Chương
Đối phương không hề quay đầu, thậm chí chân còn không dừng bước.
Trong phút chốc liền biến mắt trước mắt Tần Hoài An.
Thật sự không phải là anh ấy…
Tần Hoài An chán nản thu ánh mắt lại, trong lòng không khỏi thoáng chốc có chút mất mát.
Mất mát?
Đợi chút…
Ngay cả khi cô ấy cảm thấy day dứt vì người đàn ông đó do cứu Thiên Nam mà chết, nhưng cô đã chấp nhận sự thật rồi.
Lẽ nào trong lòng cô thực sự mong đợi anh còn sống sao?
Tần Hoài An lắc đầu và vứt bỏ ý nghĩ kỳ quái trong đầu.
Không thể nghĩ vớ nghĩ vẫn nữa.
Vừa nãy bởi vì bóng lưng của người đó giống với Chử Chấn Phong nên cô mới mơ hồ đi theo, cũng may đối phương chỉ dọa cô sợ chút chứ không thật sự làm gì cô, nếu không hậu quả sẽ rất thảm hại!
Lúc này Tần Hoài An mới nghĩ lại mà sợ, cất lại cây kim bạc vào trong túi, xoay người đi ra đường đông đúc.
Khi cô quay lại, cảnh tượng Chử Gia Mỹ đang nói chuyện với người phụ nữ trung niên chợt hiện lên trong đầu anh.
Thứ đó… là gì chứ?
Tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
“Cô Tần, hai phút nữa tôi sẽ đến chỗ cô nói. Cô vui lòng đợi ở bên đường một lát nhé.”
Tần Hoài An nói với tài xế: “Được rồi, phiền anh lái xe tới thêm bốn năm trăm mét nữa, tôi sẽ qua đó “.
Cô cầm điện thoại di động và bước nhanh đến địa điểm đã hẹn.
Cuối con hẻm thông với một con phố khác.
Một chiếc ô tô đỗ đầu ngõ.
Người đàn ông mặc áo khoác dài màu đen bước nhanh đến, sau đó kéo cửa xe ngay ngắn rồi ngồi vào.
“Bắt được người chưa?” Vừa ngồi xuống, anh ta lập tức dùng chất giọng trầm hỏi người đồng hành bên cạnh.
“Trong cốp xe.” Một giọng nói rõ ràng nhẹ nhàng đáp lại.
Người đàn ông vô thức liếc nhìn về phía sau, tự nhiên sự che lắp của ghế ngồi khiến anh ta bị che mất tầm nhìn, chỉ có thể nghe thầy âm thanh vùng vẫy của một người phụ nữ bị bịt miệng giống như tiếng chuột kêu vậy.
Anh ta quay đầu lại, với khuôn mặt bình thường, nhưng đôi mắt lại rất sâu và sắc bén: “Được rồi, cứ đưa về thẩm vần trước.”
Tần Hoài An trở lại nhà họ Chử, cảm ơn tài xế rồi đi thẳng về sân nhà của bà cụ.
Tống Cẩn Dung và Thiên Nam không có trong hội trường.
Tần Hoài An đang định quay lại nhà họ Chử xem thử thì chú Minh bước tới khom người chào cô, nhưng giọng ông có chút mệt mỏi: “Cô Tần, cô đã về rồi! Cậu chủ Thiên Nam đang chơi với bà cụ Chử ở trong phòng.”
Tần Hoài An khó hiểu liếc nhìn ông ấy một cái rồi gật đầu nói: “Được, tôi qua đó xem thử.”
Chương :
Cửa phòng của Tống Cẩn Dung đã khép lại.
Chú Minh đi tới trước, nhẹ nhàng đầy cửa vào.
Trước khi Tần Hoài An bước vào, anh đã nhìn thấy cảnh bên trong.
Bộ LEGO vẫn chưa hoàn thành được bày ra trên chiếc bàn tròn lớn bằng gỗ, thằng nhỏ đang ôm đầu, hai mắt tròn xoe tập trung vào bộ LEGO trước mặt, quan sát kỹ càng, sau đó mắt nó sáng lên và nó vươn vai bàn tay nhỏ.
“Bà cố, cái mảnh bên tay trái của bà ấy!” Cậu bé hét lớn.
So với cậu bé hoạt bát, vui vẻ tràn đầy năng lượng thì bà cụ Chử ngồi đối diện lại ngáp ngắn ngáp dài, hai mắt díu lại. Rõ ràng, tôi không phá bỏ bầu không khí vui vẻ của đứa nhỏ, cố gắng trụ để chơi với nó.
Nghe được lời của Thiên Nam, bà thuận tay cầm mảnh ghép và đưa cho thằng bé.
Lông mày của cậu nhỏ đột nhiên nhíu lại: “Không phải mảnh này…”
“Hả? Lại lầy nhầm rồi.” Tống Cẩn Dung sững sờ, dụi dụi mắt, nhìn xuống đống mảnh ghép trước mặt.
Thấy vậy, Tần Hoài An vội vàng đi tới.
“Mẹ!” Thiên Nam thấy mẹ về lập tức nhảy khỏi ghế và chạy tới trước mặt cô.
Tống Cẩn Dung cũng dừng việc đang làm, nhìn về phía Tần Hoài An, cơn buồn ngủ của cô đã vơi đi một chút.
Tần Hoài An xoa đầu cậu nhóc, nhìn bộ LEGO đã hoàn thành một nửa trên bàn và nói: “Xem ra rất thích bộ LEGO mà bà cố tặng đây mà. Nhưng mà hôm nay muộn lắm rồi, bà cố phải nghỉ ngơi nữa, ngày mai chúng ta lại đến chỗ bà cố chơi tiếp được không nào?”
Cậu nhóc hơi sững sờ một lúc, sau đó quay đầu nhìn Tống Cần Dung, như nhận thức được gì đó, đột nhiên cảm thấy hơi có lỗi.
“Dạ được…” Cậu bé đáp và quay đầu lại nói với Tống Cẩn Dung: “Bà cố, cảm ơn bà đã tặng cháu bộ ghép hình, còn chơi với cháu nữa. Cháu để bộ LEGO ở chỗ bà nhé, ngày mai chúng ta lợi chơi tiếp ạ.”
“Được!” Tống Cần Dung cười tít mắt trả lời.
“Bà nội Chử, vậy tôi đưa Thiên Nam về phòng trước, bà nghỉ ngơi đi ạ.”
Sau khi chào hỏi, Tần Hoài An rời đi cùng Thiên Nam.
Nhìn hai mẹ con rời đi, Tống Cẩn Dung liền đứng dậy, cử động cơ thể cứng ngắc của mình.
Âyyo, cuối cùng thì cũng có thể đi ngủ rồi.
Tần Hoài An đưa con trai về phòng, chuẩn bị giúp thằng bé đánh răng súc miệng.
Cậu bé đột nhiên làm cử chỉ úm ba la ảo thuật và lấy ra một thứ gì đó từ phía sau, và nói một cách hào hứng: “Mẹ xem này, đây là phong bao bà cố cho con đấy!”
Tần Hoài An vô thức cầm lấy mở ra.
Một miếng ngọc bội bằng vàng, to bằng lòng bàn tay, được làm thủ công tỉ mỉ làm chói mắt cô.
Phong bao của người có tiền đúng là khác thường.
“Mẹ ơi, đây hình như là vàng đúng không ạ? Hôm nay con đọc được tin nói gần đây vàng đắt lắm, hay là mẹ đem nó đi bán đi.” Thiên Nam nói.
Nghe vậy, Tần Hoài An lại nhét miếng ngọc bội vàng vào lại rồi nói với Thiên Nam: “Không được, đây là quà của bà cố tặng con, tắm lòng của người ta sao mà có thể tủy tiện bán đi được con?”
Thoạt nhìn thì miếng ngọc bội bằng vàng này được đẽo khắc rất kỳ công, Tên của Thiên Nam cũng được khắc ở mặt sau — Chử Thiên Nam.
Đã về nhà họ Chử thì đương nhiên cậu bé phải đổi họ rồi.
Bà cụ Chử tặng miếng ngọc bội vàng này là có ngụ ý đó.