Hôm nay là sinh nhật của Phúc Nguyên, sau khi đợi Ân Vương Hoàng rời khỏi nhà Khả Di cũng vội lên lầu thay đồ, cho những vật dụng cần thiết vào túi xách rồi rời khỏi nhà. Trên đường qua nhà bà Thuý, Khả Di đã ghé vào một cửa hàng để mua quà cho Phúc Nguyên. Mặc dù anh nói món quà anh mong muốn là được đi ăn một bữa tối với mẹ con cô nhưng Khả Di vẫn không thể không mua quà, đó vừa là món quà mừng sinh nhật anh vừa là món quà cảm ơn anh đã hao tốn tâm sức lo cho mẹ con cô suốt thời gian vừa qua. Sau một hồi lựa chọn cuối cùng Khả Di cũng lựa được một món, cầm hộp quà trên tay cô mỉm cười, chắc chắn Phúc Nguyên sẽ thích món quà này.
Bính....boong....
"Mẹ."
Khả Di đứng trước cửa bấm chuông, một lúc sau bà Thuý mới dắt Bảo Bối đi ra. Sáng hôm nay Khả Di có nhắn tin báo là tối sẽ dắt Bảo Bối đi ăn nên nói mẹ cô chuẩn bị sẵn cho thằng bé đến khi cô qua đón mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng. Hôm nay cô cả gan một lần lén Ân Vương Hoàng ra ngoài khi chưa có sự cho phép của anh, hơn nữa là đi với một người đàn ông khác, lại không biết anh về lúc nào nên cô phải thật sự tranh thủ, nếu bị anh phát hiện sẽ không ổn chút nào.
"Xong xuôi hết rồi. Bảo Bối đi chơi với mẹ ngoan rồi tối về với bà nha.", bà Thuý cúi thấp người xoa đầu Bảo Bối.
Bảo Bối vâng dạ rồi chạy đến nắm tay Khả Di cười hì hì, giọng vui vẻ.
"Chúng ta đi thôi mẹ!"
Khả Di đưa Bảo Bối lên xe rồi chạy đến điểm hẹn với Phúc Nguyên. Cả hai người hẹn nhau ở một nhà hàng lớn nằm ngay trung tâm thành phố. Có vẻ như buổi sinh nhật này Phúc Nguyên đặt rất nhiều tâm sức và tiền bạc thì phải. Khả Di mở điện thoại ra đọc lại chỗ hẹn: lầu , bàn . Khả Di nắm tay Bảo Bối đi vào cầu thang máy, sau một lúc thì đến nơi. Đầu mỗi tầng sẽ có một bàn tiếp tân, cô đi đến rồi hỏi cô tiếp tân.
"Cho tôi hỏi bàn ở đâu vậy?"
Cô gái tiếp tân đó dẫn Khả Di đi. Đến trước một cửa phòng thì cô ấy dừng lại, quay sang Khả Di.
"Đây ạ."
"Đây không phải phòng riêng sao?", Phúc Nguyên đặt cả phòng VIP? Sao hôm nay anh lại tốn kém thế này chứ?
"Dạ vâng, chính người đặt đã chọn phòng này ạ."
Khả Di gật đầu rồi mở cửa bước vào. Trước mắt cô là một căn phòng kín được trang trí bằng rất nhiều bong bóng và hoa hồng, tất cả đèn đều tắt riêng chỉ trên bàn với ba cây nến được thắp sáng là thứ duy nhất phát ra ánh sáng cho người ta thấy được mọi vật xung quanh. Khả Di bất ngờ đi chầm chậm vào, đưa mắt nhìn xung quanh. Đúng lúc ấy Phúc Nguyên cũng đứng lên đi về phía cô. Hôm nay anh mặc một bộ vest đen với mái tóc vuốt keo chải lệch sang một bên trông cực kì đẹp trai và thu hút người đối diện. Trên tay anh là một bó hoa hồng lớn được gói rất cẩn thận. Anh dịu dàng bước đến, tặng bó hoa cho Khả Di rồi mỉm cười.
"Anh tặng em."
Khả Di ngơ ngác nhìn, giọng cũng ấp úng.
"Hôm nay là sinh nhật anh, sao anh lại tặng cho em?"
"Đối với anh hôm nay không phải chỉ là ngày sinh nhật mà còn là một ngày rất quan trọng nữa.", Phúc Nguyên nói một câu đầy ẩn ý.
"Là sao em không hiểu?"
"Lại đây ngồi đi rồi từ từ anh nói cho nghe."
Phúc Nguyên nắm lấy một tay Khả Di kéo đến chỗ bàn ăn đang được trang trí đẹp đẽ và lãng mạn ngay giữa căn phòng, anh ga lăng kéo ghế cho Khả Di, tiếp đó là Bảo Bối. Cả ba người ngồi trên bàn tròn nhìn nhau, rất ấm cúng, rất có không khí của một gia đình.
"Hôm nay sinh nhật anh, em nhường anh chọn món đó.", Khả Di cầm menu trên tay, vốn định gọi món nhưng chợt nhớ hôm nay là ngày quan trọng, đó là sinh nhật Phúc Nguyên vì thế cô đã nhường phần lại cho anh.
"Anh gọi món rồi. Em đợi một chút bồi bàn sẽ mang lên."
Từng món ăn được dọn lên, tất cả đều là món ăn ưa thích của Khả Di và Bảo Bối. Hai mẹ con cô ngơ ngác nhìn, sau khi được Phúc Nguyên mời thì hai mẹ con mới dùng bữa. Suốt cả buổi ăn cả ba người đều nói chuyện rất vui vẻ, chủ yếu là xoay quanh những chuyện ở nhà trẻ của Bảo Bối. Đến gần cuối buổi, món ăn tráng miệng mới được mang lên. Bảo Bối nhìn ly kem chocolate trước mặt mà mắt sáng rỡ, vỗ tay thích thú rồi ăn ngon lành. Khả Di nhìn đứa con thương yêu mà bật cười, thói xấu này vẫn chưa thể bỏ được, thấy món ngon là cứ thoải mái ăn không biết tiết chế gì cả.
"Bảo Bối, ăn từ từ không sặc đó con.", Khả Di đưa tay xoa đầu thằng bé, giọng nói đầy sự quan tâm lo lắng.
"Em đừng lo, Bảo Bối ngoan lắm, em cũng ăn đi không kem tan ra hết.", Phúc Nguyên lúc nào cũng lên tiếng bênh vực Bảo Bối nên rất được lòng thằng bé.
"Đúng đúng, mẹ ăn đi.", Bảo Bối miệng dính đầy kem nhìn Khả Di cười hì hì.
Khả Di lắc đầu ngán ngẩm rồi đưa muỗng múc kem lên ăn. Từng muỗng của Khả Di luôn thu hút sự chú ý của Phúc Nguyên, dường như anh đang chờ một điều gì đó. Cuối cùng thì giây phút anh chờ cũng đã đến, Khả Di đưa muỗng múc sâu xuống đáy của chiếc ly lên cho vào miệng. Như cảm giác có gì đó lẫn trong kem, Khả Di từ từ lấy ra. Cô ngơ ngác mở to mắt khi phát hiện đó là một chiếc nhẫn kim cương được ẩn giấu trong ly kem. Cầm chiếc nhẫn trên tay, Khả Di đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Phúc Nguyên, giọng cô ấp úng.
"Cái này."
Vừa lúc đó Phúc Nguyên đứng lên, tiến từng bước một về phía Khả Di, anh vừa đi vừa nói, giọng dịu dàng cùng ấm áp mà nói với Khả Di.
"Đúng, hôm nay là sinh nhật của anh, anh không chỉ muốn nó là ngày kỉ niệm của mỗi riêng anh mà anh còn muốn nó là ngày kỉ niệm của hai ta."
Như hiểu được Phúc Nguyên chuẩn bị làm gì, Khả Di liền bối rối cùng khó nói, cô liền chặn anh lại.
"Phúc Nguyên, em...", Khả Di định nói ngay câu từ chối thì bị anh cắt ngang.
"Khả Di, em hãy nghe anh nói, đừng nói gì cả. Anh biết em đang nghĩ gì và định nói gì. Hai chúng ta từng yêu nhau, cũng từng chia tay. Nhưng sau đó em và anh cùng gặp lại nhau ở Pháp sau những tháng ngày chia xa. Em có nghĩ đây là duyên nợ không? Chính ông trời đã muốn đưa hai chúng ta quay về bên nhau. Khả Di, đã gần bốn năm rồi, tình cảm của anh dành cho em vẫn không hề thay đổi, anh vẫn còn yêu em, mỗi ngày yêu em nhiều hơn là đằng khác. Chính vì vậy..."
Phúc Nguyên đột nhiên dừng lại, anh đứng trước mặt Khả Di, cầm chiếc nhẫn trên tay cô. Trước sự bối rối cùng khó xử của Khả Di mà quỳ một chân xuống, ánh mắt chân thành cùng sự hi vọng xuất hiện trong anh, anh dịu dàng ngỏ lời với cô, từng câu từng chữ đều chất chứa hết nỗi lòng cùng tình yêu tha thiết anh dành cho cô.
"Chính vì vậy, Khả Di, em đồng ý lấy anh chứ? Làm vợ của anh, làm mẹ của các con anh."
Phúc Nguyên đưa tay cầm chiếc nhẫn giơ lên, ánh mắt yêu thương cùng đôi môi mỉm cười đang chờ một câu đồng ý từ Khả Di. Trái ngược với sự mong đợi ấy chính là sự rối bời cùng bứt rứt trong lòng Khả Di. Phúc Nguyên tại sao anh lại làm thế? Anh quá tốt với em, em không xứng đáng nhận lấy tình cảm này của anh. Em đã phản bội anh, em đã cướp đi thời gian quý báu nhất trong cuộc đời anh, anh đã dùng một thời gian dài để lo lắng, chăm sóc mẹ con em rất nhiều. Nhưng Phúc Nguyên à, đó chỉ dừng lại ở sự biết ơn không phải là tình yêu, em không thể chấp nhận lời cầu hôn này. Anh rất tốt, em sẽ không để anh phải tốn thời gian vì mẹ con em nữa, anh xứng đáng để có một tình yêu mới, một cô gái toàn tâm toàn ý yêu thương anh, không phản bội anh như em đã từng. Khả Di khẽ rơi nước mắt, cô đau lòng, cô thật sự đau. Chính cô đã mang đến sự đau khổ cho Phúc Nguyên, cô không đáng để anh phải tốn tâm sức vì cô thế này.
"Phúc Nguyên, em...", Khả Di nấc lên, cô rất muốn nói câu từ chối nhưng trước sự chân thành này thì sao cô có thể chứ?
"Khả Di, anh biết em đang lo lắng điều gì, anh sẽ yêu thương Bảo Bối như con ruột của mình, em yên tâm.", Phúc Nguyên mỉm cười rồi nhìn Bảo Bối đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nó cứ cười hì hì mãi thôi.
"Không, Phúc Nguyên, em..."
Rầm....
Trong lúc Khả Di còn đang lúng túng không biết nên trả lời sao cho tốt thì một tiếng rầm to vang lên. Cả ba người: Khả Di, Phúc Nguyên cùng Bảo Bối đều quay mặt lại phía cửa- nơi phát ra tiếng động.
"Tôi xin lỗi, tôi đi nhầm phòng, mọi người cứ tiếp tục."
Một người đàn ông trung niên liên tục xin lỗi vì gián đoạn màn cầu hôn đầy lãng mạn trước mặt: cả căn phòng đều trang trí đầy hoa hồng và bong bóng, bàn ăn dưới nến, một người đàn ông đang quỳ xuống cầu hôn một người phụ nữ, kế bên là một cậu bé khấu khỉnh cười hì hì trước cảnh tượng đó. Nếu nhìn sơ qua thì đó chính là cảnh tượng lãng mạn ai cũng hằng ao ước có được nhưng chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ sự tình là như thế nào.
Mắt Khả Di mở to, tim đập liên hồi, cô hoàn toàn trở nên đứng hình khi thấy người đàn ông trẻ tuổi đứng sau lưng người đàn ông trung niên mở cửa nhầm phòng. Đó chính là Ân Vương Hoàng. Anh làm gì ở đây chứ? Đôi mắt lạnh lẽo cùng sát khí phát ra từ người anh làm Khả Di run rẩy, cô bắt đầu lo sợ...
"Đi thôi, hãy để màn cầu hôn ấy được tiếp tục.", Ân Vương Hoàng buông lời lạnh như băng, bàn tay đút trong túi quần co lại thành nắm đấm. Chết tiệt, Khả Di, em dám lừa dối tôi đi hẹn hò với người đàn ông khác, còn chơi trò cầu hôn? Được, em đợi xem tôi sẽ giải quyết em như thế nào!