Bốn người thương thảo một hồi đã đi đến kết luận – Huyền Thiết môn sẽ đi tới các môn phái, điều tra hành động của những người bị sát hại trước lúc chết, Niệm Nghiễn và Thôi Ân Trạch tiếp tục lùng theo dấu vết Liễu Thành Thành. Tâm trạng bốn người đều nặng nề, nhất là Niệm Nghiễn, nghĩ đến việc mình vắng mặt mới có mấy ngày mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy – y có chút tự trách.
Thôi Ân Trạch và Niệm Nghiễn đang bước ra cửa thì môn đồ Huyền Thiết Môn chạy vào bẩm báo.
“Bẩm môn chủ, đây là cấp tín do Côn Sơn chưởng môn vừa chuyển tới.”
Côn Sơn chưởng môn? Không phải là kẻ đã tranh giành ngôi vị minh chủ với Cố Thanh Thương trong võ lâm đại hội sao? Người này thường thích sử dụng ám khí, ra chiêu lại ngang tàn nên tiếng tăm của hắn không được tốt cho lắm.
Cố Thanh Thương nhanh chóng đem thư tín mở ra, chỉ thấy tờ giấy viết ngắn gọn mấy chữ “Tính mạng Ngô mỗ lâm nguy, thỉnh mau tương trợ.”
Bốn người xem xong, mặt đều biến sắc, tuy rằng không có hảo cảm với Ngô Trung Vĩnh – nhưng dù sao hắn cũng là chưởng môn một phái, có địa vị, thế lực trên giang hồ hẳn hòi, tính cách lại luôn ngạo mạn – vậy mà bây giờ lại hạ mình cầu cứu người khác? Ai đe dọa hắn? Chẳng lẽ chuyện này có liên quan tới chuyện năm đại cao thủ bị sát hại vài hôm trước?
Việc không thể chậm trễ, Cố Thanh Thương cùng Đổng Nhiên Thanh sau khi an bài mọi chuyện ở phân đường, đã lập tức lên đường tới Côn Sơn, vì không muốn bị chú ý, hai người giả trang thành thương nhân. Thôi Ân Trạch và Niệm Nghiễn cũng muốn tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra, quyết định cùng đi theo người của Huyền Thiết môn nên hai người cũng nhanh chóng quay về khách chuẩn bị hành lý.
. . . . . . . . .
“Ngươi có việc giấu ta.” Niệm Nghiễn đang thu thập quần áo, sực nhớ ra điều gì, lập tức chất vấn.
Thôi Ân Trạch hành trang không nhiều, lại còn có Quý Liên chăm sóc chu đáo nên giờ này đang ngồi nhàn nhã uống trà bên cạnh——
“Không thể nói là giấu được, ta chỉ không muốn nói mà thôi, ” Thôi Ân Trạch dừng một chút, “Hơn nữa, ta không muốn cho ai biết chuyện này cả.”
Niệm Nghiễn rất muốn hỏi thêm vài lời – Niệm Nghiễn có cảm giác rằng những gì mà Thôi Ân Trạch biết được nhiều hơn rất nhiều so với những gì mà hắn đã nói cho y nghe. Nhưng nếu hắn đã không muốn mở miệng thì Niệm Nghiễn cũng không còn cách nào khác.
“Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, tin tức mà Huyền Thiết môn nắm được có đáng tin cậy hay không?”
“Vô cùng chính xác. Nếu có điểm khả nghi, thì chỉ có thể nói là tin tức mà bọn họ thu được chỉ là một phần rất nhỏ mà thôi. Chuyện lần này đã vượt ra khỏi chuyện tranh chấp trong giang hồ thông thường, càng ít người biết càng tốt, chỉ sợ đến lúc đó, hai nước lại phải lấy vũ lực ra để giải quyết.”
Nghe xong lời này, Niệm Nghiễn không nói gì thêm, y có thể hiểu được tầm quan trọng của việc này. “Đúng rồi, quên chưa nói cho ngươi biết, lúc ta ở Kỳ Ngại sơn trang có nghe thấy thuộc hạ của Liễu Thành Thành bẩm báo ‘có mật tín của bệ hạ đưa tới’ – ta nghĩ, rất có khả năng đó chính là chỉ thị do Hách Lạp đế đưa tới cho hắn.”
“Nếu là mật tín của Hách Lạp đế thì không thể dùng từ ‘chỉ thị’ được – hắn ta chẳng qua chỉ là một tên bù nhìn, Hách Lạp quốc từ lâu đã chịu sự kiểm soát của Liễu Thành Thành. Nhưng bức mật tín kia rất có thể liên quan đến chuyện Liễu Thành Thành đột nhiên mất tích mấy ngày nay.”
——
. . . . . . . . .
Không bao lâu sau, Thôi Ân Trạch và Niệm Nghiễn lại một lần nữa ngồi trong xe ngựa, điều khiển xe vẫn là Quý Liên.
Điều này làm cho Niệm Nghiễn vô cùng khó xử, tối nay, độc tính của xuân dược sẽ phát tác, y đang cố gắng tìm cách để giải quyết.
“Tối nay, không thể trọ lại khách được sao?” Nếu ở trong phòng ngủ của khách , Niệm Nghiễn sẽ có nhiều cơ hội để tự giải quyết hơn.
“Nơi này cách Côn Sơn không xa, chúng ta phải nhanh chóng mà đi nếu không sẽ bị mất dấu đám người kia.” Thôi Ân Trạch ngụ ý đêm nay hai người phải qua đêm trong xe ngựa.
Xem ra, chỉ có thể cố gắng mà vượt qua.
——
. . . . . . . . .
Màn đêm buông xuống, Niệm Nghiễn bắt đầu cảm nhận được những thay đổi trong cơ thể – nam nhân bên cạnh vẫn thản nhiên mà đọc sách, dường như không hề phát hiện sự khác thường của người bên cạnh.
Làm sao bây giờ? Niệm Nghiễn cuộn tròn, nằm gọn trong một góc, giả vờ ngủ.
Dù đã sang xuân, khí trời ban đêm vẫn rất lạnh – nhưng cũng giống lần trước, thân thể Niệm Nghiễn lại nóng bừng như đang ngồi trong lò lửa. Bộ phận phía dưới đã sưng trướng đến mức không thể chịu nổi – nỗi khổ không được giải tỏa đang không ngừng giày vò Niệm Nghiễn. Niệm Nghiễn cố tình áp sát đầu vào tấm thảm lông dê, hy vọng đối phương không nhìn thấy khuôn mặt đỏ như gấc của mình.
Nhưng mỗi biểu hiện khác lạ của Niệm Nghiễn đều được Thôi Ân Trạch cảm nhận rất kỹ càng, mới đầu còn tưởng y bị nhiễm lạnh, nhưng tựa hồ không chỉ đơn giản như vậy – Thôi Ân Trạch chồm người, đè qua Niệm Nghiễn.
Cảm nhận hơi thở mãnh liệt của đối phương, Niệm Nghiễn luống cuống cả lên.
“A. . . . . .” Đối phương chỉ chạm nhẹ bàn tay lên mặt, cảm giác lạnh lẽo đối nghịch với nóng như lửa trên người khiến Niệm Nghiễn thoải mái mà phát ra những tiếng rên rỉ mê say lòng người.
“Thì ra là thế, ” Thôi Ân Trạch ghé vào lỗ tai, lời nói mang ý khiêu khích “Độc của ngươi nửa tháng phát tác một lần?” Nói xong liền đưa tay thâm nhập vào trong y phục của Niệm Nghiễn .
Cơ thể căng cứng không ngừng kêu gào được giải phóng của Niệm Nghiễn không thể chống lại cám dỗ chết người này – chỉ có thời điểm bây giờ, Niệm Nghiễn mới cảm thấy thích thú sự mạnh mẽ của nam nhân kia.
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Ngày hôm sau, khi Niệm Nghiễn tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, xe ngựa vẫn liên tục xóc nảy – nam nhân bên cạnh vẫn đang nhắm mắt, không biết là ngủ hay thức.
Tối hôm qua. . . . . . Thôi, không nghĩ nữa, dù sao cũng chỉ là trúng xuân dược mà thôi.
Với tốc độ này, chỉ chiều tối là có thể đến được Côn Sơn, không biết những người của Huyền Thiết môn có thuận lợi mà đến đó trước hay chưa?
Xe ngựa cứ thế lao vùn vụt, khi xuống xe, Niệm Nghiễn mới phát hiện xa phu lúc này không phải là Quý Liên mà là một nam tử cường tráng – nhìn hắn có chút quen mắt, lại không nhớ nổi là ai. Niệm Nghiễn vẫn chưa dám nhìn thẳng vào Thôi Ân Trạch, chỉ có thể giả vờ làm ngơ mà ngó nghiêng đi chỗ khác.
“Khi nào thì đi tới Côn Sơn phái?”
“Tạm thời cứ để cho bọn người Huyền Thiết môn đi trước, giờ này, có lẽ bọn họ đã tới nơi rồi.”
“Như vậy chẳng phải tên Ngô Trung Vĩnh kia sẽ gặp nguy hiểm ư ?”
“Không cần lo lắng, theo lý mà nói, nếu mục tiêu của bọn chúng thực sự là Ngô Trung Vĩnh thì hắn đã toi mạng từ lâu rồi – bọn người kia không ngu ngốc tới nỗi kéo dài thời gian để hắn có thể cầu cứu người khác.”
“Nhưng chúng ta cũng nên trợ giúp một tay, mau mau đi thôi.”
“Yên tâm đi, ta vẫn để cho ảnh vệ theo sát Cố Thanh Thương. Tới giờ vẫn chưa nhận được tin báo gì, hiển nhiên là bọn họ vẫn an toàn.”
Hóa ra là như vậy, Thôi Ân Trạch quả nhiên là người trí dũng song toàn, biết mưu tính trước sau cụ thể – tuy không muốn thừa nhận nhưng quả thật có nhiều lúc Niệm Nghiễn rất ngưỡng mộ nam nhân này.
“Việc trước mắt chúng ta cần làm là phải giải trừ được độc dược còn lưu lại trong người ngươi.”——./