năm sau...
Vùng Provence, nước Pháp...
"Provence" là thủ phủ của hoa oải hương. Provence, thành phố nằm ở Đông Nam nước Pháp, quanh năm được thiên nhiên ưu đãi, khí hậu trong lành, mát mẻ, lúc nào bầu trời cũng trong xanh, ánh nắng ngập tràn khắp nơi. Nơi đây nổi tiếng khắp thế giới về những cánh đồng hoa oải hương tím ngắt trải dài đến tận chân trời luôn là bức tranh mê hoặc lòng người, cũng là hình ảnh đặc trưng nhất của vùng đất diệu kì này.
Tại một ngồi nhà gỗ nhỏ xinh xinh nằm giữa cánh đồng hoa oải hương tím ngắt, xung quanh được trồng rất nhiều hoa nhỏ, từ những chậu bông cho đến những giàn hoa leo...
"Chị Kate, tìm chị mãi thôi.", một cô gái châu Á tầm hai mươi tuổi với gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu đang chạy đến chỗ cửa của căn nhà. Mái tóc dài được thắt thành hai bím cũng chuyển động theo từng hành động của cô.
"Sao thế cô bé?", một cô gái châu Á khác tầm tuổi trên tay đang cầm một chiếc túi bằng mây đứng trước cửa nhà, ánh mắt vui vẻ nhìn cô gái đang chạy đến kia.
"Thật may quá chị đã về, haizzz", Alana dừng trước mặt cô gái châu Á kia, thở hổn hển.
"Có chuyện gì nói chị nghe?"
"Thằng bé con nhà chị, nó quậy nhà em rối tung lên. Em thật là không có cách nào trị nổi nó, nãy giờ em chỉ mong chị về để trả lại "cục nợ" ấy mà thôi.", Alana mặt mệt mỏi, cô thật sự bó tay với thằng nhóc ấy rồi.
"Haha, chị xin lỗi em. Cũng tại sáng nay chị đi sớm quá mới nhờ đến em canh nó. Thôi để chị qua mang nó về."
Khả Di nắm tay Alana cùng đi về phía căn nhà gỗ đối diện. Kể từ lúc Khả Di sang Pháp, cô đã đổi tên thành Kate, cô muốn ẩn danh mình, không muốn ai gọi tên thật, có lẽ vì một lý do nào đó khó nói. Ba năm, đủ để cô quen với cuộc sống mới và đủ để cô đưa một sinh linh bé nhỏ ra đời cùng dạy nó lớn khôn. Cô nhớ năm ấy, khi cô vừa chuyển đến đây, mọi thứ đề lạ lẫm cả, không quen biết một ai. Cũng may có cô bé hàng xóm cũng là đồng hương sang định cư từ bé giúp đỡ cô, ngay cả lúc cô chuyển dạ cũng là Alana đưa cô đi bệnh viện. Alana như một ân nhân của Khả Di, cô sẽ không bao giờ đền đáp nổi những điều tốt đẹp mà cô bé này đã dành cho cô. Alana rất thích bé con của Khả Di, lúc nào cũng nhận phần canh cậu bé khi cô vắng nhà. Nhưng cũng thành một thói quen, mỗi khi cô trở về đều nhận lấy câu than phiền của Alana về sự quậy phá của thằng bé. Riết cũng thành quen, cả cô và Alana đều không thấy khó chịu vì vấn đề này.
"Bối bối, qua đây với mẹ.", Khả Di mở cửa phòng, đi đến cúi thấp người, hai bàn tay vỗ vỗ gọi một đứa trẻ trước mặt.
Bảo Bối đang ngồi quậy lọ hoa của Alana, khi nghe tiếng Khả Di gọi liền bỏ xuống, quay lại nhìn cô như chưa thể không làm việc gì có lỗi. Thái độ cùng ánh mắt như vô tội ấy của thằng bé làm Khả Di và Alana phải bật cười. Thằng bé thông minh, rất biết xoay chuyển tình thế, thật là láu cá mà.
"Đừng nhìn mẹ bằng ánh mắt đấy, mẹ biết hết rồi.", Khả Di làm mặt nghiêm túc nhìn Bảo Bối.
Có lẽ Bảo Bối đã thấy việc làm của mình bị bại lộ, gương mặt từ vô tội chuyển thành hối lỗi, cúi gầm mặt rồi nói lí nhí.
"Mami, con xin lỗi."
Khả Di nhìn thấy Bảo Bối như vậy, thật không nỡ giận thêm. Cô đi đến bên cạnh thằng bé bồng nó lên rồi tiến lại chỗ cửa ra vào, nhìn Alana nói.
"Alana chị xin lỗi em, sau khi đưa thằng bé về chị sẽ qua dọn nhà."
"Không sao đâu mà, em cũng quen rồi. Để em dọn cho, chị về cho thằng bé ăn đi, nãy nó than đói đấy.", Alana mỉm cười hiền lành.
"Vậy thật cảm ơn em, chị về trước nhé."
Sau khi nói lời tạm biệt, Khả Di bồng Bảo Bối về nhà. Đặt thằng bé lên bàn, cô liền mặc tạp dề vào, mở tủ lạnh tìm đồ nấu ăn cho nó. Sáng giờ cô ra ngoài nên chưa cho thằng bé ăn gì cả, nó đói nó quậy là cũng đúng thôi. Haizzzz, tại sao con tôi lại phá như vậy chứ? Khả Di thở dài.
"Mami, con xin lỗi.", Bảo Bối nói lại lần nữa, bàn tay đập đập lên bàn như muốn gây chú ý với Khả Di đang bận rộn bên chỗ bếp.
"Mẹ dặn con bao nhiêu lần rồi là không được phá chị Alana, tại sao con không nghe mẹ?", Khả Di xoay người, một tay chống lên chiếc bàn, một tay chống hông. Vốn dĩ cô đã nguôi giận khi nhìn thấy thằng bé hối lỗi nhưng cô muốn làm dữ thêm chút nữa cho Bối biết sợ, sẽ chừa không tái phạm.
"Có chuyện gì mà em lớn tiếng với con thế?"
Một giọng đàn ông vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện của Khả Di và Bảo Bối. Người đàn ông ấy từ từ đi vào phòng bếp, kéo ghế ngồi bên cạnh Bảo Bối, đưa tay xoa nhẹ đầu thằng bé, ánh mắt không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhìn Khả Di như muốn cô kể lại sự việc.
"Papa về.", Bảo Bối vui mừng hoan hô vỗ tay, thật là khôn mà. Thằng bé thừa biết chỉ có người đàn ông này mới cứu nổi nó thôi.
"Anh lại định nói giúp cho nó?", Khả Di dời tầm mắt sang người đàn ông.
"Em cũng phải nói chuyện gì đang xảy ra chứ? Chưa gì đã ghép tội anh rồi?", người đàn ông điềm tĩnh lên tiếng, bàn tay cũng không ngừng xoa nắn bàn tay đầy thịt nhỏ nhắn của Bảo Bối. Có vẻ anh ta rất cưng chiều thằng bé.
"Nó sang phá tung nhà Alana đấy.", Khả Di ngắn gọn trả lời, ánh mắt nghiêm túc vẫn dừng trên gương mặt Bảo Bối.
"Chỉ thế thôi à? Em cũng biết Bối Bối còn nhỏ, hiếu động là chuyện bình thường. Từ từ nó lớn sẽ thay đổi thôi, em đừng dữ với con quá, thằng bé sẽ sợ đấy. Đúng không Bối Bối?", người đàn ông lên tiếng giúp đỡ Bảo Bối, ánh mắt anh tràn ngập yêu thương nhìn thằng bé.
"Dạ đúng.", Bảo Bối cười hì hì.
"Phúc Nguyên à, anh như thế sẽ dạy hư thằng bé đấy.", Khả Di chăm chăm nhìn Phúc Nguyên.
"Đâu có, anh chỉ nói sự thật thôi. Từ từ rồi nó sẽ thay đổi, em yên tâm.".
"Mami con đói.", Bảo Bối mặc kệ hai người lớn đang nói chuyện, miệng chúm chím la lên, gương mặt cũng tỏ vẻ khổ sở lắm.
"Cho con ăn no rồi con đi phá nhà người ta, thật là không hiểu nổi mà! Lần sau mà chị Alana méc mẹ về con nữa thì mẹ sẽ cho con nhịn đói đấy, biết chưa?", Khả Di nói câu cuối rồi quay sang bếp nấu ăn tiếp. Cô cũng không đành lòng giận thằng bé.
Phúc Nguyên và Bảo Bối phía sau nhìn nhau cười khanh khách, anh đưa bàn tay lớn ra, Bảo Bối cũng thế, hai tập đập vào nhau như hoan hô mừng chiến công. Nhìn họ như một gia đình hạnh phúc, không ai có thể tách rời.
"Tổng giám đốc...", Minh Triết- trợ lý sếp Tổng gõ cửa đi vào, trên tay còn có một tệp hồ sơ dày, lễ phép lên tiếng.
"Có việc gì?"
"Dạ thưa tôi đã chuẩn bị xong xuôi rồi ạ, ngày mai vào lúc h chúng ta có thể bay theo đúng lịch trình.", Minh Triết thông báo lịch trình, đồng thời đặt tệp tài liệu xuống bàn.
"Anh gọi điện thông báo cho ông báo chúng ta sẽ đi Pháp trong vòng một tuần.", Ân Vương Hoàng lạnh lùng lên tiếng.
"Dạ vâng, tôi xin phép."
Minh Triết chào thưa rồi rời khỏi phòng, còn mỗi Ân Vương Hoàng một mình trong phòng. Ba năm trôi qua, anh vẫn như vậy, vẫn lạnh lùng, lúc nào cũng chú tâm vào công việc. Kể từ ngày ấy, không biết lý do tại sao, anh lại vùi đầu vào công việc đến quên cả thời gian. Ngoài giờ làm, nơi anh ghé qua chỉ là những quán rượu mà thôi, chưa một lần anh đặt chân về căn nhà từng là của anh và Khả Di.
"Vương Hoàng...", một giọng nữ vang lên.
Một cô gái tầm - tuổi xồng xộc bước vô mà không gõ cửa gì cả. Trên tay cô ta còn cầm theo một túi giấy, vui vẻ gọi tên anh rồi đi tới gần bàn làm việc. Ân Vương Hoàng không mấy để tâm, một cái liếc nhìn cũng không có, hai mắt vẫn đang lướt theo từng dòng chữ trong tệp hồ sơ.
"Em có mang sandwiches và coffee đến cho anh đây, anh dùng đi.", cô gái vui vẻ giơ tay đang cầm túi giấy chứa thức ăn trước mặt Ân Vương Hoàng nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng đáng sợ của anh.
"Anh lại đây đi."
Cô ta đến chỗ ghế salon trong phòng ngồi xuống, hai tay mang từng hộp thức ăn và cốc coffee ra rồi để lên bàn. Nãy giờ một mình cô ta luyên thuyên mà cũng không ngại, cứ tiếp tục nói.
"Để đó rồi về đi."
Ân Vương Hoàng lạnh lùng lên tiếng, có lẽ anh đã quá mệt khi giọng nói ấy cứ văng vẳng bên tai.
"Vương Hoàng, rốt cuộc anh muốn sao đây chứ?", dường như cô ta không thể chịu nổi sự ghẻ lạnh của Ân Vương Hoàng, giọng nói tức tối vang lên rồi đi mạnh chân đến bàn làm việc của anh.
"Tú Di, đủ rồi chứ?", lúc này Ân Vương Hoàng mới ngẩng mặt lên, ánh mắt lạnh lẽo đặt trên cô gái đối diện.
"Sao anh lạnh nhạt với em như thế? Em đã cố gắng lắm rồi mà? Anh không hiểu cho em sao?", Tú Di bày ra gương mặt khó chịu, giọng nói thì cao vút như trách móc.
"Cô có thể về được rồi.", Ân Vương Hoàng không mấy quan tâm, ánh mắt lại dời xuống những trang giấy đầy chữ kia.
"Ân Vương Hoàng.", Tú Di như chịu hết nổi rồi, cô ta gằn từng chữ mang tên anh.
"Tên tôi để cho cô muốn gọi là gọi sao? Vốn dĩ cô không có tư cách. Biết điều thì im mồm và biến đi."
Ân Vương Hoàng đóng mạng tệp tài liệu, ánh mắt như chứa hàng ngàn tia sắc bén như thể có thể chém đứt bất cứ thứ gì nhìn Tú Di. Ba năm, anh thật sự chán ghét muốn tống cổ cô ta đi nhưng vẫn không thể. Vì thế anh luôn dừng từ ngữ khó nghe để đối đáp với cô ta, nhưng có lẽ cô ta não quá ngắn, thái độ anh rành rành ra thế mà vẫn không chịu hiểu, cứ ngày ngày vác xác đến đây làm anh muốn tức điên lên. Đợi đấy, chưa phải lúc. Một khi thời gian điểm đúng lúc, tôi sẽ chính thức "tiễn" cô đi một cách tử tế nhất. Ân Vương Hoàng tựa lưng ra sau, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt híp lại nhìn Tú Di.