Chương
Ánh mắt Tần Hoài An bát giác đổ dồn vào cánh tay anh ta. Xem chừng anh ta đang hồi phục rất tốt.
Thấy cô quan tâm đến cánh tay của mình, Liễu Thanh Phong cười lớn: “Không sao đâu!”
“Ừ. Vậy thì tốt.” Tần Hoài An yên tâm đáp.
Liễu Thanh Phong hỏi: “Mấy ngày nay em thế nào? Nghe nói Chử Chấn Phong đã quay trở lại. Anh ấy không bắt nạt em chứ?”
Tần Hoài An không biết anh ấy nói “bắt nạt” là có nghĩa gì.
Cô nghĩ ngợi một lúc rồi lắc đầu đáp: “Không có.”
Chử Chấn Phong giải quyết xong chuyện của Chử Gia Mỹ rồi đến công ty làm việc, làm sao có cơ hội làm những chuyện quá đáng với cô chứ? Ngoại trừ…
Hôn cô trong quán bar.
Nhưng cô cũng không thể kể cho Liễu Thanh Phong nghe chuyện này được. Coi như bị chó cắn vậy.
Khi Liễu Thanh Phong nghe câu trả lời của cô, anh ta như thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi.”
Anh ta nhìn cô với ánh mắt như thiêu đốt và giải thích ý định của mình: “Hôm nay anh đến đề đưa em và Thiên Nam rời khỏi đây.”
“Rời khỏi?” Tần Hoài An sửng sốt, sau đó cười bắt lực nói: “E rằng không được rồi, tôi đã để Thiên Nam trở về nhà họ Chử. Từ nay về sau, thằng bé đã là người nhà họ Chử. Hơn nữa tôi cũng không thể đi cùng anh được, tôi…”
Cô còn chưa nói xong, Liễu Thanh Phong gấp gáp ngắt lời cô và ngạc nhiên hỏi: “Thiên Nam trở về nhà họ Chử sao? Vậy Chử Chấn Phong không phải là bố của thằng bé chứ?”
Tần Hoài An gật đầu: “Ừ.”
Vẻ mặt kiên quyết của Liễu Thanh Phong đột nhiên lộ ra vẻ bực bội. Anh ta nhìn cô một cách chăm chú: “Em và anh ấy…”
“Không phải như anh nghĩ đâu.” Tần Hoài An nhìn thấy phản ứng của anh ta, cô biết anh ta đã hiểu lầm nên vội vàng lắc đầu.
Cô liếc nhìn Thiên Nam đang trong vòng tay anh ta và đưa tay ra đón lấy đứa bes.
“Thiên Nam, con đi tìm bà nội đi. Mẹ và chú có chuyện muốn nói với nhau.”
Nói xong cô đặt đứa nhỏ xuống đất.
Thiên Nam nói “Vâng” và vững vàng đứng bằng đôi chân ngắn củn của mình.
Cậu bé quay người lại, vẻ mặt trẻ con nhưng thần thái lại vô cùng nghiêm túc, nghiêm giọng nói với Liễu Thanh Phong: “Chú , tuy rằng con cũng rất thích chú, nhưng mẹ muốn ở cùng con và bố. Chú không được đưa mẹ con đi đâu đấy!”
Nói xong cậu bé bước đi nhưng chốc chốc lại ngoái đầu nhìn lại, trong lòng cảm thấy vô cùng lo lắng.
Liễu Thanh Phong thôi không nhìn cậu bé nữa, vẻ mặt có chút khó coi.
Hai hàng lông mày đen rậm của anh ta khẽ nhếch lên, hỏi khẽ: “Lời đứa bé nói là thật sao? Em thật sự ở bên cạnh Chử Chấn Phong rồi sao?”
“Không hề.” Tần Hoài An nhìn anh ta bằng vẻ mặt bình tĩnh, “Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hôn với Chử Chấn Phong vì đứa con cả. Tôi có dự tính của riêng mình.”
Lời nói của cô làm nhen nhóm hy vọng trong mắt Liễu Thanh Phong, nhưng anh ta vẫn hỏi lại một cách không chắc Chấn: “Em thật sự có thể buông bỏ Thiên Nam sao?”
Anh ta đã nhìn thấy dáng Tần Hoài An vẻ bắt chấp tất cả làm tất cả vì đứa trẻ, thế nên anh ta cảm thấy khó tin khi cô để một mình Thiên Nam ở lại nhà họ Chử.