Vô Hạn Thự Quang

quyển 15 chương 30: ngày diệt vong (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sáng sớm hôm nay, hơn sáu giờ Trương Dục Lâm đã tỉnh lại, sau khi tỉnh lại cảm giác đầu tiên của hắn chính là đói, sau đó cái chân bị gãy kia truyền đến cảm giác đau không chịu nổi...

Mấy ngày trước, trong dân chúng có lời đồn đại, chỗ tránh nạn do quốc gia công bố chỉ là ném đạn khói, đối với lời nói như thế, Trương Dục Lâm vốn không tin, bởi vì bản thân hắn có cấp bậc đủ cao, cũng biết địa chỉ của mấy chỗ tránh nạn do quốc gia xây dựng, lần này trong danh sách chỗ tránh nạn quốc gia công bố ra, lại có mấy chỗ tránh nạn hắn biết đến, thậm chí trình độ giữ bí mật ở mấy chỗ này cao hơn những chỗ tránh nạn khác, cho nên hắn cũng không cho rằng quốc gia sẽ thả đạn khói, ngược lại, quốc gia công bố vô cùng "thành thực", ngược lại làm cho hắn cảm thấy làm vậy có phải không thận trọng hay không?

Làm nhà khoa học cấp quốc gia, Trương Dục Lâm cũng không lo lắng về cấp bậc tránh nạn của mình, hắn tin tưởng chỉ sợ mình không có cách nào đi đến chỗ tránh nạn trung tâm nhất, nhưng chỗ tránh nạn cấp bậc cao khẳng định vẫn không thiếu được tên hắn. Đặc biệt phạm vi nghiên cứu của hắn là lương thực, còn là trong phạm vi lai tạo lương thực. Bất kể là ở thời điểm nào, lĩnh vực này đều vô cùng quan trọng, nếu như ngày diệt vong tới, bọn họ có thể tránh né ở chỗ tránh nạn, như vậy sau này tới ngày trở lại thế giới, tin tưởng lương thực cũng là là vấn đều quan trọng.

Quả nhiên, khi bên ngoài truyền đến lời đồn đại về rất nhiều quái vật, người của quốc gia tới tìm hắn, hắn và mọi người trong nhà của hắn được thu xếp lên trên một chiếc máy bay trực thăng quân dụng, nhưng phương hướng bay lại không phải là hướng bất kỳ chỗ tránh nạn nào được quốc gia công bố, mà trực tiếp bay về phía biển. Điều này khiến cho Trương Dục Lâm cảm thấy khó hiểu. Chẳng lẽ... quốc gia thật sự có chỗ tránh nạn khác sao? Những chỗ tránh nạn tốn cái giá cực lớn xây dựng ra chỉ để tung hỏa mù thôi sao?

Nhưng khi Trương Dục Lâm đang không ngừng suy nghĩ, từ trên mặt biển lại xuất hiện một con rắn cực lớn... Không, phải nói là sinh vật giống với loài rồng trong truyền thuyết thì đúng hơn. Nó có hình rắn, đầu rồng, không có móng, đầu có sừng, dài hơn bốn mươi thước. Con này chắc hẳn chính là con giao, nó lại nổi trên mặt biển, từng dòng nước cao áp giống như tia laser từ trong miệng nó bắn về phía giữa không trung, bắn nổ bảy tám cái trong hơn mười cái máy bay trực thăng trên bầu trời. Số máy bay trực thăng còn lại bị những chiếc máy bay nổ tung xung quanh gây tổn hại, hoặc là bốc khói bay đi, hoặc là bị ép rơi về phía mặt biển.

Rất may mắn, chiếc máy bay trực thăng mà Trương Dục Lâm và người nhà của hắn ngồi cũng không nổ tung trên không trung. Nhưng thật bất hạnh, những chiếc máy bay trực thăng xung quanh khiến nó bị tổn hại nghiêm trọng, không thể không đáp xuống trên mặt biển.

Máy bay trực thăng rơi xuống biển, bởi vì khi lên máy bay trực thăng bọn họ có mặc áo cứu sinh, sau khi uống vài hớp nước biển, Trương Dục Lâm bơi lên được mặt biển, bơi lên được mặt biển còn có vài binh sĩ, cùng với người nhà của Trương Dục Lâm, một con trai, một con gái, cùng với vợ và cha mẹ vợ hắn.

Trương Dục Lâm là một cô nhi, cho nên không có cha mẹ cùng với thân thích khác, con trai và con gái hắn mới mười bảy, mười tám tuổi, cũng không có bạn trai bạn gái gì cả. Căn cứ vào văn kiện do binh lính tới đón hắn đưa ra, hắn thấy được, người duy nhất đạt được tiêu chuẩn theo hắn đi tránh nạn, chỉ có cha mẹ vợ hắn thôi, cho nên người trên chiếc máy bay trực thăng quân dụng này không nhiều, nếu lần này không rơi xuống, có khả năng lại có người không có cách nào từ trong biển nổi lên được.

Chỉ có điều, sau khi nổi lên trên mặt biển, mọi người cũng hoàn toàn không cảm thấy may mắn. Bởi vì ngay sau đó, bọn họ lại nhìn thấy được con giao long này nhanh chóng di chuyển về phía bọn họ. Mấy giây sau, bọn họ đã nghe được tiếng kêu thảm thiết của một ít nhân loại, cùng với những tiếng súng vang lên. Xem ra đó là tiếng của những người trên máy bay trực thăng khác rơi xuống, bị nuốt ăn và âm thanh phản kích. Ngay lập tức, tất cả mọi người trên mặt biển đều cảm thấy khủng hoảng, thậm chí con gái của Trương Dục Lâm cũng lớn tiếng kêu lên.

Mà đúng lúc này, con giao long vốn đang nhanh chóng bơi về phía đám người Trương Dục Lâm chợt dựng thẳng thân thể lên, nhìn về phía đông. Ngay sau đó, con giao long này lộ ra một biểu tình khủng hoảng đặc biệt nhân tính hóa, nó lại có thể trực tiếp chui vào trong nước biển, biến mất không thấy nữa.

Mọi người lại di chuyển ở trong nước biển. Qua hồi lâu, lúc này bọn họ mới chậm rãi phục hồi lại tinh thần. Nhưng ở trong nước biển mênh mông, bọn họ hoặc im lặng không nói gì, hoặc cảm thấy may mắn khi còn sống sót sau tai nạn, hoặc sợ hãi. Mãi đến khi mấy phút sau, binh sĩ sống sót mới kêu đám người Trương Dục Lâm bơi về phía bờ biển.

Nơi này là cách bờ biển không xa, sau khi máy bay trực thăng rời bờ biển, không bay được bao lâu, bọn họ lại gặp phải con giao long tập kích, cho nên bọn họ cách bờ biển cũng không xa. Đương nhiên, bơi trở về cũng rất mệt mỏi. Nếu như ở thời kỳ hòa bình, bọn họ ở lại chỗ này chờ đợi đội cứu viện tới cũng không tệ. Chỉ là mọi người đều không có dự tính tiếp tục dừng lại ở chỗ này. Bởi vì con giao long này khiến bọn họ vô cùng khủng hoảng, bây giờ bọn họ chỉ muốn cách con giao long này càng xa càng tốt.

Lại như vậy, dựa vào áo cứu sinh giúp đỡ, mọi người tốn chí ít mười giờ mới trở lại được bờ biển. Điều khiến cho mọi người lo lắng chính là không thấy có bất kỳ đội ngũ cứu viện nào xuất hiện. Ngược lại, ở khu vực biển phía đông xa xôi hình như phát sinh tiếng nổ lớn. Nghe vậy, mọi người càng không dám dừng lại. Sau khi trở lại trên bờ biển, các binh sĩ hộ vệ dẫn theo đội ngũ, đi về phía trấn gần đó.

Sau đó...

Mọi người lại phát hiện ra thế giới thay đổi, hoàn toàn thay đổi, rất nhiều quái vật hoành hành, tuy rằng đạn có thể giết chết chúng, hơn nữa chúng không có khủng khiếp như con giao long kia, nhưng nơi đây đã không còn là thế giới bọn họ quen thuộc nữa. Đây là một thế giới thật sự diệt vong!

Bởi vì như vậy, mọi người gặp phải tập kích ở trong một thôn nhỏ đổ nát. Tuy rằng các binh sĩ hộ vệ bảo vệ bọn họ, không có người nào chết, nhưng một chân của Trương Dục Lâm đã bị gãy. Hơn nữa, những binh sĩ này vốn chỉ hộ tống trên đường, bọn họ cũng không có mang theo bao nhiêu đạn dược. Sau trận tập kích lần này, mọi người không thể không rời khỏi bờ biển đi về phía trong đất liền, hi vọng đi đến một thành phố có đội quân thủ vệ để tránh né quái vật triều, đồng thời cũng liên lạc với chính phủ, để bọn họ phái nhân viên hộ tống khác qua.

Nhưng số lượng của quái vật, cùng với sức mạnh của quái vật đã vượt quá sự tưởng tượng của mọi người, gần như phần lớn quái vật đều không cường đại, dựa vào súng ống thậm chí một ít vũ khí vật lý, ví dụ như dao búa gì đó đều có thể giải quyết, nhưng ở trong những quái vật này thỉnh thoảng sẽ xuất hiện ít quái vật cực mạnh, ví dụ như con giao long trước đó. Số lượng quái vật bình thường rất lớn, cùng với rất ít quái vật cực mạnh như vậy tạo thành quái vật triều, đủ để hủy diệt trận địa do đội quân không chính quy, đồng thời đường đi bị hủy, rất nhiều quái vật xuất hiện cũng ngăn cản hi vọng đi đến thành phố lớn của bọn họ. Cho nên bất đắc dĩ, bọn họ chỉ có thể chậm rãi đi theo đám người ở các thôn trang, trấn nhỏ.

Một nhà Trương Dục Lâm vẫn tính là may mắn, cũng không chết ở trong miệng của con giao long này. Đồng thời tuy rằng thế đạo thay đổi, dù tiến vào thế giới diệt vong trật tự đã không còn, nhưng bởi vì có mấy binh sĩ hộ vệ bảo vệ, hắn và người nhà của hắn vẫn bình yên vô sự, cũng không có người dám nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đối với bọn họ, đồng thời cũng bởi vì có quân nhân, có khí giới, chỉ cần không phải trực tiếp cứng rắn chống lại quái vật triều, an toàn của bọn họ vẫn được bảo đảm, cho nên cả nhà bọn họ xem như là may mắn.

Nhưng chỉ muốn yên thân tránh mà thôi, sau khi từ bên bờ biển trở về đã được sáu ngày, bây giờ mọi người bị vây khốn ở trong một trấn nhỏ, trấn nhỏ này miễn cưỡng có một vài binh sĩ đang thủ vệ, nhưng đã không có cách nào liên lạc được với thành phố lớn hoặc quân đội bên phía chính phủ, không có trợ giúp, không có hậu cần, không có chữa bệnh, miễn cưỡng dựa vào phòng ngự cùng kiến trúc trong trấn nhỏ để chống đỡ quái vật triều. Đồng thời vật tư ban đầu ở bên trong trấn nhỏ cũng chỉ miễn cưỡng cho người nơi này sử dụng, tất cả đều là miễn cưỡng, bao gồm trật tự xã hội của nhân loại khi tận thế xuất hiện cũng vậy.

Quái vật triều xuất hiện khiến cho thế giới diệt vong thật sự biến thành hiện thực, tất cả quy tắc trật tự xã hội trong nháy mắt đều sụp đổ, cá lớn nuốt cá bé, thịt người trở thành thức ăn của thú, tất cả quyền lợi, tài phú, của thời kỳ hòa bình nếu như không có thể chuyển hóa thành lực lượng thời kì diệt vong, như vậy tất cả đều chỉ là cặn bã. Đây mới là tình trạng ngày diệt vong hiện nay, ở trong thế đạo này, lại không có cái gọi là tính tách, văn minh, trật tự tồn tại. Đương nhiên, bởi vì ngày diệt vong tới quá đột ngột, thời gian cũng không dài, cho nên ở trên thời điểm này, ánh sáng nhân tính vẫn chưa hoàn toàn tắt, văn minh vẫn được giữ lại quán tính cuối cùng.

Đây là tình hình trước mắt của Trương Dục Lâm. Bởi vì có các binh sĩ hộ vệ cùng chiếu cố, hắn cùng với người nhà của hắn bình yên vô sự, nhưng vẫn thiếu thức ăn, thiếu thuốc thang. Hơn nữa vị trí bị thương cũng không có chữa trị hữu hiệu, đau đớn, đói, còn có quái thú triều có thể tập kích bất cứ lúc nào, tử vong cũng luôn đi theo như bóng với hình.

Cái này...

Chính là ngày diệt vong...

Trương Dục Lâm ngơ ngác nhìn mặt trời chiều phía chân trời. Nói thật, hắn đã có chút tuyệt vọng. Đã qua nhiều ngày như vậy, ban đầu hắn đã dự đoán đội cứu viện sẽ không đến, nhưng hiện tại, tình hình càng lúc càng tệ. Nghe con gái hắn nói, hình như có mấy cảnh sát trộm hai khẩu súng và một ít đạn dược, mới sáng sớm đã chạy ra khỏi thôn trấn. Nhưng vào buổi sáng, dân trong thôn lại phát hiện ra đầu của một cảnh sát trong đó treo ở bên ngoài rừng cây cạnh thôn. Đây là một tín hiệu, trận tự của cái trấn nhỏ này đã sắp bị sụp đổ. Hắn... còn có người nhà của hắn, rất có khả năng sẽ...

"Hi vọng..."

Trương Dục Lâm nhìn ra phía xa, thì thào nói một câu, hắn khẽ thở dài, cuối cùng lại không nói thêm gì nữa...

Truyện Chữ Hay