- A, ngươi giết người!? Ta là rất kinh hãi a.
Đông Phương Bất Bại giọng nói kiều mị câu dẫn trái ngược với nội dung bên trong lời nói, ánh mắt lại rất thú vị tò mò nhìn phía thân ảnh trước mặt.
Một thân tử y trường bào cùng tiếu diện mặt nạ hầu như lúc nào cũng mang bên người, từ hai đặc điểm nổi bật kể trên có thể nhận biết người đến không ai khác chính là Ngô Chính trong vai Tiếu Diện Huyết Ma.
- Ha ha... ngươi không cần phải cố ý câu dẫn ta, đường đường đại danh đỉnh đỉnh Đông Phương Bất Bại há lại có thể bị kẻ khác dọa sợ!?
- Nghe danh Tiếu Diện Huyết Ma đã lâu, hôm nay diện kiến quả nhiên phù danh hữu thực, không biết công tử tìm đến Đông Phương phải chăng là cũng có chút hứng thú...
Đông Phương Bất Bại vẫn là trườn dài trên giường vừa nói vừa thay đổi tư thế, uốn lượn cơ thể để lộ ra đường cong chết người đối với nam nhân, nếu không có định lực thật tốt lúc này dù là ai cũng phải muốn “quỳ xuống!” xin được dằn vặt.
- Ta nói rồi, câu dẫn ta cũng vô dụng, ta đến đây chỉ có một mục đích duy nhất, dùng một thông tin đối với ngươi có lẽ là vô cùng quan trọng, đổi lấy một câu trả lời của ngươi cho thắc mắc của ta bấy lâu cùng một yêu cầu không quá đáng đồng thời còn trong khả năng của ngươi.
Ngô Chính ngoài miệng là như vậy, nhưng trong tâm là hàng ngàn con hắc mã đang xông xáo chạy qua, quả thật Đông Phương Bất Bại mị lực sát thương quá lớn, ở trong tình cảnh này dù là thầy tu cũng muốn cởi bỏ cà sa, quy về hồng trần.
Nếu không phải Ngô Chính còn ôm trong lòng mục đích trước đó của mình mới may mắn chống cự được, nếu không còn không biết bị Đông Phương Bất Bại hại chết lúc nào không hay.
Tuy bề ngoài chỉ là vài câu nói đơn giản, nhưng Đông Phương Bất Bại là ai? Đường đường giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo há có thể không một chút phòng bị, tên ngu ngốc trung niên nam nhân kia còn không biết, nhưng Ngô Chính là biết trước kịch bản, nếu không phải hắn ra tay trước giết chết tên nam nhân kia thì sớm muộn cũng bị Đông Phương Bất Bại giết, chi bằng mượn hắn thi thể để nói cho Đông Phương Bất Bại biết “ta không phải là quả hồng mềm, ta có thực lực”, đồng thời Đông Phương Bất Bại cũng đồng ý ám chỉ “quả nhiên phù danh hữu thực”, bằng không lúc này còn không phải là ăn nhẹ vài cây kim châm, đánh nhẹ thêm vài hiệp sau đó mới dần dần có thể bắt chuyện!?
Mà trước đó Ngô Chính lén lút nhưng không dùng Thuật Ẩn Giấu nên cũng đã bị Đông Phương Bất Bại phát hiện vị trí, hay nói cách khác là Ngô Chính nếu muốn bắt chuyện với Đông Phương Bất Bại thì không thể dùng phương thức bình thường.
Hắn dám trực tiếp quang minh chính đại mà đến chính là “tự tin vào thực lực”, giết người là để “chứng minh thực lực”, cuối cùng là thẳng thắn nói rõ mục đích của mình ở tư thế hai bên “ngang hàng giao luận” chính là phương thức giao tiếp tốt nhất Ngô Chính có thể nghĩ ra, hắn còn là không biết tính cách của Đông Phương Bất Bại? Còn không phải một lời không hợp là giết!?
Cũng không phải là Ngô Chính quá nhát gan toan tính sâu xa, nhưng sự thực là Thuật Thăm Dò cho hắn biết tuyệt đỉnh trung kỳ cao thủ Đông Phương Bất Bại tuyệt đối không phải là hắn bây giờ có thể tùy ý đối kháng, hơn nữa Ngô Chính cũng không muốn mình đứng ở thế bị động, thế nên quyền cước không lại cũng chỉ có thể chơi mưu kế.
- Tiếu Diện công tử chính là muốn chiếm tiện nghi chỗ ta sao? Một thông tin của ngươi có thể đổi lấy một thông tin từ ta cùng một yêu cầu? Trên đời há lại có loại làm ăn nào tốt như vậy, nếu có ta cũng là rất muốn làm a.
Đông Phương Bất Bại trong lời nói đã có mấy phần bực bội, trong tâm cũng là đang nghiến răng chữi xối xả Ngô Chính không thôi, “Ngươi có phải là nam nhân hay không!? Ta làm đủ tư thế mệt mỏi như thế ngươi còn có thể ung dung ngồi đó? Phi lý, quá phi lý...”
- Đương nhiên là có, ngươi... thật sự, không muốn biết tung tích của muội muội ngươi sao?
Ngô Chính ngược lại vẫn là rất thong thả trong lời nói, nhưng ngay tíc tắc sau đó, một sợi tóc trên đầu của hắn bất tri bất giác lơ lửng rơi xuống trong lòng bàn tay, chỉ thấy cách đầu hắn một li ghim vào đằng sau chiếc ghế là một cây kim châm màu vàng.
Lúc này Đông Phương Bất Bại vẫn là kiều mị tư thế, chậm rãi đứng dậy rời giường, trên tay vuốt ve một cây kim châm khác, khiêu mi nhìn về phía Ngô Chính.
- Ngươi là muốn uy hiếp ta sao? Nói, tại sao ngươi lại biết muội muội của ta? Lúc này nàng đang ở đâu?
“Quả nhiên là sẽ phản ứng như thế, cùng miêu tả tính cách trong các bài viết của Kim Dung tiền bối vẫn là không sai biệt a.”
Đối diện Đông Phương Bất Bại ánh mắt sắc bén chất chứa sát ý cùng đủ loại hỗn loạn tâm tình che giấu bên trong, Ngô Chính cũng không khỏi trong lòng thở dài thương cảm, tuy nhiên thương cảm là thương cảm, cũng không thể để nó ảnh hưởng đến chính sự.
- Ngươi yên tâm, nàng vẫn là đang sống rất tốt, đồng môn tỉ muội đối xử với nàng cũng không tệ, chỉ là tư tưởng bị đầu độc quá thâm căn cố đế khiến nàng bản tính vốn lương thiện lại càng trở nên thiên chân vô tà, không hiểu được đạo lý đối nhân xử thế, thế gian ấm lạnh, nếu một ngày biết đâu nàng bị lưu lạc bên ngoài, ngươi nói nàng có thể hay không... sẽ vô sự!?
- Ngươi dám...
Đông Phương Bất Bại không phải là ngu ngốc, Ngô Chính có thể biết được nàng từng có muội muội đã đủ để chứng minh năm thành Ngô Chính không nói dối, hơn nữa mục đích của hắn lúc đến đây cũng rất chân thành nói rõ là muốn trao đổi và lợi dụng lẫn nhau lại xác thực thêm ba thành tin tưởng, lúc này không đạt được mục đích hắn lại muốn dùng muội muội của nàng để uy hiếp, trong khi lại hoàn toàn bỏ qua lời cảnh cáo của nàng trước đó, hay nói cách khác là Ngô Chính đến đây là có mười phần chuẩn bị và nắm chắc, bằng không cho dù là ai khi đối mặt với Đông Phương Bất Bại nàng cũng phải tự thân rơi vào yếu thế.
- Tiếu Diện công tử nổi danh hành hiệp trượng nghĩa ghét ác như thù, như thế nào hôm nay lại muốn uy hiếp một nữ tử như ta!? Hơn nữa lấy hành vi của công tử trước nay chắc hẳn sẽ không làm nên chuyện gì bất nhân bất nghĩa a.
Đông Phương Bất Bại quả nhiên không hổ là giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo, rất nhanh đã áp chế tâm tình của mình, tuy nhiên không nghi ngờ là nàng vừa lùi một bước thật xa, Đông Phương Bất Bại cho dù có kiêu ngạo đến đâu nhưng khi liên quan đến thân tình vẫn là rất ra dáng nữ tử “yếu đuối”.
- Ta chính là chướng mắt kẻ nào sẽ giết kẻ đó, cũng không phân biệt nam nữ vai vế, nhưng ai mà biết bọn hắn thích nói về ta như thế nào!? Cái gì mà hành hiệp trượng nghĩa, lại còn ghét ác như thù!? Danh tiếng thứ này có ăn được hay không? Ta chính là không quan tâm a.
Ngô Chính thật ra muốn nói là: “ta vì không quan tâm cho nên danh tiếng của ta mới càng ngày càng lớn, đã vậy dại gì lại đi quan tâm!? Tỏ ra “bất cần đời” phong thái còn không phải càng thêm ngầu lòi, càng thêm danh tiếng sao?”
Đúng vậy, đó chính là phương thức tích lũy điểm danh vọng theo phong cách thế kỷ , một loại trò vặt nhưng ở thế giới này hiệu quả của nó chính là được phóng đại lên cực lớn, nhất là sau khi Ngô Chính đã chứng minh được thực lực của mình.
Đủ thần bí! Đủ khoa trương! Đủ phong thái! Đủ thực lực!
Đây chính là bốn yếu quyết tuyệt kỹ bên trong “Danh Vọng Chân Kinh” tâm pháp, một bộ tuyệt học sau khi trải qua hai đời làm người Ngô Chính đã thành công sáng tạo ra, bên trong chân kinh là những chiêu thức vi diệu nhằm củng cố hình tượng và hướng nhân tâm về phía mình, ngoài ra còn có một loại chấn nhiếp công dụng khiến mọi kẻ địch đều phải e ngại khi đối mặt với hắn, có thể nói môn tuyệt học này góp phần không nhỏ tạo nên tên tuổi của Ngô Chính đi cùng với danh tự Tiếu Diện Huyết Ma lúc bấy giờ.
Tuy nhiên hắn không biết, mấy năm sau đó khi hắn đã rời khỏi thế giới này rất lâu, một tên thiếu niên gặp phải hiểm cảnh bị ép phải rơi xuống trăm dặm vực sâu, nào ngờ phía dưới vực sâu lại là một vũng nước tình cờ cứu mạng hắn, lại càng không ngờ là phía dưới vũng nước lại có một hang động, bên trong hang động lại cất giấu “Danh Vọng Chân Kinh”, từ đó cuộc đời thiếu niên thay đổi nghiêng trời lệch đất, hai bàn tay trắng làm ra một phen thành tựu, trên đời một lần nữa lại tái hiện Tiếu Diện Huyết Ma, bước tiếp trên con đường huyền thoại của mình... đương nhiên hết thảy đều là huyễn tưởng của Ngô Chính trong lúc rãnh rỗi mà thôi, hoàn toàn không liên quan đến thực tế.
(Lại một lần nữa cáo lỗi các đồng bào huynh đệ, tự dưng viết tới đoạn trên lại bị “dính” quá, không thể tự tay ngừng lại bàn phím, mọi người cứ xem như là giải trí nhé, ta không phải là cố ý... thật sự là không cố ý, hắc hắc!)