Chương
Cuối cùng Liễu Thanh Phong vẫn không lầy được giấy đính hôn từ phía Liễu Giai Tâm. Ý định đến nhà họ Tân để chính thức đề nghị huỷ bỏ hôn ước đã bị phản đối kịch liệt.
Anh ta tức giận bỏ đi.
Một lúc lâu sau Tân Bảo Nga từ sau bức tường hoa bước ra, làm ra vẻ mặt không biết gì cả, hỏi: “Dì Liễu, tại sao anh Thanh Phong lại đi rồi?”
Trong căn phòng.
Tần Hoài An vừa đưa Thiên Nam về. Mới bước vào cửa, cậu bé đã lập tức nũng nịu đòi Tần Hoài An ôm mình vào lòng.
Cậu bé chớp mắt, cười toe toét hỏi: “Mẹ ơi, mẹ sẽ không bỏ con và bố ở lại mà đi với chú phải không?”
Tần Hoài An đặt cậu bé lên đùi mình, một tay ôm lấy thân hình tròn trịa của cậu bé, một tay xoa đầu nó rồi đáp: “Đương nhiên là không rồi. Nếu mẹ đi cùng chú thì bây giờ mẹ đã không ngồi ở đây nữa rồi.”
Thiên Nam nhếch miệng nở nụ cười, lộ chiếc răng thỏ trắng tinh. Đột nhiên cậu bé phấn Chấn nhảy khỏi chân Tần Hoài An và nói: “Tốt quá! Mẹ có biết lúc nãy con với bà đã nói gì với nhau không?”
Tần Hoài An bắt lực nhìn cậu bé, cố tình làm ra bộ dạng hóng chuyện.
“Bà nội đã nói nếu mẹ và bố ở bên cạnh thì bà sẽ cho mẹ rất nhiều món quà. Hơn nữa đều là những món quà đắt tiền đó!”
Đôi mắt tròn xoe của Thiên Nam sáng rực lên. Cậu bé sốt sắng nói: “Cho nên mẹ ơi, để nhận được những món quà đó mẹ phải nhanh chóng ở bên cạnh bố.”
Nếu không, ai biết được rằng một ngày nào đó chú lại đến và bắt mẹ đi chứ.
Cậu bé thầm nghĩ.
Tần Hoài An nghe cậu bé nói vậy không biết nên nói sao cho phải, có không để mình bật cười: “Hoá ra con là một kẻ hám tiền!”
Chẳng trách thằng bé lại quan tâm đền kinh tế học đến như thế!
Tần Hoài An không khỏi lắc đầu thích thú.
Nhưng nhìn khuôn mặt đáng yêu của con trai, cô lại không khỏi nghĩ đến chuyện mình phải rời khỏi đây nên gương mặt cô không giấu nỗi nét u buồn.
Cô vẫn chưa nói với thằng bé về điều đó.
Tần Hoài An thầm đấu tranh rồi ngập ngừng dò hỏi: “Thiên Nam, nếu mẹ vì một số lý do đặc biệt mà không thể ở bên cạnh con…”
Cậu nhóc rất tinh tường, nhận ra giọng điệu của Tần Hoài An không giống như bình thường bèn áp sát khuôn mặt nhỏ nhắc của mình đến và hỏi: “Mẹ ơi, có phải mẹ vẫn muốn đi cùng chú không?”
Tần Hoài An bắt gặp ánh mắt ngây thơ như chú nai nhỏ của con trai, vô thức vẫy tay: “Không, không phải đâu.”
“Vậy là lý do gì? Tại sao mẹ lại nói những lời như vậy.”
“À, ý của mẹ là… Lỡ như…”
Lúc này Thiên Nam như một người lớn trong thân hình bé bỏng, mãi nhìn chằm chằm vào Tần Hoài An kỹ. Cậu bé phải hỏi mẹ cho ra lẽ.
Tần Hoài An hối hận khôn cùng.