Một tháng sau...
Một tháng trôi qua, mọi thứ vẫn diễn ra bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra. Khả Di vẫn sống hạnh phúc bên cạnh Ân Vương Hoàng và Bảo Bối, kể từ ngày đó cô cũng không gặp lại bà Thuý, đặc biệt hơn cả chính là Tú Di. Sau việc cô không nghe lời chị mình rời xa Ân Vương Hoàng thì ngoài việc Tú Di nói cho bà Thuý biết thì tất cả đều yên ắng, không có gì xảy ra. Khả Di cũng thấy kì lạ cô hiểu tính cách chị mình mà, chị ấy sẽ không dễ dàng để yên vậy đâu. Nhưng tại sao chị ấy chưa có động tĩnh gì? Chẳng lẽ chị ấy đang tâm tính điều gì đó? Hay chị ấy đã bỏ qua? Tất cả những suy nghĩ trên cứ bám lấy Khả Di hằng ngày. Ngoài mặt thì hạnh phúc trước Ân Vương Hoàng và Bảo Bối nhưng sâu trong thâm tâm cô, một lỗi lo sợ vẫn đang hiện diện từng ngày. Tú Di càng không động tĩnh Khả Di càng lo sợ vì người ta thường nói: trước khi một cơn bão ập đến thì trước đó trời yên biển lặng.
Nắm tay Bảo Bối đi trên đường, Khả Di cười vui cùng con trai. Sau mấy tháng nghỉ hè thì Bảo Bối cũng quay trở lại trường học. Hôm nay là ngày đầu Bảo Bối đi học trở lại, Khả Di đích thân đưa thằng bé đến trường. Đáng lẽ hôm nay Ân Vương Hoàng sẽ đi cùng cô nhưng sáng nay đột nhiên Minh Triết gọi đến báo có cuộc họp gấp cần anh có mặt, thế là chỉ có mình hai mẹ con cô đi mà thôi. Ngày tựu trường, đường sá đông như trẩy hội, nhiều phụ huynh đưa con đến trường mà gây nên kẹt xe. Vì sợ trễ giờ học của Bảo Bối, Khả Di đành dặn chú Mạnh đứng ở đường sau trường chờ, cô và thằng bé sẽ đi bộ đến trường, như thế vừa không kẹt xe vừa kịp giờ.
"Mami, con vui lắm, hôm nay con sẽ gặp rất nhiều bạn mới.", Bảo Bối vui vẻ vừa đi vừa nói với Khả Di. Trông thằng bé rất phấn khởi và nôn nóng vào ngày tựu trường.
"Đúng rồi, con sẽ được gặp bạn bè mới nè, cô giáo và thầy giáo mới nữa.", Khả Di vui cùng Bảo Bối.
"Mami, con thèm gà rán. Để mừng ngày con đi học trở lại buổi tối ba mẹ có thể dẫn con đi ăn được không?", Bảo Bối ma lanh đề nghị.
"Nè, ăn gà rán không tốt cho sức khoẻ đâu.", Khả Di quan tâm đến sức khoẻ của Bảo Bối. Từ ngày về ở với Ân Vương Hoàng được anh cưng chiều, thằng bé đã tăng cân thấy rõ.
"Đi mà mami, chỉ hôm nay thôi.", Bảo Bối lay lay tay mẹ mà năn nỉ.
"Được rồi, chỉ hôm nay thôi đó, lát nữa mẹ sẽ gọi điện nói với ba có được không?", Khả Di bật cười, với dáng vẻ nũng nịu của thằng bé làm sao mà cô có thể vững lòng được chứ.
Nói chuyện một hồi cũng đến cổng trường. Khả Di định dắt Bảo Bối vào trong sân trường nhưng bị con trai ngăn lại.
"Đi, mẹ dắt con vào nhé!"
"Không, con sẽ tự đi một mình.", Bảo Bối đứng yên lắc đầu tỏ vẻ không thích.
"Sao vậy?"
"Con lớn rồi, con có thể tự vào được, mẹ yên tâm.", Bảo Bối ra dáng trưởng thành, hai tay chống lên hông mà nói.
"Được không đó?", thằng bé này giống Ân Vương Hoàng thế không biết?
"Mẹ không tin con sao?", Bảo Bối hờn dỗi.
"Được được, mẹ tin con. Con tự vào nhé, phải cẩn thận đừng chen lấn vì rất đông con sẽ bị té đó. Học ngoan, chiều mẹ lại đến đón con đi ăn gà rán chịu không?", Khả Di ngồi xuống, đưa tay xoa đầu Bảo Bối, miệng mỉm cười dịu dàng cùng yêu thương.
"Dạ được. Con vào nhé!"
Bảo Bối gật đầu rồi đưa tay ra dấu bye bye Khả Di. Cô gật đầu, đứng yên nhìn Bảo Bối vào cổng trường rồi mới an tâm rời đi. Dù sao nó cũng mới có tuổi, vẫn là một đứa con nít, cô ngoài mặt vẫn để thằng bé làm theo điều nó muốn nhưng với tư cách là một người mẹ, cô lo cho con mình là một điều dễ hiểu. Mỉm cười khi thấy Bảo Bối đã vào trong, Khả Di yên tâm rời đi mà không biết đã có người theo dõi mình nãy giờ.
"Bảo Bối."
Một người phụ nữ chen vào trong sân trường, thấy bóng dáng của Bảo Bối liền chạy đến bắt lấy tay thằng bé, giọng tuy nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa điều nguy hiểm. Cô ta gọi tên thằng bé và Bảo Bối cũng không lấy làm ngạc nhiên. Nó vẫn rất bình thường, thậm chí là vui vẻ, như là đã gặp người quen...
Ngoại thành....
Cót két...
Cánh cửa gỗ đã cũ được người ta mở ra nên tạo ra âm thanh chói tai. Một người phụ nữ nắm tay một đứa trẻ đi vào bên trong. Vì căn nhà đã cũ lại không có ai ở thường xuyên nên mọi thứ xung quanh đều bám bụi và mạng nhện, rất khó chịu. Người phụ nữ ấy dắt thằng bé đi đến một chiếc ghế gỗ ngay trong góc, lấy tờ báo bên cạnh phủi bụi một cách sơ sài rồi ra lệnh.
"Ngồi xuống!"
Giọng nói ấy làm thằng bé giật mình, sợ hãi nên nó chỉ có thể nghe lời mà làm thôi. Đôi mắt non trẻ ánh lên sự sợ hãi, lo lắng, giọng nói ấy khác hoàn toàn với lúc nãy, cậu bé thầm nghĩ.
"Chị to tiếng như thế sẽ làm thằng bé sợ hãi đấy."
Không biết cô gái vừa cất giọng nói là ai, chỉ biết cô ta từ trên lầu bước xuống, trên người mặc một chiếc quần skinny jean ôm trọn lấy đôi chân thon dài của cô ta, trên người mặc một chiếc áo thun đơn giản, nhưng gương mặt trẻ đẹp kia lại hiện lên vẻ đùa cợt. Vừa đi cô ta vừa phủi những mạng nhện vây lấy tay mình. Một lúc sau cô ta đi đến đứng đối diện với cô gái kia, ánh mắt hiếu kì nhìn thằng bé phía sau rồi nói tiếp.
"Con tin của chị đây sao? Nhỏ hơn tôi nghĩ đấy?"
"Nhỏ nhưng rất được việc đấy.", cô ta nhìn thằng bé rồi nhếch miệng.
"Nhưng sao nhìn nó...nó rất giống anh trai tôi?", cô gái kìa nhìn chăm chú thằng bé, ngay từ giây đầu tiên cô ta đã ngờ ngợ trước vẻ mặt của cậu bé rồi thốt lên với sự bất ngờ.
"Nó chính là con của Ân Vương Hoàng-anh trai của cô đấy. Con giống cha là điều hiển nhiên, đúng chứ?", cô ta khoái chí với "con tin" mà mình đem về.
"Gì? Con trai á? Chị nói thật chứ?", Minh Châu ngạc nhiên! Không thể nào, Tú Di không thể là mẹ của nó vì dù sao cô cũng hiểu hổ dữ không ăn thịt con, hơn nữa cô ta lại lợi dụng thằng bé thì làm sao mà là con của chị ta được?
"Tôi đùa cô sẽ được gì?", Tú Di hỏi ngược lại.
"Chị điên rồi, chị không biết tính của anh tôi sao? Hơn nữa thằng bé lại là con của anh ấy, anh ấy sẽ không để yên đâu. Tôi không hợp tác với chị nữa, tôi không muốn liều mạng.", Minh Châu hốt hoảng, tính Ân Vương Hoàng như thế nào cô biết, nếu anh cô mà biết cô tham gia vào việc này thì mẹ con cô sẽ không toàn mạng với anh ấy đâu.
"Cô quên rồi sao? Chúng ta đã thoả thuận như thế nào? Nếu cô giúp tôi thành công trong chuyện này, người có lợi không chỉ là tôi mà còn có mẹ con cô, cô không nhớ sao?", Tú Di cười khinh bỉ, đúng là nhát gan mà. Nếu đã nhát gan như thế thì còn đòi làm chủ cái gì? Thật nực cười.
Minh Châu đứng sững người rồi nhớ lại. Một tuần trước, Tú Di hẹn cô ra nói chuyện. Chỉ là cô không ngờ chị ta lại ra một lời đề nghị không thể tưởng tượng nổi: giúp cô ta hoàn thành kế hoạch bắt cóc một người. Dĩ nhiên lúc đầu Minh Châu không đồng ý chuyện điên rồ này, nhưng Tú Di lại đưa ra một phần thưởng quá hấp dẫn. Đó là bí mật của anh trai cô- Ân Vương Hoàng. Vốn dĩ từ lâu mẹ con Minh Châu luôn muốn giành lại số tài sản trong tay của Ân Vương Hoàng, lại không có cớ gì để chen chân vào, dĩ nhiên khi nghe có thông tin bí mật của anh ấy có thể đe doạ lấy lại tài sản, dại gì mà không đồng ý chứ. Nhưng hỏi mãi Tú Di vẫn không nói người cô ta định bắt cóc là ai, bắt cóc với mục đích gì? Tại sao phần thưởng lại liên quan đến Ân Vương Hoàng? Xâu chuỗi lại tất cả Minh Châu vẫn không hiểu được âm mưu của cô ta. Đến hôm nay khi đến ngôi nhà cũ ngoại thành này, nhìn "con tin" mà Tú Di đưa về cô ta mới bắt đầu lo sợ. Con của Ân Vương Hoàng, anh ấy sẽ không để yên cho ai dám động đến ngừoi của anh ấy. Nhưng phần thưởng kia quá hấp dẫn, có thể lấy được tài sản nhưng đổi lại sự nguy hiểm ảnh hưởng đến tính mạng mang tên "Ân Vương Hoàng", cô biết làm sao đây?
"Thế nào? Cô cũng thừa biết cả chục năm nay mẹ con cô luôn sống nhẫn nhịn với Ân Vương Hoàng chỉ vì không muốn bị đá ra khỏi di chúc lấy tài sản. Nếu bây giờ có bí mật có thể đe doạ anh ta để một mình hai người hưởng trọn tất cả, cô không thấy quá lời cho mình hay sao?", Tú Di biết điểm yếu của Minh Châu ở đâu, cô ta cứ thế mà đánh thẳng vào, nhất định địch sẽ trúng kế mà thoả hiệp.
"Rốt cuộc chị có âm mưu gì? Tôi muốn biết. Tôi muốn biết mình đang làm chuyện gì? Có đáng để tôi hi sinh hay không?", Minh Châu đang bị lay động nhưng vẫn cẩn trọng.
"Tôi chỉ muốn Ân Vương Hoàng và trả thù cho chính bản thân mình."
Tú Di đã nói ra mục đích của mình. Phải, một tháng qua cô ta không có động tĩnh gì không phải cô ta muốn bỏ qua mà là đang suy tính kế hoạch mà thôi. Tú Di hận Khả Di đến tận xương tuỷ. Chính cô em gái của cô ta đã cướp đi hết tất cả: Ân Vương Hoàng, tài sản và vị trí bà Ân kia. Tú Di không thể chấp nhận điều đó xảy ra và cô ta đã lập nên kế hoạch này. Đối với một người mẹ thì cái gì là quan trọng nhất? Đó chính là đứa con mà mình rứt ruột đẻ ra. Đúng, Bảo Bối chính là điểm yếu của Khả Di, cô ta muốn lợi dụng thằng bé để hạ em gái mình. Cô ta bây giờ chỉ nung nấu ý nghĩ trả thù, đoạt lấy mạng của em gái mình. Một khi mà em gái cô chết thì tất cả mọi thứ dĩ nhiên sẽ quay lại là của cô ta. Còn về Minh Châu, Tú Di thừa biết một mình không thể hoàn thành kế hoạch này, xoay đi quẩn lại Minh Châu chính là người mà cô ta có thể liên kết. Tú Di biết hai mẹ con Minh Châu luôn không ưa gì Ân Vương Hoàng, lại càng yêu gia sản kia. Sẵn trong tay nắm giữ bí mật của Ân Vương Hoàng, Tú Di liền lấy cái đó ra làm phần thưởng cho Minh Châu nếu mọi việc diễn ra suông sẻ. Cô ta biết chứ, cô ta biết mẹ con Minh Châu muốn gia tài đến phát điên, lại càng biết tính của Ân Vương Hoàng. Tú Di đã tính sẵn hết rồi. Nếu kế hoạch thành công thì không còn gì để bàn cãi. Còn nếu thất bại, cô ta biết Minh Châu sẽ đi phanh phui hết tất cả. Người ngoài nhìn vào thừa biết mẹ con cô ta sẽ vì gia sản mà hãm hại con của Ân Vương Hoàng. Còn cô ta? Trước mắt mọi người hai chị em cô luôn thể hiện yêu thương lẫn nhau, liệu họ có tin Tú Di có thể hãm hại em gái mình? Tất nhiên là không. Họ sẽ nghĩ cô ta bị Minh Châu ép buộc mà thôi. Và người có thể gánh thay cô ta chỉ có một mình Minh Châu.
"Chị muốn làm gì?", Minh Châu hỏi tiếp.
"Hi sinh một người có thể đổi lấy tất cả.", Tú Di trả lời không vào trọng tâm câu hỏi.
"Chị muốn giết chết ai đúng không?", Minh Châu dần hiểu ra vấn đề.
"Điều đó cô không cần quan tâm. Sao nào? Muốn tiếp tục hay dừng lại? Bí mật đó xem ra người cần là cô không phải tôi. Nghĩ đi, nếu một ngày Ân Vương Hoàng đuổi mẹ con các người ra khỏi nhà, một xu còn không có. Nếu hợp tác với tôi thì thành công, bí mật đó có thể giúp mẹ con cô sống vinh hoa phú quý suốt cả đời, lấy lại tất cả những gì mà mẹ con cô muốn từ bao nhiêu lâu nay. Suy nghĩ đi."
Tú Di nói rồi tiến đến một chiếc sofa cũ ngồi xuống. Nhìn vẻ mặt dần bị lay động của Minh Châu cùng gương mặt sợ hãi của Bảo Bối làm cô ta sung sướng. Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của cô ta, chỉ cần làm theo đúng kế hoạch thì Tú Di có thể lấy lại tất cả những gì đã mất.
"Được, tôi đồng ý.", Minh Châu thoả hiệp. Đúng, chị ta nói đúng, mẹ con cô là đang cần bí mật đấy.
"Tốt, chúc sự hợp tác của chúng ta thành công."
Tú Di nhếch mép đi đến, chìa tay ra trước mặt Minh Châu. Minh Châu với bàn tay run rẩy đưa lên bắt lấy bàn tay lạnh ngắt của Tú Di. Minh Châu bắt đầu thấy cảm nhận của mình là đúng. Con ngừoi trước mặt cô không phải là Tú Di của ba năm về trước mà là một người khác. Rốt cuộc là sao đây? Còn về Tú Di, trong đôi mắt cô ta hiện lên sự tàn ác mà ai cũng có thể nhìn thấy được. Có lẽ cô ta đã quyết tâm phải lấy lại tất cả, quyết tâm để kể hoạch này thành công. Khả Di, hãy đợi đấy, mày sắp phải quay về nơi mà chỉ dành cho người thua cuộc mà thôi- một tấm bia đá khắc tên mày...
Các bạn ơi, tình huống truyện cuối cùng đã ra rồi nhé. Từ tình huống này các bạn có thể viết kết cục của truyện theo suy nghĩ của bản thân và gửi về cho au. Au sẽ đăng lên cùng với kết của au nhé!
Nếu bạn nào quan tâm và hứng thú cứ tự tin viết và gửi về, đó cũng như là lời cổ động cho au viết tiếp truyện đó! Yêu mọi người ️️️