nhớ lại bài thơ cậu thuộc lòng khi còn nhỏ ——những hạt châu lớn nhỏ rơi trên mâm ngọc. Cảm xúc không tên như những hạt mưa, lạch tạch rơi vào trong lòng.
Giống như cảm nhận được tâm trạng của An Du, Hoắc Chi Tiêu đột nhiên cúi đầu, hôn lên ấn đường của cậu. An Du cười khúc khích, bàn tay trong chăn thò ra, tinh nghịch trốn tránh lòng bàn tay Hoắc Chi Tiêu, ôm lấy hai má người đàn ông. Hoắc Chi Tiêu không hay cười, nên đường nét trên má dường như cứng nhắc không giống mọi người. An Du vuốt ve mấy cái, đường nét lạnh lùng trên khuôn mặt anh rể quả thật là vẫn sờ ra được mùi vị của sự dịu dàng.
Lòng cậu khẽ động: "Anh rể... anh muốn xem không?" "Muốn xem gì?" An Du thu tay lại, quấn chăn thêm chặt: "Sườn xám đó ạ."
"Em mặc à?" "Dạ, em mặc." Cậu thấp thỏm chạm mũi chân vào cẳng chân anh rể, "Anh muốn xem không?"Khi lần đầu tiên An Du vào Phủ soái, cậu mặc sườn xám, chỉ là bộ sườn xám đó quá tao nhã, không so được với bộ mà An lão thái thái đích thân đưa cho cậu.
"Anh rể, em chỉ mặc cho mình anh xem thôi." Cậu thấy Hoắc Chi Tiêu trầm mặc, sột soạt bò đến cạnh giường, vươn tay với lấy chiếc váy đầu giường.
Chăn bông màu xanh đậm bởi vì cử động của An Du, nên đã tuột khỏi đầu vai mượt mà của cậu, lộ ra cái gáy mảnh khảnh. Cậu với tay hai lần, nhưng lấy không được, cuối cùng vẫn là Hoắc Chi Tiêu nghiêng người kề tới, lấy bộ sườn xám giúp cậu.
Nhưng sau khi Hoắc Chi Tiêu cầm được bộ sườn xám, thì không có đưa cho An Du ngay.
"Anh rể?" "Anh rể mặc giúp em." Tay Hoắc Chi Tiêu mò xuống dưới chăn, lòng bàn tay nóng hổi vuốt ve eo nhỏ của cậu, "Chịu không?"
An Du chớp chớp mắt, cười ra lúm đồng tiền: "Dạ chịu." Vừa nói, tay chân vừa bò vào trong ngực Hoắc Chi Tiêu, xoay người một cái, nhếch mông, ngồi xuống. Hoắc Chi Tiêu gác cằm lên bờ vai man mát của cậu, xách váy lên, ra hiệu cậu xỏ chân vào.
Chiếc váy màu tím hoa cà ánh lên màu bạc dưới ánh đèn. An Du nhấc chân, ưỡn người để anh rể kéo váy lên eo mình. Cậu quên luôn cả xấu hổ, vỗ cái tay lớn trên eo, than ngứa. "Ngứa ở đâu?" Hoắc Chi Tiêu nghiêng đầu thổi nhẹ vào dái tai phấn hồng của An Du. Cậu ngay lập tức im bặt, đầu ngón tay như gần như xa khảy khảy đầu ngón tay của người đàn ông.
Hoắc Chi Tiêu không nhịn được cười hôn cái chóc vào tai cậu, tay dùng lực kéo một cái, chiếc váy tim tím như thủy triều dâng, che lại An Du đang trần truồng phơi mình trên bãi biển.
Cuối cùng cậu tự xỏ ống tay áo —— An Du ngồi xổm giữa hai chân anh rể, xỏ vào cánh tay trái, rồi tới cánh tay phải. Nửa cổ tay áo màu tím ôm lấy cánh tay gầy yếu, thắt lưng thon nhỏ uốn éo theo chuyển động, bắp đùi trắng như tuyết lấp ló lộ ra ngoài đường xẻ tà.
An Du tự nói với mình: "Sao chật quá vậy nhỉ?" Hoắc Chi Tiêu đột nhiên vươn tay vòng lấy eo cậu, ôm vào trong ngực. "Anh rể?" An Du luống cuống cúi đầu. "Để anh rể xem." Giọng nói của Hoắc Chi Tiêu không biết đã khàn đi từ lúc nào.
Trước tiên người đàn ông đo thắt lưng An Du bằng hai tay, tiếp đó chậm rãi thẳng eo, đầu mũi trượt xuống bụng dưới, như gần như xa dụi lên dụi xuống, cuối cùng dừng lại trước ngực.
An Du không phải phụ nữ, nên hiển nhiên là không có mặc áo lót, thêm vào đó bộ sườn xám mà An lão thái thái đưa có chất vải mỏng, hễ cứ hơi hơi lạnh một chút, thì trước ngực sẽ nhô lên một đường cong thấy rõ.
Hoắc Chi Tiêu ôm eo An Du, cách lớp vải sườn xám, dùng môi dịu dàng cọ trái cọ phải. làm hạt đậu nhỏ sau lớp vải mỏng trở nên tròn hơn, An Du đỡ tay trên bả vai Hoắc Chi Tiêu, đỏ mặt thở hổn hển: "Anh rể... anh rể!"
"Anh rể thương em." Trong lúc Hoắc Chi Tiêu nói, còn thè lưỡi liếm ướt lớp vải trước ngực cậu. An Du chỉ thấy lồng ngực có chút ấm nóng, tiếp đó cảm giác đầu núm hơi nhoi nhói. Anh rể đang cắn cậu.
"Đau quá..." An Du run rẩy ôm đầu Hoắc Chi Tiêu, đôi chân mất sức đạp đạp hai cái, lúc đầu tay anh rể đang đặt sau eo cậu bỗng trượt xuống mông, mạnh tay đét một cái ——
Bép! An Du hoảng sợ vểnh mông kêu lên một tiếng: "Anh rể!"
Tuy Hoắc Chi Tiêu đáp "ừ", nhưng tay lại ngày càng táo tợn cuộn váy sườn xám lên, để lộ toàn bộ phần hông của cậu.
Lõa lồ ra ngoài.
Lỗ đ/í/t nho nhỏ ẩn núp giữa hai má mông tròn múp phấn hồng, trong nháy mắt, đã biến thành khu rừng nhiệt đới ẩm ướt.
Hoắc Chi Tiêu ôm cặp mông của An Du, để cậu ngồi vào lòng mình. Cái miệng nhỏ hồng hào lại lần nữa cách đũng quần, chạm tới c/ặ/c bự sưng tấy gồ lên, tình huống xảy ra quá đột ngột làm cái lỗ ham ăn hộc ra một ngụm nước ấm nóng.
An Du ngậm đầu ngón tay, đôi mắt ngấn nước tràn ngập hình bóng của anh rể. Hoắc Chi Tiêu đang nhìn vào đùi trong của cậu—— dấu răng bên trong vẫn chưa phai, giống như nụ hoa mới nở.
"Anh rể, em khó chịu." An Du vụng về lẩm bẩm, "Muốn...muốn xoa."
Cậu mới thân mật với anh rể có vài lần, nhưng đã biết phải muốn gì. Hoắc Chi Tiêu cắn môi dưới của An Du, rồi liếm một chút, nghe thấy những tiếng rên rỉ mềm nhỏ, tay càng mò sâu xuống háng An Du, quả nhiên, lòng bàn tay dính một bãi nước nhầy nhụa. Bẹn đùi của An Du vẫn còn đọng nước tắm, nên hơi lành lạnh, nhưng xung quanh cơ đ/í/t thì lại ấm nóng, trong nháy mắt bị đầu ngón tay xoa tròn, nó mãnh liệt co rút một hồi, tiếp đó lại tí tách chảy nước sền sệt.
Dường như bị ăn hiếp hơi dữ, nên rơi cả nước mắt.
Chỉ là có như vậy thôi thì... vẫn chưa đủ.
An Du híp mắt, nhấc eo lên, khảm mình vào trong vòng tay của của anh rể, cặp mông ướt nước đầm đìa lại run rẩy khiến khắp người cũng nhũn theo, khó nhọc hôn lấy môi anh rể, dưới háng đã ướt chèm nhẹp lênh láng. Hoắc Chi Tiêu quấn lấy đầu lưỡi nhỏ của cậu, vừa nút sâu, vừa lấy ngón tay xoa tròn lỗ đ/í/t ướt sũng mềm rục. Trước đó không lâu, khi thân mật âu yếm như thế này có thể an ủi được An Du, nhưng bây giờ cậu lại không thấy đủ, tự mình lắc eo, vội vã cạ mông lên đũng quần anh rể.
Cậu bị bỏng cho khóc sướt mướt, nhưng lại sướng thở hổn hển không ngừng.
Hoắc Chi Tiêu để cậu chơi cho phê một lúc, rồi bỗng nhiên, đè gáy An Du lại, áp vào trán anh: "Muốn sờ c/ặ/c bự của anh rể không, hửm?"
Trong đôi mắt tan rã của An Du ngưng tụ một ánh sao yếu ớt. Cậu nghe thấy mình dùng giọng nói khô khan trả lời Hoắc Chi Tiêu: "Dạ muốn."
Tiếp đó thế giới như quay cuồng, An Du bị anh rể đè xuống giường. Cảnh trong mơ như tái hiện lại, Hoắc Chi Tiêu gác hai chân cậu lên bả vai, một tay gỡ thắt lưng, cởi quần ra trước mặt An Du. "Anh rể..." Giây phút An Du ngốc ngốc nhìn thấy con c/u bự sưng đỏ kia, nuốt nước bọt cái ực, sau đó nhướng mi nhìn Hoắc Chi Tiêu.
Trong con ngươi nặng nề của Hoắc Chi Tiêu, không rõ là cảm xúc gì. "Anh rể, có phải anh khó chịu lắm không?" Cánh tay thon nhỏ của cậu vòng lấy cổ người đàn ông, mềm nhẹ nói, "Em...em giúp anh." "Anh rể không cần em giúp." Nụ hôn của Hoắc Chi Tiêu lại ịn xuống khóe môi An Du, "Anh rể chỉ muốn ăn em." Vừa nói, vừa thúc eo, cho c/ặ/cbự nóng hổi nhẹ ấn đè cái miệng nhỏ đang chảy nước đầm đìa.
Hoắc Chi Tiêu cảm thấy An Du như củ ấu còn non, được bao bọc bằng một lớp vỏ màu tím nhạt, khi cắn vào phần thịt, bên trong toàn là nước rất ngọt.
An Du bị bỏng nên dần dần lùi về sau, ngón tay nắm chặt quân hàm trên đầu vai anh rể, đầu ngón tay móc víu đỏ bừng đến nỗi quên mất cơn đau. Mà sườn xám trên người cậu đã bị vén lên tận eo, giống như cánh hoa rơi lả tả, để lộ nh/ụy hoa mềm mại lại yếu ớt bên trong. Nh/ụy hoa phía dưới của cậu còn sắp bị rồng đen xấu xí kia bấu xé ăn mất.
An Du nhìn anh rể, lại nhìn xuống dưới, cuối cùng vẫn là hơi sợ, vùi trán vào hõm cổ Hoắc Chi Tiêu, dụi dụi lấy lòng. Cậu nói: "Ăn không được đâu ạ."
Hoắc Chi Tiêu xém chút nữa bị An Du chọc cười: "Còn chưa ăn mà, sao biết ăn không được." "Thì là ăn không được mà."
"Sợ anh rể làm đau em à?"
"Sợ anh rể làm đau em rồi mà vẫn không dừng lại."
Hoắc Chi Tiêu nhịn không được xoa đầu cậu: "Tuổi còn nhỏ, mà hiểu được nhiều đấy." "Nhưng anh rể luôn nhịn..." An Du khẽ nhích mông, duỗi tay kéo sườn xám mắc trên eo xuống cho ngay ngắn, "Không ổn đâu ạ." "Biết là không ổn, thế vẫn không cho anh rể thương em à?" "Không cho." Trong lòng cậu chợt dâng lên một cảm giác đắng chát, trở mình xoay người về phía trong của giường,
Lông mày Hoắc Chi Tiêu hơi nhíu lại, dục vọng mãnh liệt khó nén, nên giọng điệu càng không tốt lắm: "Em đang cáu kỉnh với anh rể đấy à, hửm?" An Du vùi nửa mặt vào trong chăn, nghe thấy vậy thì lại khó chịu thêm, cam chịu mở chăn, ngay cả chân cũng dạng ra: "Vậy anh tới ức hiếp em đi này!"
Lỗ đ/í/t kia vừa nhỏ vừa mềm, giọt sương óng ánh còn dính quanh miệng, giống như cánh hoa đọng sương vào đầu xuân.
Hoắc Chi Tiêu vươn tay xoa xoa, híp mắt liếm ướt vành tai cậu: "Trong lòng bực bội, nên muốn ăn vạ với anh rể đó à?" "Em cũng không còn ai cả..." An Du cụp mắt, nước mắt đọng trên mi rơi xuống. Bên cạnh cậu không có bạn bè, dì Miêu tự thân còn khó khăn hơn, khi chịu thiệt thòi gì, cũng muốn trút hết ra, nhưng chỉ có thể trút hết với anh rể.
"Anh rể, danh không chính ngôn không thuận, chúng ta chính là vụng trộm." An Du ôm chặt hai chân, nước mắt lã chã, "Chị... chị oán hận em, em cũng oán hận chính mình!"
"... đều tới bước đường này rồi, em...dù em muốn cho anh, thì cũng không thể liên lụy đến anh rể để rồi bị nguyền rủa sau lưng cùng em!"
Đừng nhìn An Du thường ngày nói không nhiều, nhưng khi thật sự muốn nói, rõ ràng là vẫn có mấy câu rất đạo lý. Hoắc Chi Tiêu rút tay ra, chống một tay ngồi dậy, xoa cái gáy của cậu, ánh mắt phức tạp lại trầm lắng.
Cậu còn chưa nói hết: "Anh rể, có lẽ anh... có lẽ anh chỉ xem em như món đồ chơi. Em thích anh hơn chị, cũng không sợ anh, càng không cảm thấy anh khắc vợ, thế cho nên anh mới sẵn lòng vụng trộm với em, nhưng em... sau này em muốn ở bên anh cả đời."
"... Niềm yêu thích của em cũng là mãi mãi."
Tiếng nhạc khiêu vũ bên ngoài không biết đã dừng từ khi nào, hoặc có lẽ đã bị tiếng gió ngoài cửa lấn át. An Du không hiểu về tình yêu, những lời nói ra đều là những gì mình thực sự nghĩ trong lòng, vẫn cứ hồn nhiên trong sáng như vậy, kéo theo trái tim mềm yếu của Hoắc Chi Tiêu.
Người đàn ông ôm lấy eo cậu, căm hờn nói: "Sao câu thích... lại bị em nói trước rồi?" "Anh...anh rể?" "Thôi." Hoắc Chi Tiêu dùng lòng bàn tay che lại mắt An Du: "Nhấc chân lên, để anh rể thương em nào." "Anh rể!"
"Nghe em, không cho vào." Hoắc Chi Tiêu gặm vành tai cậu, "Nhưng cần vụng trộm thì vẫn phải vụng trộm thôi. Em cứ xem như anh rể lừa em đi, đừng nghĩ nhiều."
An Du do dự nhấc chân lên.
"Một lần cuối cùng." Hoắc Chi Tiêu ôm cậu lên trước người, "Sau này sẽ không để em vụng trộm nữa."
Không cần vụng trộm... An Du muốn truy hỏi, nhưng anh rể đã lại ưỡn eo, con rồng thịt hung dữ thúc mở hai chân cậu ra, đâm q/uy đầu vào trong khe mông cọ xát.
"Anh rể!" Biển dục vừa mới dịu lại đã bắt đầu cuồn cuộn lần nữa, An Du co quắp cơ thể, hai má mông ở sau lưng bị va chạm liên tục, muốn đẩy ngã người đàn ông ra.
Hoắc Chi Tiêu cứ để cho cậu quấy, càng quấy, thì c/ặ/c bự đang trượt ra trượt vào dưới háng cậu càng sưng to. An Du quấy một hồi, mới nhận ra có gì đó sai sai, lập tức sững sờ—— cậu không hiểu, vì sao cậu càng đẩy anh rể về phía sau, thì anh rể lại thúc càng ác, chỉ đành tủi thân nằm liệt trên giường, run rẩy để mặc cho anh rể cạ ***.
Nhưng run rẩy một hồi, An Du cũng đã động tình. Cậu cảm thấy nóng, cũng thấy bụng dưới căng trướng, ngẩn người nhìn chằm chằm đèn bàn có hình như cái loa trên tủ đầu giường, nhọc nhằn nhìn chữ ở phía trên—— thương hiệu của cửa hàng XX. Một tia sáng chợt lóe lên trong chớp mắt, An Du đột nhiên nhận ra, mấy lần trước, khi thân mật với anh rể ở An gia, cậu đều không tỉnh táo như thế này, sao lúc ở bên ngoài thì... một ý nghĩ chợt xoẹt qua trong đầu An Du, lại bởi vì bị anh rể hung hăng thúc hông, làm cậu quên bén mất.
Cậu không nhịn được quay người lại, vòng tay ôm cổ Hoắc Chi Tiêu, nhẹ nhàng rên rỉ thè lưỡi liếm cổ người đàn ông.
Hơi thở nóng bỏng quanh quẩn ở chóp mũi An Du, cậu nghe thấy tiếng thở ồ ồ trầm thấp của anh rể khiến người ta đỏ mặt tía tai, chợt quên mất cơn đau rát ở giữa hai chân. "A Du, A Du..." Giọng Hoắc Chi Tiêu len lỏi qua tai chui vào tim An Du, "A Du bé bỏng của anh rể." Da đầu cậu như tê dại, bị Hoắc Chi Tiêu cọ cho chảy nước đầm đìa.
Hoắc Chi Tiêu bóp lấy mông cậu, ưỡn eo nắc hông. An Du ngay lập tức bật khóc.
Chắc là quá sảng khoái, cậu khóc đến mức nghẹt thở, nằm gục trong ngực anh rể, thường thường nhe răng cắn bả vai người đàn ông, giống như con mèo đang phát cáu. Ngày trước Hoắc Chi Tiêu còn biết dỗ dành cậu, nhưng tối nay, người đàn ông hết nhịn được nữa rồi.
Thế là cặp mông ướt của An Du lại bẻ ra lần nữa, Hoắc Chi Tiêu ưỡn ngực, đầu c/u chà qua chà lại cái miệng nhỏ hồng mềm kia, hẩy eo ngày một hăng, cọ lỗ đ/í/t vài lần mém chút nữa đã đẩy c/ặ/c vào luôn. An Du vẫn chưa định thần lại được trong cơn khoái cảm trước đó, là lại bị cơn sóng dục vọng mãnh liệt đánh ngã xuống giường, hai đầu núm trước ngực lại bắt đầu c/ương cứng nhú lên, ngay cả hai chữ "anh rể" cũng kêu hết nổi.
Tiếng khóc thút thít khe khẽ và tiếng thở dồn dập đan xen nhau, ham muốn của An Du vẫn chưa được thỏa mãn, cậu bị dày vò quá lâu. Trong cơn ngờ nghệch, cậu nhọc nhằn cúi đầu xuống, chỉ thấy cái con rồng xấu xí đó đang rong ruổi ở giữa hai bắp đùi mình, còn khó coi hơn những lần cậu thấy nó trước đó nữa, cậu gần như ngất đi vì sợ hãi.
Hoắc Chi Tiêu bị lỗ thịt rỉ nước ấm nóng thấm ướt thân c/ặ/c làm thở dốc liên tục, thấy An Du lấy tay nhỏ sờ xuống phía dưới, tưởng cậu vẫn còn ham ăn, bèn vội vã ép cái người không biết trời cao đất dày kia vào trong lồng ngực, không quan tâm cậu đang khóc la, hẩy hông đâm thúc chà xát lỗ đ/í/t nhỏ chín mềm vài chục lần, cuối cùng bắn phụt lên trên cái miệng nhỏ.
Nùng tinh màu trắng đục phun ra, An Du bị thứ dịch thể man mát bắn vào mông làm cho hoa mắt. Dẩu mông run rẩy hết nửa ngày, đến khi anh rể bắn xong, mới "ưm" một tiếng co giật lên đỉnh rồi ngã liệt xuống giường. Nước trong lỗ nhỏ tuôn ào ào, trong chốc lát tinh d/ịch ở giữa kẽ mông cũng chảy ra ngoài: "Anh rể... Anh rể!" An Du vội vàng ôm lấy cổ người đàn ông, khó chịu đến mức xì xụt: "Em...em..." Cậu muốn nói là "em sợ."
"Anh rể giúp em." Hơi thở của Hoắc Chi Tiêu không ổn định, lại hiểu lầm ý của An Du, quay người trong ánh mắt sợ hãi của An Du, banh hai chân cậu ra, đút ngón tay vào trong huyệt thịt đang không ngừng co bóp.
Lời chống cự của An Du vừa đến bên miệng đã ngay lập tức bị tình dục chi phối, đôi mắt cậu tan rã. dựa vào trong ngực anh rể hết mấy lần, khắp người lại run rẩy tiếp tục cao trào. Cậu mẫn cảm đến mức làm Hoắc Chi Tiêu mê mệt.