Vợ Hiền

chương 12

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch + beta: Bánh

———–

Dù là bất cứ chuyện gì, một khi đã có lần đầu tiên, chắc chắn sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba và rất nhiều lần khác.

Sau buổi tối chạm được vào Tần Khanh hôm đó, Quý Lãng liền có chút thực tủy biết vị*, nhớ mãi không quên, thân thể anh vốn đã thấu hiểu chuyện ân ái từ lâu, nhưng khát vọng mà anh dành cho cậu không khác gì những tên nhóc mới lớn vừa học được chuyện giường chiếu.

*Thực tủy biết vị: nếm được một lần thì không bao giờ quên nổi mùi ngon ngọt nữa, chỉ muốn ăn thật nhiều.

Nếu không phải trong bụng cậu còn có một đứa con, Tần Khanh nghĩ có khi mình sẽ trở về lối sống hoang dâm vô độ như lúc trước thêm một lần nữa.

Cậu vừa mới ngủ thiếp đi, Quý Lãng liền bắt đầu giở trò châm ngòi thổi gió ngay trên người cậu, đầu tiên là dùng đầu gối chen vào giữa hai đùi đang khép lại, rồi lại ôm eo hôn khiến cả người Tần Khanh mềm nhũn, cuối cùng là ngậm lấy vành tai cậu, hết liếm rồi lại mút, dùng âm thanh gợi cảm dụ dỗ bên tai: “Khanh Khanh, mở chân ra nào, để anh làm một lần thôi.”

Căn bản là Tần Khanh không từ chối được lời mời gọi của Quý Lãng, chỉ cần đầu lưỡi anh vừa đụng vào vành tai cậu, lỗ nhỏ đã ướt như nước lũ tràn bờ đê, cậu thấy mình thật giống như chàng thư sinh trong truyện thần thoại, bị con cáo thành tinh mê hoặc, mơ mơ màng màng mà bị người kia ăn sạch sẽ, một miếng xương cũng không còn.

Chờ cho đến khi từng luồng tinh dịch bị rót đầy vào trong cái miệng nhỏ ướt nhẹp, Tần Khanh đã mệt đến mức không nhấc nổi tay, ngủ quên trong lồng ngực Quý Lãng.

Quý Lãng ôm cậu vỗ về một lát, sau đó liền đứng dậy rửa sạch cho cả hai.

Một đêm nọ, lúc hai người làm xong, hiếm lắm Tần Khanh mới không bị mệt tới mức lăn ra ngủ ngay.

Cậu nhắm mắt lại, vùi khuôn mặt nhỏ vào cổ Quý Lãng, mơ màng nói, “Quý Lãng, anh đã nghĩ ra tên để đặt cho con chưa…”

Bàn tay đặt trên lưng cậu vẫn luôn vỗ về thật nhẹ nhàng, người đàn ông trầm mặc một lúc mới trả lời cậu, “Có chứ.”

“Con gái thì đặt là Quý Phong, con trai sẽ là Quý Dương.”

Đầu óc Tần Khanh có hơi choáng váng, phản ứng cũng chậm vài nhịp.

Cậu mơ hồ, khẽ nỉ non hai cái tên này, cố gắng giữ một tia tỉnh táo cuối cùng, hỏi, “Có ý nghĩa gì vậy….”

Chờ đợi một lát, sự rung động của dây thanh quản lúc nói chuyện truyền đến làn da cậu.

Hình như Quý Lãng đang thấp giọng nói cái gì đó, Tần Khanh cố gắng lại gần, nhưng vẫn không nghe rõ được, cậu nỗ lực muốn tập trung tinh thần, nhưng cuối cùng vẫn chìm vào giấc ngủ sâu.

——–

Nếu bạn không đọc bộ truyện này tại địa chỉ hoặc W/or/dp/r/ess peanutpiee3009, bạn đang đọc tại web reup, hãy quay về trang chính chủ để ủng hộ cho người dịch!!

———-

Ngày hôm sau, lúc Tần Khanh nhắc lại chuyện này, Quý Lãng chỉ tỏ vẻ thần bí mà nói, “Tự em đoán ra thì mới có ý nghĩa được.”

Tần Khanh vò đầu bứt tóc suy nghĩ một hồi cũng không đoán ra được.

Phong có thể là “lá phong” nhỉ, thế còn Dương là gì chứ?

Tần Khanh không đoán được tâm tư của Quý Lãng, đi theo anh lèo nhèo mấy lần nhưng vẫn không thành công, cuối cùng chỉ có thể bỏ qua câu hỏi này.

Thời tiết những ngày cuối năm càng lúc càng lạnh, hoa bạch quỳnh lũ lượt rơi rụng, thời gian cũng thấm thoắt thoi đưa.

Các cửa hàng trên các con phố đều không hẹn mà cùng treo vòng hoa tầm gửi cùng dây chuông, ở giữa quảng trường còn có một cây thông Noel to lớn được trang trí sặc sỡ, ông già Noel sẽ cưỡi trên chiếc xe trượt tuyết của mình, xuất hiện trong chuyện kể trước giờ ngủ của từng bạn nhỏ.

Vào ngày Giáng Sinh, lúc Quý Lãng mở mắt ra, trong lồng ngực đã trống trơn.

Anh gãi ót, nghe loáng thoáng đâu đó là tiếng máy móc vọng lại từ trong bếp, mới yên tâm đi đến phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.

Lúc anh đi ra phòng khách, cũng là lúc Tần Khanh bưng một cái mâm ra khỏi nhà bếp.

Nhìn thấy người kia ôm cái bụng to bận bịu ra ra vào vào, Quý Lãng liền nhíu mày trong vô thức.

Lần này Tần Khanh mang thai, anh cũng đã học xong cách chuẩn bị bữa sáng bằng máy làm sữa đậu nành và và cách sử dụng nồi hấp.

Ngâm đậu qua đêm, sáng hôm sau sẽ bỏ vào máy, đổ thêm nước rồi xay.

Dì nấu ăn đã để sẵn đồ ăn trong tủ lạnh, buổi sáng chỉ cần lấy ra bỏ vào trong nồi hấp, chuyện còn lại cứ để cho máy móc làm là xong.

“Em đang làm gì vậy?” Quý Lãng kéo ghế ra ngồi, vừa nhìn đã thấy đống bánh quy được chất thành núi trên mâm.

Tần Khanh bưng bánh mỳ nướng và sữa đậu nành để lên bàn, ngồi xuống ở phía đối diện Quý Lãng.

“Người bánh gừng* và bánh quy.”

Tần Khanh dùng nĩa chọc vào nó, gắp một miếng bánh hình người nhỏ đưa tới bên miệng Quý Lãng.

Quý Lãng cũng rất phối hợp, cắn một miếng rồi mới đưa tay cầm lấy.

Bánh gừng còn nóng hầm hập, mùi bơ thơm nức mũi, vừa xốp giòn lại thơm ngọt.

“Ngon không anh?” Tần Khanh ôm ly đậu nành nhấp một ngụm, tự mình lấy một miếng bánh quy mới ra lò.

“Ngon lắm, nhưng giờ em nghĩ mình có thể ăn đồ ngọt được sao?” Ánh mắt Quý Lãng dừng ở trên môi Tần Khanh, giọng điệu bỗng có chút nghiêm khắc.

“Không ngọt mà… Em không có bỏ nhiều đường….Sẽ không ảnh hưởng đến đường máu…” Tần Khanh chột dạ, cố gắng biện hộ, nhưng vẫn rất ngoan ngoãn mà buông chiếc bánh quy xuống, dùng ánh mắt trông mong nhìn về Quý Lãng, mong được anh cho phép.

Nghĩ đến chuyện bạn nhỏ nhà mình thèm đến mức trộm rời giường đi nướng bánh, bị bại lộ lại bày ra bộ dáng tủi thân muốn ăn nhưng lại không dám ăn, Quý Lãng liền cảm thấy buồn cười, thái độ cũng dịu dàng hẳn.

“Thế ăn hết miếng em đang cầm đi, chỉ được một miếng đó thôi.”

Quý Lãng uống sữa đậu nành, bắt đầu ăn bánh mì nướng kẹp trứng.

“Hôm nay là lễ Giáng Sinh đó.” Tần Khanh suy nghĩ lung tung một lúc, không cam lòng muốn cò kè mặc cả với anh, “Em cũng muốn ăn bánh gừng hình người nữa.”

Quý Lãng nhướng mắt lên nhìn cậu một cái, rồi đặt chiếc bánh gừng anh vừa mới cắn một nửa lúc nãy vào đĩa của người kia.

“Một nửa thôi, không được ăn nhiều.”

Tần Khanh cân nhắc một chút, nhìn đống bánh thơm ngào ngạt trước mắt một cách ai oán, cắn miếng bánh quy trong tay coi như là cam chịu.

Ăn sáng xong, Quý Lãng buông nĩa, lau miệng, bỗng cất tiếng hỏi, “Trước đây chúng ta có đón Giáng Sinh cùng nhau không?

Động tác của Tần Khanh cứng đờ, nhưng rất nhanh sau đó lại tiếp tục ăn, “Cũng không hẳn thế.”

“Thế nhưng nếu chúng ta có thời gian rảnh, sẽ đi ăn chung với nhau.”

Nghe cậu nói xong, hình như Quý Lãng đang suy nghĩ đến chuyện gì đó, anh gật gù, sau đó đứng dậy thu dọn chén đũa đi vào trong bếp.

Tần Khanh thở phào nhẹ nhõm, lập tức tranh thủ thời gian ăn hết đống bánh mỳ nướng.

Thật ra cậu vẫn còn giấu nhẹm một phần nội dung, rằng mỗi năm vào lễ Giáng Sinh, Quý Lãng không chỉ đưa cậu ra ngoài dùng bữa, mà còn chuẩn bị một món quà tặng cậu.

Những món mà anh tặng đều không thể nói là hàng xa xỉ, nhưng chúng đều là những thứ rất thiết thực.

Cậu không muốn nói cho Quý Lãng chuyện này, vì cậu không muốn mình trông có vẻ như là đang đòi quà Giáng Sinh từ anh.

Lúc ra khỏi cửa, Quý Lãng nhận thấy Tần Khanh đang quấn một cái khăn quàng cổ màu đỏ rượu được làm từ len cashmere*.

*Len Cashmere, thường được gọi đơn giản là cashmere, là một loại len thu được từ bộ lông của Dê Cashmere. Len Cashmere trưng bởi các sợi rất mỏng chỉ dày 16-18 micron, đảm bảo độ mềm đáng kinh ngạc. Lấy len là một quá trình cực kỳ tốn thời gian. Nó đòi hỏi phải chải thủ công dê cashmere, và sau đó tách lông ngoài.

Khuôn mặt nhỏ chỉ bằng một bàn tay bị khăn quàng cổ che mất một nửa, chỉ để lộ ra chiếc mũi và một cặp mắt mèo mềm mại lại sáng ngời.

Bỗng trong trí nhớ của anh hiện lên hình ảnh lễ Giáng Sinh năm nào, Tần Khanh cũng dùng chiếc khăn quàng cổ có màu giống như chiếc này.

Lúc ấy vì để tặng quà Giáng Sinh cho Từ Hiểu Nhu, anh cố ý đứng chờ bên ngoài phòng học, chờ cô tan học xong, liền chạy đến đón, kèm theo đó là một bó cúc họa mi xinh đẹp.

Bông hoa nhỏ nhắn, lả lướt mềm mại, hơn nữa ý nghĩa “yêu thầm”* ẩn đằng sau lại càng khiến lòng người rung động.

*Hoa cúc họa mi: cúc họa mi chỉ tươi tắn khi có ánh mặt trời. Đêm xuống cánh hoa cụp lại trông rất buồn bã, cô đơn. Vì sự thật đấy mà người ta còn bảo nhau đây cũng là thứ hoa tượng trưng cho tình yêu thầm lặng: vui buồn sẽ phụ thuộc vào người kia.

Từ Hiểu Nhu thẹn thùng nhận lấy đóa hoa anh tặng, lại lễ phép nói tiếng cám ơn.

Lúc đó, Tần Khanh tựa vào cửa sổ lớp, dùng vẻ mặt bình tĩnh lạnh nhạt quan sát hết thảy.

Cậu đứng cô độc một mình, tay ôm sách giáo khoa, rất nhanh sau đó đã dời tầm mắt sang chỗ khác, có thể là đèn huỳnh quang trên hành lang, hoặc cũng có thể là bức vẽ trên tường, hoặc cũng có thể là không nhìn bất cứ cái gì cả, ánh mắt trống rỗng không có tiêu cự.

Từ trước đến nay anh không tài nào phát hiện ra, điều mà Tần Khanh am hiểu nhất, chính là dùng vẻ ngoài tĩnh lặng như nước để che giấu tiếng kêu khóc nơi con tim đang rỉ máu vốn đã bị bóp nghẹt từ lâu.

Hình ảnh Từ Hiểu Nhu trong trí nhớ Quý Lãng đã có chút mơ hồ, nhưng bóng dáng Tần Khanh lại ngoan cố chiếm giữ đầu óc anh, chung một gốc rễ với chút âu sầu không có lời giải bấy lâu nay.

“Anh nhìn gì vậy?” Tần Khanh nhìn theo ánh mắt anh, cúi đầu nhìn khăn quàng cổ của mình, rồi lại nhìn anh đầy khó hiểu.

“Không có gì.” Quý Lãng bình tĩnh trở lại, nhịn không được mà đưa tay xoa tóc Tần Khanh.

“Áo khoác của em đẹp lắm.”

Tần Khanh khó hiểu, bị anh xoa gáy, rồi lại bị những lời này làm cho không biết nên khóc hay nên cười.

Cái tên này dù mất trí nhớ cũng không quên mèo khen mèo dài đuôi nhỉ, cái áo khoác màu nâu nhạt cậu đang mặc chính là món quà Giáng Sinh năm ngoái do chính anh tặng đó?

“Ừm, em rất thích nó.”

Tần Khanh cười rộ lên, mở cửa đi ra ngoài.

Quý Lãng đi sau cậu, nghiêm túc quan sát một chút, nhận ra cái áo khoác này chung một thương hiệu với mấy cái bộ âu phục cao cấp treo trong tủ quần áo của cậu.

Đưa Tần Khanh đến công ty an toàn rồi, Quý Lãng mới lái xe đến công ty của mình.

Anh lấy bánh quy do Tần Khanh nướng chia bớt cho vài người trợ lý, chừa lại một phần bỏ vào túi giấy đem vào phòng làm việc.

Tòa nhà công ty của bọn họ được xây dựng bên bờ sông, phòng làm việc của Quý Lãng lại ở trên cao, mặt đối diện với bờ sông đều được thay bằng kính dày, dù là nắng hay mưa đều tràn ngập ánh sáng, tầm nhìn rất rộng, có thể quan sát được hết phong cảnh ở bên ngoài.

Quý Lãng giải quyết xong đống tài liệu cùng đống bánh trong túi giấy, ngồi trên ghế xoay nửa vòng, xoay về vị trí có thể nhìn ra cảnh sông.

Hôm nay sắc trời u ám, giống như những bông tuyết đang được tích trữ trên những tầng mây sẽ tạo thành một cái lỗ chọc trời rồi trút xuống trần gian vậy.

Quý Lãng ngắm cảnh trong yên lặng, bỗng nhiên đứng dậy nhấc điện thoại để bàn lên.

Anh nhấn một dãy số, nói với người bên kia đầu dây, “Đưa đến cho tôi một cuốn catalouge bộ sưu tập thu đông năm nay của GA nhé.”

6 7 giờ tối, trời đêm bỗng đổ mưa tuyết.

Quý Lãng dừng xe ở chỗ anh thả Tần Khanh xuống lúc sáng, nhắn tin cho cậu.

Sau đó không lâu, Tần Khanh liền xuất hiện dưới lầu của công ty, trên cổ vẫn quấn chiếc khăn quàng cổ lúc sáng, ôm trong tay một bó hoa lớn màu trắng tinh khiết, đống giấy gói hoa cơ hồ chắn hết nửa người dưới của cậu.

Ánh mắt Quý Lãng hơi trầm xuống, ngón tay gõ vào tay lái một cách vô thức.

Tần Khanh đặt bó hoa vào ghế sau trước, rồi mới ngồi vào bên ghế phụ.

“Đồng nghiệp tặng à em?” Chờ xe đi lên cầu vượt rồi, Quý Lãng giả vờ thản nhiên, hỏi một câu.

Trong xe có bật máy sưởi, Tần Khanh vừa cởi khăn quàng cổ đặt lên đùi, lập tức ngẩng đầu sững sờ.

“Không phải là do anh tặng hả?” Tần Khanh ngạc nhiên, kinh ngạc không nói nên lời.

Sắc mặt Quý Lãng liền tối sầm, anh nhướng mắt, đóa hoa trắng tinh trong kính chiếu hậu lập tức trở nên vô cùng chướng mắt.

“Em có biết hoa dạ lan hương trắng có ý nghĩa gì không?” Quý Lãng cười mỉa mai.

Thấy bả vai Tần Khanh co quắp lại đầy bất an, người đàn ông tiếp tục dùng giọng điệu lạnh lùng để nói tiếp.

“Ngưỡng mộ và yêu mến.”

Tần Khanh nghe vậy, hô hấp cứng lại, há hốc không tin nổi, bàn tay cậu khẽ run, lấy ra một tấm thiệp màu trắng trông rất độc đáo từ bên trong cặp táp.

“Một khi mùa hoa dạ lan hương đã qua, nếu muốn có hoa mới thì phải cắt hết những đóa hoa cũ.”

“Cho nên, hoa dạ lan hương cũng mang ý nghĩa hãy quên đi quá khứ đau thương, bắt đầu một tình yêu mới.”

Nội dung của dòng chữ duy nhất in trên tấm thiệp chính là ——— [Giáng Sinh vui vẻ, bà Quý]

Những bông tuyết rơi xuống kính chắn gió, tạo ra âm thanh sột soạt.

Trái tim đang nhảy lên một cách kịch liệt bỗng nhiên xoắn chặt, Tần Khanh rũ đôi mắt đã ướt át, dùng bàn tay khẽ vuốt ve hai ký tự mạ vàng cuối câu trên tấm thiệp.

“Hình như em biết… là do ai tặng rồi.”

Cổ họng cậu hơi nghẹn lại, khó khăn kéo khóe miệng lên, trưng ra một nụ cười còn khó coi hơn cả so với lúc khóc.

Người dùng phương thức vụng về như thể để bày tỏ tình cảm với cậu thông qua một bó dạ lan hương chính là Quý tiên sinh, cũng là người thích gọi cậu bằng danh xưng bà Quý nhất trên thế giới này.

Là một người ngốc đến nỗi không nhớ nổi đường về nhà, nhưng một hai đều luôn nhớ kỹ phải tặng quà Giáng Sinh cho cậu.

—————-

Giải thích những câu cuối: tám năm sau, Quý Lãng chính là “Quý tiên sinh” của Tần Khanh, vì Quý Lãng vẫn chưa thể nhớ lại, thế nên Quý tiên sinh mới không thể “tìm nổi đường về nhà”, chưa thể trở lại bên cạnh Tần Khanh.

Đoán xem ai vừa tự cho mình ăn giấm

Truyện Chữ Hay