Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Nói xong, đầu dây bên kia vẫn im lặng.
Tần Hoài An nghỉ ngờ hỏi: “Trợ lý Vệ, cậu đã ghi chú rõ ràng chưa? Cần tôi nói lại một lần nữa không?”
Cuối cùng thì Vệ Nam cũng hoàn hồn, viết xong chữ cuối cùng cậu ta bèn trả lời: “Không cần đâu, tôi đã viết xong rồi. Hơn nữa tôi cũng có ghi âm lại, lát nữa tôi nghe lại kiểm tra là được rồi.”
“Được”
Tần Hoài An không còn gì để nói nữa. Cô đưa điện thoại lại cho Chử Chấn Phong.
Chử Chấn Phong căn dặn qua điện thoại: “Nếu có bắt kỳ tình huống nào, hãy thông báo cho tôi biết càng sớm càng tốt.”
“Vâng, cậu chủ Chử.”
Sau khi Vệ Nam cúp điện thoại, kiểm tra đơn thuốc và lập tức sai người đi bóc thuốc.
Sau khi hạ quyết tâm, Chử Chấn Phong điều chỉnh lại hơi thở. Anh đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Anh đè nén cảm xúc rồi dùng giọng điệu chất vấn, lạnh lùng nói: “Tần Hoài An, tôi hỏi cô…”
“Đơn thuốc đó là do tôi kê. Tất nhiên tôi phải biết rõ rồi.”
Tần Hoài An khẽ đưa mắt nhìn anh. Chỉ một câu nói bâng quơ, tiện miệng nói ra nhưng lại khiến Chử Chấn Phong nuốt ngược hết nửa câu nói phía sau xuống.
Anh sững sờ.
Rất lâu sau anh mới hỏi cô một cách không chắc Chấn: “Cô nói cô là người kê đơn sao?”
“Đúng vậy.”
Giọng điệu tự nhiên của Tần Hoài An khiến người ta không thể cho rằng cô đang nói dối.
Hơn nữa, Chử Chấn Phong cũng tin chắc rằng Tần Hoài An sẽ không đến mức phải nói lời nói dối này.
Sắc mặt anh tối sầm và trầm ngâm hồi lâu.
Không phải người kê đơn là Tân Bảo Nga sao? Tại sao lại trở thành đơn thuốc của Tần Hoài An rồi?
“Chuyện đơn thuốc là như thế nào? Cô đã kê đơn khi nào vậy?” Chử Chấn Phong hỏi.
Tần Hoài An nhíu mày, nhưng lại thành thật nói hết chỉ tiết cho anh nghe: “Ngày hôm đó tôi ở bệnh viện, sau khi anh đi tôi đã chẩn đoán bà Chử bị trúng độc. Nhưng tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội rời khỏi đó nên đã viết một đơn thuốc đặt trên tủ đầu giường.
Lúc đi, tôi cảm thây độc mà bà Chử trúng phải có chút lạ thường, thề là tôi viết thêm một tờ giấy khác để nhắc nhở anh. Vì sợ tờ giấy đó bị người khác phát hiện nên tôi mới giấu nó dưới cánh tay của bà Chử.”