– Tiểu Tân.
Khi Sài Lập Tân tuổi đá văng cánh cửa sắt sân thượng xuất hiện thì Hứa Tấn Giang đã chờ từ lâu đứng lên, vẫy tay với hắn.
Đợi Sài Lập Tân đến gần, thấy mấy vết máu trên đồng phục sơmi trắng của hắn, Hứa Tấn Giang cũng tuổi nhíu lại mày, dung mạo y là đẹp nhất, nên làm vẻ mặt như vậy cũng không khó coi.
– Cậu lại đi đánh nhau? – Cậu hỏi.
Trên mặt Hứa Tấn Giang rõ ràng lộ ra vẻ không đồng ý, nhưng nói xong cậu vẫn lẹ làng dùng khăn ướt lau đôi đũa rồi đưa cơm đầu bếp đựng trong hộp giữ ấm hết cho Sài Lập Tân.
– Hôm nay cơm hộp có thịt kho tàu, tôm ram còn có bắp cải xào.
Đều là món Sài Lập Tân thích ăn.
Lúc này trên sân thượng trường học ánh nắng rực rỡ, bầu trời xanh lam trong vắt. Sài Lập Tân khoanh chân ngồi xuống, bộ dáng tùy ý, hắn nhận hộp cơm trong tay Hứa Tấn Giang mở ra liền bắt đầu ăn như hổ đói.
Đang tuổi dậy thì nên tay chân hắn dài, cánh tay dưới áo ngắn tay hơi lộ ra bắp thịt, cũng không gầy yếu lắm. Có lẽ bởi vì thường ở bên ngoài đánh nhau lung tung, màu da hắn bị cháy thành màu lúa mạch đều đều khỏe mạnh, thêm đôi mắt đen nhánh lấp lánh tỏa sáng dưới ánh nắng giống như động vật hoang dã của hắn làm người ta quả thực không thể dời mắt.
Khác với Sài Lập Tân, da Hứa Tấn Giang trắng trẻo, dung mạo như tranh vẽ, cậu mặc đồng phục trường quý tộc tư nhân được may cắt sẵn, tựa như nắm tuyết trên núi cao trong suốt trắng muốt không gợi bụi trần.
Mỗi ngày cậu tốn một giờ, từ khu thành trên chạy đến trường trung học số Mười Bảy Sài Lập Tân theo học ở thành dưới, chỉ để hai người có thể cùng nhau ăn cơm trưa.
Nhìn Sài Lập Tân gió cuốn mây tan nhanh chóng bỏ đồ ăn vào miệng, nhai qua loa hai cái liền nuốt xuống, Hứa Tấn Giang ở bên cạnh chống mặt, khóe môi hơi cong. Ánh mắt cậu từ khóe môi, cằm rồi đến yết hầu vì nuốt mà lên xuống của Sài Lập Tân, nhìn một mạch tới lui vẻ mặt thỏa mãn.
– Ăn từ từ thôi. – Cậu nói.
Giọng nói trong veo như là một ly nước bỏ thêm đá, hoàn toàn khác với cái giọng vịt đực của đám con trai đang vào kỳ vỡ giọng khác.
Sài Lập Tân không để ý tới cậu, vẫn ăn như gió.
Ăn xong hết món trong hộp cơm giữ ấm sạch sành sanh hắn mới dừng đũa lại ợ một tiếng no nê.
– Muốn ăn nữa không? Mình còn này.
Nói rồi, Hứa Tấn Giang lại lấy ra sandwich và đồ uống từ trong túi.
Sandwich kẹp rau dưa tươi, thịt, trứng, giăm bông, pho mát tầng được đặt ngay ngắn trong hộp cơm, Sài Lập Tân không phải thánh ăn, vừa ăn xong suất phần lúc này trong dạ dày đã không còn bao nhiêu không gian nhét thêm thức ăn vào nữa.
Hắn chỉ nhận đồ uống, vặn mở uống một ngụm, động tác thô lỗ lau miệng quay đầu nói với Hứa Tấn Giang:
– Tớ no rồi.
Âm sắc hắn khá thấp, cả buổi trưa đây cũng là câu đầu tiên hắn nói với Hứa Tấn Giang.
Nghe hắn nói vậy, lúc này Hứa Tấn Giang mới gật đầu lấy sandwich từ trong hộp từ từ cắn một cái. Chỉ lót cái áo khoác ngồi xuống đất, còn dùng tay cầm trực tiếp thức ăn, bộ dáng Hứa Tấn Giang vẫn bình tĩnh giống như cậu không phải ở sân thượng trường học mà là nhà hàng cao cấp yến tiệc linh đình, bốn phía xung quanh là ánh nến và âm nhạc vậy.
Đợi ăn xong sandwich dùng khăn ướt khử trùng lau tay xong Hứa Tấn Giang quay đầu nhìn bên cạnh mình, Sài Lập Tân đã nhắm mắt lại, hơi thở nhịp nhàng.
Cậu ấy ngủ mất rồi.
Lưng tựa rào sắt sân thượng, Sài Lập Tân hơi nghiêng đầu, mi mắt rũ xuống, ngực theo tần suất hít thở mà lên xuống nhịp nhàng. Thi thoảng có gió đến sẽ thổi bay mái tóc đen của hắn lộ ra cái trán trầy da. Vị trí vết thương gần trên mày cốt, có hơi sưng may mà không thấy đỏ.
Nhìn chằm chằm vết thương đó chốc lát, Hứa Tấn Giang dần dần nghiêng người, động tác như mất khống chế, cậu cúi đầu khẽ liếm ngay vết trầy da đó.
Mặn.
Vào lúc Hứa Tấn Giang nheo mắt lộ vẻ dư vị, người Sài Lập Tân run run, hắn nhíu mày xem ra là sắp tỉnh lại.
Hứa Tấn Giang nhanh chóng ôm hắn, để hắn dựa vào mình rồi duỗi tay ra như vuốt lông con thú dữ nguy hiểm xoa xoa đầu hắn. Dưới vuốt ve của cậu, Sài Lập Tân lần nữa yên tĩnh lại. Có lẽ chỉ khi ngủ mơ màng hắn mới thành thật được thế này.
Mặt trời trên đầu dần nghiêng, thời tiết còn chưa tới giữa hè nhưng nhiệt độ đã hơi cao.
Hứa Tấn Giang chọn là nơi bóng mát, mặt trời có chiếu thế nào cũng không tới bọn họ, thêm trên sân thượng không khí thoáng đãng nên coi như mát mẻ. Lúc Sài Lập Tân ngủ, vì không đánh thức hắn, Hứa Tấn Giang lấy ra một quyển sách Nga từ trong ba lô gần bên bắt đầu lật xem từng trang.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, đợi giờ nghỉ trưa kết thúc, tiếng chuông vào lớp vang lên Sài Lập Tân dựa vào vai Hứa Tấn Giang ngủ cũng mở mắt ra.
– Tỉnh rồi?
Sài Lập Tân lười biếng duỗi hông, gật đầu xem như trả lời Hứa Tấn Giang. Rồi, hắn động tác nhanh nhẹn đứng dậy, vỗ mông liền chuẩn bị rời đi.
– Đi đâu vậy?
Hứa Tấn Giang vội gọi lại hắn.
Dừng bước quay đầu lại, Sài Lập Tân hơi lộ cái răng nanh trắng như tuyết của hắn, giống con thú dữ ăn ngủ no nê, mài sắc móng vuốt định trở lại chiến trường đại khai sát giới. Hắn nói với Hứa Tấn Giang:
– Đánh nhau. Đi không?
Hứa Tấn Giang hơi nheo mắt, cậu khép sách lại, khuôn mặt còn xinh đẹp hơn con gái nở nụ cười.
– Đi.
Cậu đáp.
……
Khu thành dưới ở Tiềm Long thành địa hình phức tạp, rất nhiều khu vực đều như mê cung lớn. Cho dù dân bản địa ở đây cũng chưa chắc có thể biết rõ mọi ngóc ngách mỗi con đường của khu thành dưới.
Trong con hẻm cụt không xa trường trung học số Mười Bảy, loáng thoáng truyền đến tiếng kêu rên xin tha với tiếng nắm đấm nặng nề đánh vào người.
Sài Lập Tân một chọi năm, đánh mấy tên côn đồ hơn hắn một năm tè ra quần, răng rụng đầy đất. Đám ngu ngốc này thường ngày ỷ mình lớp lớn, ở trong trường làm xằng làm bậy lừa gạt bắt chẹt học sinh mới lớp dưới, kết quả toàn là một đám gà con.
Tụi này định dùng chiến thuật số đông muốn cho Sài Lập Tân biết tay, không mất bao lâu, kẻ ngồi bệt dưới đất kêu cha gọi mẹ lại là bọn chúng.
– Cút cho tao, đừng để tao gặp lại tụi mày. – Sài Lập Tân đá mông một người trong đó. – Không thì gặp là tao đánh.
Mấy tên côn đồ như được đại xá, vội vã lật đật trở mình đứng dậy, khập khiễng, chạy còn nhanh hơn thỏ.
Hứa Tấn Giang ở bên cạnh xem cuộc chiến, còn chưa kịp động thủ nháy mắt mấy cái, một lát sau mới nói:
– Tiểu Tân, mấy tên này sao lại chọc cậu?
Đối với cậu mà nói, người bình thường không có đẳng cấp này, đừng nói đưa làm đối thủ bọn họ, ngay cả chút giá trị liếc nhìn cũng không có.
Sài Lập Tân xì một tiếng.
– Là tớ tìm bọn họ.
Nói xong hắn không để ý tới Hứa Tấn Giang, quay người ra hẻm nhỏ đi tới cửa hàng tiện lợi ở ngã rẽ.
Cửa tự động mở ra, một tên con trai cũng mặc đồng phục trường số Mười Bảy đứng ở cửa đang dáo dác nhìn ra ngoài. Cậu ta mang cái gọng kính to đen quê mùa, dáng người nhỏ gầy, bề ngoài xấu xí thấp hơn Sài Lập Tân cả một cái đầu.
Hứa Tấn Giang thấy hơi lạ.
Mà Sài Lập Tân lập tức đi tới phía Bốn Mắt, hắn chìa tay:
– Một trăm. Tụi nó sẽ không tới tìm cậu gây rối nữa.
Dưới ánh mắt sắc như dao của hắn, Bốn Mắt run cầm cập lấy ra một trăm từ trong túi xách đưa vào tay Sài Lập Tân.
– Cảm… cảm ơn…
Cậu ta mặt tái mét nói xong, không dám nhìn Sài Lập Tân nữa, ôm túi xách từng bước một lết ra cửa xoay người chạy.
Nhìn đến lúc này, Hứa Tấn Giang đã gần như rõ ràng đầu đuôi câu chuyện.
Hỏi thử xem, quả thế.
Hóa ra thật sự là Bốn Mắt này đưa tiền, nhờ Sài Lập Tân đi dạy dỗ đám côn đồ đó, so với việc không ngừng bị trấn lột dọa dẫm, còn không bằng tốn chút tiền tìm người giải quyết phiền phức một lần là xong. Dù sao Sài Lập Tân cũng khác với đám côn đồ kia, hắn chỉ lấy “tiền phí” một lần.
– Bốn mắt này còn rất có đầu óc.
Hứa Tấn Giang nhìn bên cạnh cậu, Sài Lập Tân cầm một túi bánh mì từ trên kệ cửa hàng tiện lợi, chính là cái loại bánh mì nướng không bình thường nhất cũng rẻ nhất. Đó chính là bữa chiều và bữa sáng của Sài Lập Tân. Nghĩ đến hắn kiếm tiền sống nhờ ra mặt đánh nhau giúp người ta, Hứa Tấn Giang có chút không đành lòng.
– Tiểu Tân, nếu cậu thiếu tiền…
Không đợi cậu nói xong, Sài Lập Tân liền xô cậu ra, một mình đi tới quầy thanh toán.
Để lại Hứa Tấn Giang ở tại chỗ cười khổ một cái, biết mình nói sai rồi. Cậu tranh thủ rất lâu, quấy rối nài nỉ Sài Lập Tân mới miễn cưỡng chịu cho cậu mang đồ ăn đến cùng ăn cơm trưa với nhau, hơn nữa thì không có. Từ trước đến nay Sài Lập Tân không thích bị cậu bố thí hay thương hại.
Hắn như con thú hoang lẻ loi một mình trong cánh đồng hoang, bướng bỉnh khó thuần, tính tình lại tệ, có thế nào cũng không thể coi như thú cưng nhốt vào lồng mà chăm sóc được.
Ra cửa hàng tiện lợi Sài Lập Tân đi rất nhanh, Hứa Tấn Giang vừa vội đuổi theo hắn vừa giải thích:
– Tiểu Tân, là mình không tốt, cậu đừng giận mà.
Dọc đường người qua lại đều nhìn bằng ánh mắt ngạc nhiên.
Hứa Tấn Giang là kiểu liếc mắt một cái đã biết cậu có xuất thân tốt, dựa vào bề ngoài xuất sắc, cậu chỉ im lặng đứng đó không làm gì cũng rất dễ làm người ta có thiện cảm. Mà Sài Lập Tân thì hoàn toàn trái lại, ánh mắt hắn sắc bén hung ác, thấy thế nào cũng là người không tốt làm người ta muốn tránh thật xa.
Đôi tổ hợp kỳ quái này, đúng là Hứa Tấn Giang một mạch đuổi theo hung thần ác sát Sài Lập Tân. Cậu muốn kéo tay hắn, cứ bị Sài Lập Tân hất ra, Hứa Tấn Giang không bỏ cuộc, lại tiếp tục bám riết không tha. Sau đó có lẽ Sài Lập Tân thật sự ngại phiền, hắn không giãy ra nữa, mặc kệ Hứa Tấn Giang cầm tay hắn.
Kế hoạch đạt được, Hứa Tấn Giang như lo lắng bị Sài Lập Tân bỏ lại, nhanh chóng dùng ngón tay nắm thật chặt hắn.
– Tiểu Tân, ngày mai cậu muốn ăn gì?
– Giò heo kho hay khoai tây hầm nạm bò?
– Cậu không nói, vậy mình bảo đầu bếp làm cả hai món?
Dọc đường Sài Lập Tân thì trầm mặc, Hứa Tấn Giang thì lải nhải.
– Tiểu Tân, mình sai rồi, cậu đừng giận nhé?
– Tiểu Tân…
– Tiểu…
Sài Lập Tân không thể nhịn được nữa.
– Câm miệng.
Chiều ngã tư đường, tiếng hai thiếu niên loáng thoáng theo bước chân của họ càng lúc càng xa xôi.
Ngày đó ánh nắng rực rỡ, bầu trời trong xanh.