Nghe đến đó sắc mặt Mỹ Đại Quang đã như tro tàn rồi ( xong a xong a, cho ngươi chừa cái tội không coi ai ra gì, không mua được đan dược lần này đừng mong được trở về tộc).
La Lão tiếp tục nói:
“ Tuy ta đã không còn, nhưng trên người vị Vũ Thiên tiểu hữu đây còn một viên thì phải, nhưng một trăm bốn mươi vạn trung phẩm linh thạch ta thấy vẫn chưa được, một trăm năm mươi vạn được không”.
Vũ Thiên nghe La chấp sự nói thế, hắn là thằng đần mới không hiểu ý của La Lão, vị chấp sự này cũng rất đên nha, trực tiếp hố tên Xà Nhân này, thêm mười vạn trung phẩm linh thạch, hắn vội vàng hô hoán Tiểu Linh, không thể không gấp, một trăm năm mươi vạn thêm một viên cực phẩm yêu thú kỹ năng thạch, rất lãi nha.
Đang yên đang lành bị chủ nhân mình vội vội vàng vàng gọi xuất hiện, Tiểu Loli có chút bất mãn hướng Vũ Thiên hỏi:
“ Ký chủ gọi tiểu linh gấp gáp như vậy có chuyện gì hay không”
Vũ Thiên ngay lập tức nói ra mục đích của mình.
“ Tên trung niên nam tử kia muốn mua một viên sơ cấp liệu thương đan của ta, nhưng mười viên của tháng này ta đã ký gửi Kinh Thiên Thương Hội đấu giá rồi, không biết ta có thể bán thêm một viên cho tên này hay không”.
Tiểu Loli càng bất mãn hơn, tưởng chuyện gì to tác lắm nào ngờ… nhưng vẫn trả lời cho chủ nhân của mình:
“ Một tháng bán được mười viên, suy ra ba ngày ký chủ có thể bán được một viên, nếu ký gửi đấu giá lâu hơn ba ngày rồi, thì ngài có thể bán một viên cho tên kia, Tiểu Linh cũng nhắt cho ký chủ nhớ luôn, nếu ký chủ bán ra ngoài vượt số lượng hệ thống quy định, hệ thống sẽ tịch thu hết số linh thạch mà ký chủ đang có đó”.
Nghe đến đoạn ký gửi lâu hơn ba ngày, Vũ Thiên đã không còn hứng thú nghe tiếp rồi, nào có để tâm đến lời nhắt của Tiểu Linh, hắn lấy từ không gian trữ vật của mình ra một viên sơ cấp liệu thương đan, ném cho Mỹ Đại Quang nói:
“ Đan dược cho ngươi, mau xuất linh thạch và yêu thú kỹ năng thạch ra”.
Tên Xà Nhân này cũng không nói nhiều, lấy một chiếc nhẫn trữ vật từ trong ngực ra ném cho Vũ Thiên, nhân vật chính của chúng ta tiếp nhận cái nhẫn đó đưa thần thức vào trong kiểm tra, thấy đã đủ rồi mới gật đầu với hắn.
Mỹ Đại Quang đã mua được đan dược cho Thánh Nữ của tộc mình rồi, nên cũng cáo từ mọi người ra về, Vũ Thiên một lần nữa vào lại mật thất cấp tốc giác tỉnh đệ tam kỹ năng cho thiên phú thứ ba của mình.
Hai nàng Tố Tố và Uyển Nhi cũng trở lại phòng tiếp tục tu luyện, Ái Hoa Tiên Tử và La chấp sự thì đi xử lý những công việc còn dở dang của mình.
Tại Huyền Băng Yêu Thú Đảo, bên cạnh bờ hồ Thảo Vân lúc này cũng đã sắp giác tỉnh xong đệ tam kỹ năng cho mình rồi, lúc này xung quanh thân thể của nàng đã có chín mươi tám thanh linh lực phi kiếm rồi, chỉ cần ngưng tụ thêm hai thanh nữa thôi là hoàn thành lần thức tỉnh này.
Độc Cô Yên Lan thấy số phi kiếm của đệ tử mình không ngừng gia tăng, nàng biết suy đoán của bản thân mình đã đúng rồi.
Không ngờ đệ tử của mình thật sự sở hữu Thiên Phú Độc Cô Kiếm Thần, Yên Lan không khỏi thề với lòng mình rằng, “cho dù đời này không thể phi thăng, cũng nhất định dùng hết tư nguyên của bản thân bồi dưỡng người đệ từ này”.
Trong lúc nàng đang mãi suy nghỉ, bổng nhiên Đôc Cô Yên Lan cảm thấy một luồng khí tức sắt bén.
Nàng ngay lập tức nhìn về vị đệ tử yêu quý của mình, lúc này thanh phi kiếm thứ một trăm cũng đã hình thành xong.
Sau khi bộc phát khí tức sắt bén cường liệt xong, một trăm thanh phi kiếm này, cần tan biến trong không gian, Thảo Vân cũng đã mở mắt ra, nàng đã hoàn thành việc giác tỉnh kỹ năng rồi.
Độc Cô Yên Lan vội vàng nói ( nàng không thể chờ đợi được rồi, muốn thấy ngay lập tức nhìn thấy):
“ Mau thi triển kỹ năng mới của con, để sư phụ được biết”.
Thảo Vân gật đầu một cái, mở ra thiên phú Độc Cô Kiếm Thần của mình, một trăm thanh linh lực phi kiếm cấp tốc được ngưng tụ, vẫn là động tác quen thuộc, ba ngón tay trên bàn tay trái của nàng co lại, chỉ chừa lại ngón trỏ và ngón giữa duỗi thẳng bắt đầu chỉ lên trời, cả cánh tay trái của nàng vuông góc với vai.
Trên đỉnh đầu của nàng một thanh đại kiếm dài mười hai mét rộng ba mét được hình thành, từ một trăm thanh linh lực phi kiếm.
Thảo Vân giữ thẳng cánh tay đanh chỉ thiên của mình, kéo nhanh cánh tay ấy xuống theo một góc một trăm tám mươi độ, để nó duỗi thẳng theo đùi của mình.
Theo động tác của nàng, thanh cự kiếm trên đỉnh đầu của Thảo Vân cũng chém xuống mặt hồ một cái.
Độc Cô Yên Lan thấy đệ tử của mình, đã trảm ra một kiếm rồi, nhưng không có chuyện gì xảy ra cả, mặt hồ vẫn phẳng lặn, chỉ có những gợn sóng nhỏ, Yên Lan đã định lên tiếng thắc mắt rồi.
Nhưng không cần nàng phải lên tiếng hỏi, vì mặt hồ lúc này đã xuất hiện một vết kiếm thẳng tấp, chẻ đôi từ mặt hồ xuống đáy hồ, sau khoảng năm giây, nước trên mặt hồ mưới có thể trở lại bình thường.
Âu Dương Thảo Vân lên tiếng nói:
“ Đây kỹ năng mới giác tỉnh của đệ tử có tên là , một kiếm vừa rồi có tên là Trảm Hồn Thức, nó có thể làm mất đi ba mười phần trăm thần niệm của đối thủ nếu như bị đánh trúng, kỹ năng này cũng còn một thức thứ hai tên là Trảm Linh Thức, bỏ qua phòng thủ của đối phương, trực tiếp triệt tiêu hai phần linh lực của đối thủ”.
Nghe đệ tử của mình giải thích về kỹ năng mới đạt được, thân là sư phụ, Độc Cô Yên Lan không khỏi mười phần hâm mộ ( thiên phú đỉnh cấp, đúng là có khác a, chỉ mới đệ tam kỹ năng mà thôi đã nghịch thiên như vậy rồi).
Mục đích khi đến hòn đảo này đã hoàn thành, Thảo Vân được sư phụ của mình phá không gian trở lại Thiên Phú Học Viện.
Vũ Thiên trong mật thất lúc này cũng hoàn thành việc giác tỉnh kỹ năng, Tiểu Loli lại xuất hiện giải thích cho hắn về kỹ năng mới đạt được.
“ Kỹ năng chủ nhân mới đạt được tên là lấy từ kỹ năng thạch của yêu thú Nhất Kích Hỏa Phong ( Loài yêu thú này giống con ong mật ở địa cầu, đốt người một cái xong con ong này cũng sẽ bỏ mạng).
Để triển khai kỹ năng này, chủ nhân trước tiên phải mở ra hỏa lĩnh vực của mình, khi bắt đầu thi triển kỹ năng, chủ nhân sẽ bị cưởng chế tiêu hao ngây lập tức bảy phần linh lực của bản thân, giúp ngài có thể đánh ra một quyền, ngưng tụ hoàn toàn hỏa linh lực của lĩnh vực, chắc chắn sẽ miểu sát ngay lập tức đối thủ cùng giai, lực sát thương của một quyền này sẽ giảm đi hai mươi lăm phần trăm, nếu đối thủ của chủ nhân có tu vi cao hơn ngài mỗi một đại cảnh giới”.