Khả Di rời khỏi nhà hàng, cô đơn bước đi trên con đường ngập trong bóng tối chỉ có lác đác vài ánh đèn đủ để người đi đường nhận thấy. Cô không gọi cho Phúc Nguyên đến đón vì cô muốn được yên tĩnh một mình. Phải, không biết vô tình hay cố ý mà vị khách đó của cô lại chọn Bali làm nơi bàn bạc công việc. Khi cô vừa nghe đến hai chữ Bali-Indonesia bỗng dưng tim cô đập mạnh, liên hồi không thể khống chế. Đúng là điều không muốn sẽ luôn xảy ra, dù sớm hay muộn, nơi cô không muốn đặt chân đến một lần nào nữa lại phải đặt chân đến. Cô nói với trợ lý Tổng giám đốc kia cho cô thời gian suy nghĩ nhưng thật ra đó chính là thời gian cô cần để bình tĩnh lại. Cô biết điều gì quan trọng nhất lúc này, không phải những kỉ niệm kia, cũng không phải cảm xúc riêng của bản thân mà chính là Nhất Phát- niềm hi vọng của gia đình. Dù muốn hay không, có lẽ cô cũng phải đi một chuyến, cô phải mang dự án này về cho Nhất Phát, cô phải hồi sinh tập đoàn một lần nữa vì cô biết, chỉ có khi Nhất Phát được trở lại mạnh mẽ như trước thì cô mới có thể nhanh chóng quay lại Pháp, rời xa anh. Khả Di đứng lại, ngước mặt lên trời cao nhìn những ngôi sao bé tí rồi nhắm mắt lại, như để lấy thêm dũng khí, rồi cô thở dài, lấy điện thoại trong túi xách ra, nhấn một dãy số dài rồi đưa điện thoại áp vào tai. Từng tiếng đỗ chuông vang lên, người bên kia dường như đang bận máy. Sau - tiếng chuông, người đầu dây mới trả lời.
"Alo?"
"Tôi-Tổng giám đốc Nhất Phát.", Khả Di lạnh lùng lên tiếng.
"Tôi biết, cô gọi đến là để...", Bình dừng lại, như muốn chính miệng Khả Di nói câu đồng ý.
"Tôi sẽ sang Bali gặp Tổng giám đốc của anh. Ngày giờ lịch hẹn nhắn vào máy cho tôi."
Khả Di nói nhanh gọn rồi cúp máy, cô không muốn nói chuyện lâu về vấn đề này. Sự thở dài cùng mệt mỏi của cô lại trái ngược hoàn toàn với nụ cười nham hiểm, mãn nguyện của người đàn ông kia...
Hai ba ngày tới đây, Khả Di sẽ ở nhà của ông Hải bà Thuý-ba mẹ cô. Thật ra cô không muốn ở đây, cô sợ Ân Vương Hoàng và Tú Di có thể xuất hiện bất cứ lúc nào nhưng biết làm sao được, Bảo Bối của cô không thể xa cách với ông bà ngoại, cô phải làm đúng bổn phận của mình để con mình hoà hợp với ông bà, đã năm họ chỉ nhìn nhau qua màn hình trong những cuộc video call, cô phải tận dụng khoảng thời gian này vì cô biết có thể trong tương lai, khó mà Bảo Bối và ba mẹ cô có thể sum họp được như vậy.
"Mẹ..."
Khả Di tháo giày, thay một đôi dép đi trong nhà đến gần bà Thuý đang ngồi trên ghế salon đọc tạp chí, giọng khẽ gọi.
"Con về rồi đấy à? Mẹ nghe thư kí nói hôm nay con đi gặp đối tác của dự án tập đoàn nhà mình đảm nhận. Sao? Công việc ổn cả chứ? "
Bà Thuý nhích người sang bên trái nhường phần ghế kế bên cho Khả Di. Khả Di vừa ngồi xuống, bà Thuý đã hỏi thăm, bàn tay cũng dịu dàng xoa đầu đứa con gái bé bỏng của mình. Bà thấy con gái vẻ mặt mệt mỏi như vậy bà cũng xót lắm nhưng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể mong Khả Di cố gắng hết sức mà thôi.
"Họ không đến.", Khả Di nhìn bà Thuý, trả lời thẳng thắn.
"Sao? Không đến á? Vậy dự án...?", bà Thuý hốt hoảng, hai tay bắt lấy tay Khả Di, giọng cao vút.
"Mẹ yên tâm, chẳng qua Tổng giám đốc họ có việc đi công tác gấp nên không gặp được, vài ngày tới có thể con sẽ sang chỗ công tác ấy thảo luận.", Khả Di lấy bàn tay còn lại xoa xoa mu bàn tay của bà Thuý đồng thời giải thích để bà an tâm.
"Vậy con sẽ đi đâu? Xa không? Đi bao lâu?"
"Bali-Indonesia. Còn thời gian lịch trình lát nữa thư kí họ sẽ gửi cho con."
Vừa dứt câu nói thì điện thoại Khả Di rung lên, cô đưa tay vào túi xách lấy ra, mở hộp thư thoại đọc tin nhắn. Một lúc sau Khả Di quay sang đối diện với bà Thuý, giọng nhẹ như không.
"Tối mai con sẽ bay. Con đi ngày. Trong ngày tới mẹ giúp con trông Bảo Bối nhé."
"Được, con cứ yên tâm làm việc, Bảo Bối cứ để mẹ lo cho. Thôi con lên tắm rửa nghỉ ngơi rồi soạn đồ đi, mai đi gấp rồi.", bà Thuý vỗ vỗ tay Khả Di, bà chỉ mong sao dự án này thành công thôi, niềm tin và hy vọng bây giờ bà đều đặt tất cả ở Khả Di.
"Vương Hoàng..."
Một giọng nữ cao vút vang lên, nghe như rất vui mừng. Ngay từ khi Ân Vương Hoàng xuất hiện ở cửa ra vào thì cô ta đã muốn nhảy cẩng lên vì vui sướng, thiếu điều chạy đến ôm lấy anh.
"Tên tôi là để cho cô gọi hay sao?"
Ân Vương Hoàng lạnh lùng lên tiếng, không để tâm đến cô gái trước mặt mà đi lướt qua, đồng thời xắn tay áo lên nhìn vào nhà bếp như muốn tìm ai đó.
"Anh hôm nay...", Tú Di mặc kệ anh lạnh lùng như thế nào, chạy đến kế bên anh định lên tiếng nhưng không ngờ đã bị anh cắt ngang.
"Dì Lan.", anh gọi to.
Dì Lan từ trong bếp chạy ra, giọng trầm ổn của những người phụ nữ trung niên.
"Dì theo tôi lên sắp xếp đồ."
Ân Vương Hoàng nói rồi xoay người đi lên cầu thang. Ba năm, đúng ba năm anh không sống tại căn nhà này, kể từ ngày đó. Chỉ khi có việc anh mới quay về đây còn lại anh đều sống trong căn nhà khác mà Tú Di không hề hay biết.
Dì Lan đi theo sau Ân Vương Hoàng, cả hai người đi đến căn phòng trên lầu . Tú Di trông theo, đó là căn phòng luôn luôn bị khoá mà, sao Ân Vương Hoàng lại muốn vào trong đó? Chẳng lẽ trong đó có gì sao? Chết tiệt, từ lúc cô ta dọn đến đây, thay Khả Di tiếp tục thân phận bà Ân thì lúc nào cũng bị đối xử lạnh nhạt, Ân Vương Hoàng chưa bao giờ đếm xỉa đến cô. Ba năm, chưa bao giờ anh và cô ta sống chung ngày, chưa bao giờ ở chung một căn phòng và ngủ chung một giường. Mà quan trọng nhất là căn phòng kia, từ lúc dọn đến căn phòng ấy đã bị khoá, mà theo lời người làm là khoá theo lệnh của Ân Vương Hoàng. Rốt cuộc căn phòng ấy là gì? Sao anh lại khoá và cấm ai đặt chân vào? Có gì bí mật sao? Không giấu được sự tò mò, Tú Di lẻn lên lầu, nép vào cạnh cửa ra vào đưa mắt nhìn vào bên trong. Quái lạ, chỉ là một căn phòng ngủ sao lại khoá chứ? Cô lại tưởng là phòng làm việc hay phòng bí ẩn gì đó chứ. Trong lúc đang bận suy nghĩ thì một cuộc đối thoại vang lên, đánh thức Tú Di khỏi đống bộn bề suy nghĩ.
"Cậu chủ sắp đi đâu ạ?", dì Lan hỏi Ân Vương Hoàng.
"Tôi đi có việc ngày, dì ở nhà nếu bên ông nội có gọi sang cần gì thì dì về đấy giúp."
Ân Vương Hoàng dường như lấy đủ đồ mình cần, trong lúc định rời khỏi phòng thì Tú Di hốt hoảng, lo sợ bị phát hiện nên mới nghe giữa chừng đã tìm cách chạy đi. Cô ta chạy xuống phòng khách, đi qua đi lại điều hoà nhịp thở và cố tỏ ra như không có gì đợi Ân Vương Hoàng đi xuống. Chừng năm phút sau anh xuống lầu một mạch đi ra cửa mà không quay lại nhìn Tú Di dù chỉ một lần.
"Anh dọn đồ đi đâu vậy?"
Tú Di chạy đến bên cạnh định xách giúp Ân Vương Hoàng nhưng bị anh coi như không khí, không trả lời câu nào mà cứ thể rời khỏi, để cô ta nhục mặt trước tất cả những người làm trong nhà. Bao năm qua vẫn vậy, nếu không vì anh, vì thân phận cao quý này cô ta đã làm cho ra lẽ. Tức tối dâng lên, Tú Di đi thẳng vào nhà bếp, giọng khó chịu gọi dì Lan.
"Dì Lan."
"Dạ thưa cô chủ? Có việc gì ạ?", ngay cả cách nói chuyện của dì Lan cũng thay đổi.
"Ân Vương Hoàng đi đâu?"
"Dạ tôi không biết.", dì Lan tỏ vẻ như không biết vì đơn giản bà biết cậu chủ của bà vốn dĩ không thích cô gái này.
Tú Di bực bội đi đến, siết chặt lấy cổ tay của dì Lan rồi gằn giọng hỏi một lần nữa, đồng thời lực đạo cũng tay lên mấy phần.
"Tôi hỏi lại, anh ấy đi đâu, hả?"
"Dạ...dạ...", dì Lan đã lớn tuổi, vốn dĩ không thể chịu đựng được sự quá quắc và nỗi đau do Tú Di mang lại, đành lên tiếng để cứu lấy bản thân.
"Đi đâu?", Tú Di hét lớn.
"Đi công tác ngày ạ, nhưng không rõ là đi đâu."
Dì Lan vừa trả lời xong thì Tú Di giật mạnh tay làm dì Lan ngã ngay xuống đất, cô ta dùng dằng rời khỏi nhà bếp trong sự căm ghét của những người làm xung quanh. Trong đầu họ luôn nghĩ, cô Tú Di ngày xưa đâu rồi? Tại sao bây giờ lại thành như thế này?
Hôm sau....
"Mẹ, con đi đây, mẹ chăm sóc Bảo Bối giùm con nhé."
Khả Di kéo vali đến bên cạnh taxi, hai tay nắm lấy tay bà Thuý, cô chính là không an tâm Bảo Bối. Cô biết Tú Di không ưa thằng bé lại sợ Ân Vương Hoàng trông thấy lại thêm rắc rối nên dặn dò thêm.
"Nếu vợ chồng anh chị đến mẹ đừng để anh chị thấy Bảo Bối."
"Mẹ biết rồi, con an tâm.", bà Thuý cũng hiểu chuyện, đưa tay vỗ vỗ tay của Khả Di, mỉm cười nhẹ.
"Đến giờ rồi con đi đây.", Khả Di kéo tay áo lên xem đồng hồ.
"Con đi cẩn thận nhé, chúc con thành công."
Chiếc xe taxi rồ ga chạy đi, bà Thuý xoay lưng đi ngược vào trong nhà nhưng vừa mới đến cửa đã nghe thấy tiếng gọi.
"Mẹ."
Bà Thuý quay lại xem tiếng gọi đó phát ra từ đâu. Vì lớn tuổi nên bà bắt đầu nhìn không rõ xung quanh, lại không đeo mắt kính. Trong lúc bà còn nheo nheo mắt tìm kiếm thì cô gái ấy đã đi đến gần bà hơn, hai bàn tay nắm lấy tay bà, giọng vui vẻ.
"Mẹ, con về thăm mẹ đây.", Tú Di cười rõ tươi, như có ý định gì đó rồi.
"Sao nay con về đây vậy? Có việc gì à?", bà Thuý mở cửa, nắm tay Tú Di bước vào trong, vừa đi vừa hỏi.
"Bộ con có việc gì mới được về đây à? Mà mẹ, Khả Di đâu?", Tú Di đưa mắt nhìn xung quanh. Đáng lẽ hôm nay cuối tuần mẹ con nhà nó phải ở đây chứ nhỉ?
"Khả Di đi công tác rồi."
"Đi công tác? Đi đâu hả mẹ? Đi mấy ngày hả mẹ?", Tú Di bắt đầu thấy không ổn. Sao thời gian đi công tác của Ân Vương Hoàng và nó lại khớp nhau đến thế cơ chứ?
"Đi Bali, ngày nữa mới về."
"Chết tiệt."
Tú Di buông tay bà Thuý, chạy lên phòng Tú Di trên lầu như đang cố tìm cái gì đó. Sau một hồi tìm kiếm rốt cuộc cô cũng thấy. Đó chính là tờ fax nằm trong hộc tủ cạnh giường. Xét về tên người gửi lẫn địa chỉ trên đó, nếu như cô ta nhớ không lầm thì đó chính là địa chỉ nhà và tên trợ lý của Ân Vương Hoàng. Có lần cô ta giả vờ bệnh để được Ân Vương Hoàng quan tâm nhưng lại không được kết quả gì, quá tức tối cô ta hỏi được địa chỉ nhà trợ lý riêng của anh liền bay tới chèn ép bắt người trợ lý khai ra Ân Vương Hoàng đang ở đâu. Tú Di đập mạnh tay xuống bàn, mặt đỏ lên vì tức giận. Chết tiệt, dám nói đi công tác nhưng thật ra là đang cố tình dụ dỗ Ân Vương Hoàng. Đứa em thối tha này lại dám lộng hành thế ư? Đến chồng của chị cũng không tha, đồ mặt dày vô liêm sỉ. Đợi đấy Khả Di, tao sẽ không để cho mày cướp hết mọi thứ của tao đâu.