Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống

chương 34: boss ẩn thứ nhất!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

- Phì... ngươi cũng thật là biết cách mượn gió đẩy thuyền, “bẻ lái” rất tốt a.

Đông Phương Bạch trông thấy Ngô Chính dùng nghi vấn của mình để thúc đẩy Lâm Bình Chi luyện võ quá trình, cũng không khỏi hài hước cười phì ra miệng, hơn nữa gần đây Đông Phương Bạch dùng từ ngữ cũng là rất “văn minh”, toàn bộ đều là nhờ công lao của Ngô Chính một phen hảo hảo “chỉ dạy”.

- Đông Phương, dù sao lúc này cũng là đang rảnh rỗi, hay là chúng ta cùng nhau qua một bên hảo hảo “tâm sự mỏng”?

Không còn một chút phong thái trưởng bối lúc chỉ dạy Lâm Bình Chi, Ngô Chính lúc này biểu hiện cực kỳ vô liêm sĩ hướng về Đông Phương Bạch trình bày nhu cầu thiết yếu của nam nhân.

Còn “tâm sự mỏng” là cái gì thì... hẳn là ai cũng có thể thấu hiểu được đạo lý này, chính là lửa gần rơm lâu ngày rồi cũng đã cháy, gạo thêm nước châm lửa lại đã thành cơm!

Lại nói Nhật Nguyệt thần giáo lớn mạnh thế lực trước kia bị Đông Phương Bạch một phen hao tổn toàn bộ tâm tư, chấp nhận mạo hiểm tính mệnh mới có thể đoạt về nơi tay, nhưng là vì Ngô Chính nàng cũng có thể tình nguyện cam lòng vứt bỏ cái ghế giáo chủ đem giao cho hắn, đến cả việc bất chấp đối đầu với toàn bộ người trong giang hồ, cũng là nguyện ý cho đi nửa cái mạng, nói tiếp Đông Phương Bạch trên đời này còn có cái gì là không thể cho đi?

Hơn nữa Đông Phương Bạch một cái tuyệt luân vưu vật suốt ngày bên cạnh Ngô Chính, cho dù là không cố ý nhưng thiên kiều bá mị khí chất trên người nàng mỗi lúc đều là toát ra bên ngoài, đến cả tăng nhân cũng là muốn cởi bỏ cà sa huống hồ là Ngô Chính cũng chỉ là một phàm nhân? Ngô Chính trong tay nắm gạo, đói bụng đương nhiên là phải nấu, không thể dở dở ương ương bỏ mặc cái bụng của mình được.

(Các đồng đạo lỡ đọc đến phân khúc này thì hãy cùng nhau nghĩ về nghĩa đen cùng với những điều tốt đẹp nhé! Ta kịch liệt nghiêm cấm sâu xa, nghiêm cấm bại hoại, nghiêm cấm các loại tư tưởng trái với thuần phong mỹ tục của chúng ta, hắc hắc...)

- Ngươi... hừ!

Đông Phương Bạch nghe được lời nói, đương nhiên là minh bạch tên này lại muốn “hãm hại” nàng một phen, hơn nữa nếu không đồng ý còn không biết hắn lại dây dưa đến khi nào, biện pháp tốt nhất chính là dứt khoát xoay lưng rời đi, để lại Ngô Chính một người trên mặt buồn rầu tràn trề thất vọng cùng nuối tiếc.

- Sư phụ, tại sao sư mẫu lại bỏ đi rồi? Là hai người lại cãi nhau?

Trong chuyện này Lâm Bình Chi chính là “thiên chân vô tà”, trẻ thơ vô tư hồn nhiên không một chút hiểu chuyện, dù là mỗi ngày thỉnh thoảng lại trông thấy Đông Phương Bạch đỏ bừng cả khuôn mặt tức giận bỏ mặc Ngô Chính, một mình thi triển khinh công nháy mắt rời đi, vẫn là nghĩ rằng sư phụ cùng sư mẫu hai người trong lúc đó lại đang cãi vả chuyện gì sau đó giận dỗi lẫn nhau, Lâm Bình Chi phận làm đệ tử đương nhiên sẽ lo lắng cho sư phụ của mình, trong lòng cảm thấy rất không an tâm.

- Nhìn cái gì mà nhìn? Tiếp tục cho ta, vung đủ một ngàn quyền, làm không được cũng không cần trở về ăn cơm.

Phải nói Ngô Chính vẫn là rất vô liêm sỉ, “giận cá chém thớt” câu thành ngữ này lâu ngày đã trở thành thương hiệu của hắn, Lâm Bình Chi bị chính mình sư phụ xem như là “cái thớt” đem ra “chặt chém” cũng đã luyện được thành thói quen, lúc này cũng chỉ biết rút đầu vào cổ ngoan ngoãn làm theo.

- Ta đánh, ta đánh, ta đánh...

- Ngươi đánh cái gì? Có phải đang tưởng tượng cái bao cát chính là khuôn mặt của ta?

- Không có, đệ tử không dám, đệ chỉ là đơn thuần muốn đánh bao cát...

- Bao cát là để ngươi luyện quyền, ngươi còn muốn đánh nó?

- Không đánh bao cát, đệ tử biết phải đánh cái gì bây giờ a...

- Đánh vào vách tường cho ta!

-...

...

- Hệ thống, mở ra thông tin cá nhân của ta.

Ngô Chính sau khi một phen phát tiết trên đầu Lâm Bình Chi, lúc này cũng phần nào khuây khỏa, ý niệm đi vào trong đầu giao tiếp với hệ thống.

- Theo lời túc chủ.

“Thông tin nhân vật.

Danh tính: Ngô Chính

Tuổi tác:

Thể chất: tiên thiên đạo thể.

Tu vi: đỉnh tiêm trung kỳ

Danh hào: Tiếu Diện Huyết Ma, Tiếu Diện Hiệp, Tiếu Diện Ma Đầu.

Công pháp: Cửu Dương Chân Kinh (tầng ), Liệu Thương Thiên (phụ trợ), Dịch Cân Đoán Cốt Thiên (phụ trợ).

Võ kỹ: Lục Mạch Thần Kiếm (đăng phong tạo cực), Hoành Không Na Di (đăng phong tạo cực), Loa Toàn Cửu Ảnh (lô hỏa thuần thanh), Vi Đà Chưởng (xuất thần nhập hóa).

(Võ kỹ lĩnh ngộ cấp bậc: tiểu thừa (nhập môn), tinh thông (tiểu thành), lô hỏa thuần thanh (đại thành), xuất thần nhập hóa (viên mãn), đăng phong tạo cực (đại viên mãn)

Đặc thù võ kỹ: Thuật Thăm Dò, Thuật Ẩn Giấu.

Trang bị: Huyễn Ảnh Tử Bào, Bạch Thiết Tiếu Diện.

Điểm sát lục: (dùng để đổi lấy vật phẩm trong thương thành, có thể tích lũy điểm sát lục bằng cách giết chóc)

Danh vọng: (điểm danh vọng có thể dùng để chấn nhiếp hoặc tăng độ hảo cảm, điểm danh vọng được tích lũy lớn dần theo danh tiếng)”

Trong mấy ngày gần đây sau khi gom góp tiêu diệt đám người danh môn chính phái kia, điểm danh vọng của Ngô Chính phải nói là điên cuồng tăng lên, thậm chí đã vượt cột mốc một vạn điểm danh vọng, tuy là không bất ngờ nhưng khi tận mắt nhìn thấy con số Ngô Chính cũng hít sâu một hơi choáng váng.

- Tin tức lan truyền cũng quá nhanh đi, đúng là làm truyện động trời mới là phương phức nhanh nhất tăng lên điểm danh vọng, lại thêm cái danh hào “Tiếu Diện Ma Đầu” cũng là quá khoa trương đi, đám người kia thật là biết chiều lòng ý ta.

Ngô Chính tiếu dung thú vị ngẫm nghĩ, tuy nhiên trong lòng cũng đã chắc chắn một số việc, hiện tại trên giang hồ không có tin tức Hoa Sơn kiếm phái bị xem như là miếng bánh ngon để cả đám ruồi bâu tranh nhau đến đầu rơi máu chảy, phần nào cũng đã xác định sự việc là do một tay “boss ẩn” Phong Thanh Dương phía sau áp chế bọn hắn.

Hiện tại ngoại trừ Thanh Thành phái cùng một đám tổ chức có chút ít danh tiếng bị kẻ khác nhân cơ hội cháy nhà hôi của ra thì Tung Sơn phái cùng Thái Sơn phái chắc hẳn cũng là được Phong Thanh Dương giúp đỡ giữ lại, còn về nguyên do thì rất dễ dàng nhận biết, Ngũ Nhạc kiếm phái tuy là lẫn nhau kiềm chế, nhưng một khi gộp chung lại với nhau cũng được xem là một thế lực đỉnh tiêm đối trọng cùng Thiếu Lâm tự và Võ Đang phái, nếu Ngũ Nhạc kiếm phái lần này không thể chống đỡ, đây chính là hành động dâng lên giang hồ cho Thiếu Lâm tự trở thành một cái ao sau vườn, còn về Võ Đang phái thì không có dã tâm lớn như thế.

Tuy nhiên Phong Thanh Dương lại không biết Ngô Chính cũng đã lường trước được tình cảnh như thế, sớm đã lôi chân Võ Đang từ một người bàng quan trở thành người trong cuộc.

Trước đó mượn thế lực của Nhật Nguyệt thần giáo bấy lâu nay ẩn tàng người rải rác trong giang hồ, tuy là có trả giá đôi chút nhưng cũng là dễ dàng tìm ra được dấu vết phản đồ ẩn nấu bên trong Võ Đang, cũng không phải là hoàn toàn xác định nhưng đó là chuyện của Võ Đang cần phải tự mình giải quyết, thậm chí đến việc Võ Đang không có người tài càng ngày càng suy thoái cũng do bọn hắn làm, nhưng cũng không liên hệ đến Ngô Chính, Ngô Chính đã đạt được mục đích của mình đó là khiến Võ Đang phái trở thành kỳ đà cản mũi Thiếu Lâm tự, hiện tại bọn hắn bố cục đã trở nên rối loạn, lại còn muốn thừa nước đục thả câu cứu vớt tình thế cũng không phải là dễ dàng a.

Võ Đang phái tuy là suy thoái từng ngày nhưng là đông đảo đệ tử cùng thực lực cao tầng hiện nay vẫn là còn nguyên vẹn, chừng nào Xung Hư đạo trưởng vẫn còn tại thế thì Võ Đang địa vị không một ai có thể phủ nhận được, Thiếu Lâm tự muốn dẹp đường đi tới còn phải qua lần này một ải của Ngô Chính đặt ra.

- Phong Thanh Dương... đợi ta tu vi đại thành lại muốn đến tìm ngươi so chiêu, còn có tiểu tử Lệnh Hồ Xung kia, không biết hắn giờ này biết được tin tức sẽ bị biến thành cái dạng gì...

Ngô Chính vẫn là nham hiểm tiếu dung quen thuộc, đáng ra có thể đồng hành cùng Lệnh Hồ Xung trải qua bi kịch, nhìn một chút Lệnh Hồ Xung khi rơi vào tình trạng đau khổ bi ai bị thù hận che mắt rồi sẽ biến thành cái dạng gì, có thể nào bất chấp lợi hại phi thường thủ đoạn như Lâm Bình Chi? Hay là lại nhu nhược bỏ kiếm vào bao hóa giải ân oán khi biết chân tướng sự thật rằng sư phụ của hắn chính là lòng tham che mắt? Khả năng cái thứ hai vẫn là rất lớn, tuy nhiên Ngô Chính cũng là rất rất muốn biết chân dạng ra sao, dù sao lấy Lệnh Hồ Xung thiên kiêu chi tử số mệnh vốn dĩ là nhân vật chính, gặp phải nghịch cảnh không những là yếu đi, ngược lại còn là trông như “vô tình” nhưng lại khiến hắn mỗi lúc càng trở nên mạnh hơn.

Truyện Chữ Hay