Nghe được lời nói chắc chắn của Vũ Thiên, Quy Lão đã không kiềm được nổi kích động của mình rồi.
Ông ấy lấy từ trữ vật không gian của mình ra một viên yêu thú kỹ năng thạch tam câp tinh thần hệ, đưa cho Tố Tố, rồi hướng nàng đạo:
“ Xem như đây là món quà nhỏ, lão phu dành cho vị cô nương này đi”
Tố Tố cũng không từ chối nhận viên kỹ năng thạch này ( với kiến thức của nàng, liếc mắt một cái đã biết đây là hàng cực phẩm rồi), sau đó Quy Lão để cho tộc nhân của mình đưa nàng đến một đông phủ trống, để nàng có thể bế quan giác tỉnh kỹ năng thứ ba cho tinh thần thiên phú của mình.
Còn riêng phần Lão, đích thân mình đưa Vũ Thiên và Uyển Nhi đến động phủ của vị cường giả kia.
Cửa đá của động phủ được mở ra, nàng và hắn điều không khỏi kinh ngạc trước vẻ đẹp của nó, đập vào mắt hai người lúc này là một cái động phủ màu băng lam cực kỳ lấp lánh, trong động phú có một bàn trà, bốn cái ghế, một cái giường, tất cả đều được điêu khắc bằng băng lam, đặc biệt trong đây còn có một hồ nước nóng nhỏ, trên mặt hồ có một đóa tuyết liên hoa, nhưng tâm hoa là một ngọn lửa gần như cùng màu với động phủ đang nhảy múa.
Nhìn thấy đóa liên hoa này, Quỹ Lão đã liên tiếng giải thích:
“ Đây là bản thể của dị hỏa Tuyết Diễm Liên Hoa, thứ hai vị tiểu hữu cần giúp lão phu luyện hóa”.
Nói xong, ông ấy cũng rời đi, cũng không quên đống cửa động phủ lại giúp hai người.
Thấy vị trưởng lão này đã rời đi, Vũ Thiên ngay lập tức ôm lấy Uyển Nhi, đôi môi của hắn đã hôn lấy đôi môi của nàng rồi, chiếc lưỡi cũng rất thành thục tìm đến cái lưỡi Uyển Nhi.
Đôi tay của hắn lúc này một cái đang bóp lấy một bên bầu ngực sữa của đôi gò bồng đào của nàng, cho dù cách một hai lớp áo nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự căn tràng co giản đến từ đó, một cái tay khác đang xoa nắn đôi kiều đồn phong mãn cao vút của Uyển Nhi.
Hành động của Vũ Thiên khiến nàng giật mình một cái, nhưng rất nhanh nàng đã biết nam nhân của mình muốn gì rồi, tùy có chút rụt rè, vì lần này không ở Long Tiên Giới như mọi khi, nhưng với sự kích thích từ đôi môi và đôi tay của hắn nàng đã nhanh chống đáp lại, Uyển Nhi càng ôm chặt hơn Vũ Thiên, nàng nhanh chống hôn chặt hơn, hai người không ngừng hút lấy nước bọt của nhau, trong lúc hôn đôi tay nàng đã luồng vào nội khố của Vũ Thiên, tìm đến tiểu huynh đệ của hắn, tiểu thủ của nàng nắm lấy côn thịt của hắn, không ngừng kích thích cũng như má xát lấy nó, rất nhanh côn thịt Vũ Thiên đã ở trạng thái uy mãnh.
Từng tiếng
“ Chụt Chụt Chụt” không ngừng vang lên,
“ a a, ưm ưm”
Khi tay Vũ Thiên chạm vào trái dâu nho nhỏ của nàng, những âm thanh mê người này đã vang lên, hắn cho hai ngón tay của mình vào cái khe nhỏ giữa đôi cánh hoa của nàng, sau đó hai ngón tay không ngừng ra vào u cốc của nàng.
“ ư ư, a á, a a
Thiếp sướng, nhanh lên nữa chàng ơi”
Hai người đã có kinh nghiệm về việc này trong không ít lần song tu, rất nhanh y phục trên người của cả hai đã không còn nữa…
Sau một lúc hôn sâu, hai đôi môi cũng đã tách ra, một sợi tơ xuất hiện nối hai đôi môi ấy, lúc này đôi cánh hoa của nàng cũng đã ẩm ướt rồi, hai ngón tay của hắn cũng đã rời khỏi.
Vũ Thiên để nàng hai tay nàng ôm chặt lấy cổ mình, hai chân kẹp lấy eo mình, hay tay hắn đỡ lấy đôi kiều đồn của nàng, sau đó đưa côn thịt ngắm thẳng cái khe giữa đôi cánh hoa của nàng, sau đó đẩy mạnh một cái, tiểu huynh đệ của Vũ Thiên đã tiến vào nơi tận cùng của u cốc nàng.
Hai người vẫn trong tư thế kết hợp như vậy, Vũ Thiên bế nàng từ từ tiến xuống hồ nước nóng, tiến gần về bản thể của đóa dị hỏa.
Khí tiến đến bên đóa liên hoa, Vũ Thiên mở miệng ra thật lớn, nuốc lấy đóa dị hỏa này vào bụng mình.
Ngay lập tức một ngọn lữa màu lam, bao chùm toàn thân cả hai, da thịt của hai người ngay lập tức bỏng gát, mái tóc của cả hai cũng đã bị đốt trụi.
Chỉ có nơi hai người kết hợp được Long Tu Công và Phượng Linh Quyết bảo về nên không có chút tổn thương nào.
Cơ thể hai người lúc này là ngoài nóng trong lạnh, bên ngoài da thịt của Vũ Thiên và Uyển Nhi không ngừng bị dị hỏa rèn luyện, bên trong nội tạng linh khí và cả linh hồn đang bị một ngọn lửa âm lãnh, không ngừng thiêu đốt, làm cho linh lực của hai người càng lưu thông chậm hơn, thần trí ngàng càng trì trệ, nếu như thần trí của hai người không chịu được quá trình này, mà bị ngọn lửa âm lãnh đóng băng hoàn toàn, thì hai người sẽ phải đi gặp Diêm Vương ngay lập tức.
Năm canh giờ trôi qua hai người vẫn trong tư thế kết hợp, mỗi lúc cả hai không còn chịu được nữa, Vũ Thiên sẽ lấy ra hai viên sơ cấp liệu thương đan cho vào miệng mình, rồi dùng đôi môi mình móm viên còn lại cho nàng, do Vũ Thiên có Long Tu Công rèn thể nên còn có thể miển cưởng cử động, còn nàng thì đã đau đớn không thể làm gì nữa rồi…
Trong năm canh giờ này, Tố Tố cũng đã sớm giác tỉnh xong đệ tam kỹ năng cho mình rồi, nàng cùng Quy Lão hai người cứ đi đi lại lại trước cửa động phủ.
Lo lắng không biết hai người bọn họ bên trong thế nào rồi.
Tiểu Linh lúc này đã xuất hiện rồi, thấy chủ nhân và chủ mẫu đã thích nghi với sự thiêu đốt của dị hỏa, nàng biết hiện tại đã không thể lào tiếp tục rèn thể cho hai người nữa rồi.
Nàng câu thông với hệ thống, thả ra khí tức của Vũ Trụ Thủy, khi cảm nhận được loại khí tức này.
Dị hỏa giống như là một người thần dân ngoan ngoãn phục tùng trước đế vương vậy.
Rất nhanh Vũ Thiên và Uyển Nhi luyện hóa được đóa dị hỏa này, không còn sự thiêu đốt của dị hỏa nữa, dược lực của sơ cấp liệu thương đan, ngây lập tức giúp hai người không còn bất cứ thương thế nào nữa, làn da bị bỏng khắp người của cả hai, ngay lập tức trở lại hồng hào, mái tóc của hai người cũng đã mọc ra một lần nữa.
Hơn năm canh giờ côn thịt của Vũ Thiên ở trong u cốc của Uyển Nhi, hắn và nàng sớm đã không nhịn được nữa rồi.
Khi lúc vừa luyện hóa xong dị hỏa, tiểu huynh đệ của Vũ Thiên cũng đã như một chiếc máy khâu không ngừng ra vào u cốc của nàng, nàng cũng đã dùng chân của mình đứng xuống đáy hồ, tiểu thủ của mình không ngừng kích thích trái dâu nhỏ của bản thân, để khoái cảm càng thêm dâng trào.
Vô số những âm thanh mê người vang lên:
“ ư ư, a a, thiếp sướng
mạnh lên chàng
Nhanh hơn nữa chàng ơi
Mau làm chết thiếp đi chàng
Cho thiếp sướng cho thiếp lên mây đi a
Ta cũng thế”
Nghe được những âm thanh này, như tiếp thêm đông lực cho Vũ Thiên, tốc độ côn thịt không ngừng tăng lên, những âm thanh va chạm cũng theo đó tràn ngặp khắp động phú:
“ Bạch, Bạch, Bạch
Phạch, Phạch, Phạch
Phập ,Phập, Phập…”..