Thấy cháu trai của mình tỉnh lại Tiêu gia chủ ngay lập tức tiến đến cạnh cháu mình, sờ mó hắn lung tung một hồi mới nhớ lại dùng linh lực kiểm tra thân thể của cháu.
Cũng không thể trách Tiêu gia chủ được ông ấy đã cao tuổi rồi, hai năm trời thấy cháu mình chỉ có thể nằm trên giường, hôm nay Vũ Thiên xuất hiện như thần tích giúp cháu ông ấy không phục, nên mừng quên trước quên sau là điều hiển nhiên.
Sau một hồi kiểm tra xác nhận cháu mình đã thật sự hồi phục, Tiêu gia chủ lúc này mới hướng về hai người La Lão xúc động không nói nên lời đạo:
“ Đa t..ạ.
La huynh, đa tạ tiểu hữu”.
Đại Phú cũng tiếp lời:
“ Đa tạ La thúc, đa tạ ân nhân”
Lúc Vũ Thiên giao đan dược cho La Lão thì ông ấy cũng biết đang dược này là do hắn mang đến rồi, nên mới đa tạ hai người như vậy.
Thấy vẻ vui mừng của Tiêu gia chủ La Lão cũng đáp lời:
“ Chúc mừng Tiêu gia, không lâu sau nữa Tiêu gia lại có thêm một trụ cột vứng vàng”.
Nghe thấy bụng cháu mình kêu, Tiêu gia chủ to tiếng gọi hạ nhân:
“ Người đâu mau nấu cháo Đại Thạch Giải cho thiếu gia ( cháo đại thạch giải, gồm gạo, gia vị, một ít tiêu, thịt yêu thú nhất cấp đại thạch giải, loại cháo này rất thích hợp cho người có thương thế mới khỏi)”.
Sau khi Tiêu gia chủ hô hạ nhân xong, La lão cũng hướng về Vũ Thiên nói:
“ Vũ Thiên tiểu hữu viên đan dược mà Tiêu công tử phục dụng, Kinh Thiên Thương Hội sẽ mua lại với giá bằng với người đấu giá cao nhất, chín viên còn lại thương hội sẽ đem nó đi đấu giá và lấy một phần như ước định.
Tiểu hữu nếu cần linh thạch lão phu sẽ ứng trước cho năm trăm vạn trung phẩm linh thạch”.
Nói xong ông ấy cũng đa đưa cho Vũ Thiên một chiếc nhẫn trữ vật, hắn cũng không kiểm tra gì hết trực tiếp cho chiếc nhẫn ấy vào không gian trữ vật hệ thống.
Vũ Thiên đồng ý nhanh như thế vì trong lúc La Lão định giá, Tiểu Linh đã cho hắn biết mười viên đan dược ấy trị giá khoảng bốn trăm tám mươi vạn linh thạch.
Thấy hai người giao dịch đã xong lúc này, Tiêu gia chủ mới nhìn về chàng trai trẻ này hỏi:
“ Vũ Thiên tiểu hữu ( ông ấy gọi theo La Lão) không biết đan dược của tiểu hữu là do ai luyện chế, không biết có còn hay không Tiêu gia cũng muốn mua một ít dự phòng”.
Nghe được câu hỏi của Tiêu gia chủ và Vũ Thiên không thể cho ai biết sự tồn tại của hệ thống, nên đành nửa giả nửa thật trả lời:
“ Đan dược này là của gia tộc tiểu hữu, nó đã bị diệt rồi, bay giờ tiểu hữu cũng có thành lập một cái cửu cấp tông môn, nên bây giờ nó thuộc về tông môn và đan dược là do tiểu hữu luyện.
Đan dược mỗi tháng tiểu hữu chỉ luyện được hai mươi viên một nửa để lại cho đệ tử trong tông, một nửa ký gửi cho Kinh Thiên Thương Hội độc quyền đấu giá, nên không còn đan dược bán cho Tiêu gia.
Nếu muốn sở hữu đan dược ngài có thể đến thương hội đấu giá”.
Nghe thấy câu trả lời của Vũ Thiên, Tiêu gia chủ cũng không cưỡng cầu đành hướng La Lão hỏi:
“ Khi nào chín viên đan dược này sẽ được đưa lên đấu giá”
La lão mỉm cười nói:
“ Còn mười lăm ngày nữa sẽ có một buổi đấu giá của thương hội chúng ta, mười lăm ngày chắc cũng đủ tuyên truyền cho loại đan dược này rồi”.
Trả lời Tiêu gia chủ xong, La Lão hướng về Đại Phú hỏi:
“ Cháu đây có muốn gia nhập tông môn của Vũ Thiên tông chủ hay không, hai người đều là người tuổi trẻ, đều là kỳ tài ngút trời nếu, cùng nhau hợp chí xây dựng một tông môn đỉnh thiên vị diện ta thấy là một mục tiêu ý nghĩa để theo đuổi”.
Nghe thấy những lời nói của La Lão cả ba người đều cảm thấy bất ngờ, bất ngờ hơn nữa là sự đồng ý ngay lập tức của Đại Phú.
Thấy cháu mình đồng ý, Tiêu gia chủ cũng không tiện nói lời, vội để hạ nhân dẫn hai người La Lão và Vũ Thiên trở về phòng khách, để cho hai ông cháu có không gian riêng.
Tiêu gia chủ hướng cháu mình hỏi:
“ Tại sao con lại đồng ý với đề nghị của La Đại Thúc nhanh như vậy”.
Đại Phú kính cẩn trả lời:
“ Gia gia con đồng ý với La Đại Thúc nhanh như vậy một phần là do những lời của thúc ấy làm con động tâm, tông môn đứng đầu vị diện nghe nói thôi cháu đã hừng hừng ý chí chiến đấu rồi.
Phần còn lại là cháu muốn trả ơn ân nhân của mình, mạng của cháu là do Vũ Thiên công tử cứu, nghe nguồn gốc của đan dược cháu biết có một phần không thật, nhưng khi nhắc đến gia tộc bị diệt con thấy một vẻ bi thương trong ánh mắt của vị tông chủ này.
Con muốn giúp ngài ấy báo thù cho gia tộc xem như đây là sự trả ơn cho Vũ Thiên, và theo cảm nhận của con, tông chủ sẽ giúp con đi xa hơn trên con đường cường giả nó sẽ không dừng lại tại Thiên Phú Vị Diện”.
Hai ông cháu nói chuyện được một chút, thì hạ nhân cũng đã bê vào phòng một chén cháo đại thạch giải rồi.
Do trọng thương vừa mới khỏi hắn không tự mình ăn được, Tiêu gia chủ phải tự mình đút cho cháu mình, ăn từng muỗng cháu do gia gia mình đút, Đại Phú càng thêm yêu quý tôn kính gia gia mình, trước mặt kẻ thù ông ấy có thể là một con hùng sư uy mãnh, tiêu diệt bất kỳ kẻ nào có ý làm hại gia tộc này, khi về nhà ông ấy là một người gia gia một người phụ thân hết lòng vì con vì cháu.
Hắn nghẹn ngào hướng gia gia mình nói:
“ Gia gia lần này cháu đi, lúc cháu về nhất định sẽ giúp gia gia gánh vác một phần hay tất cả áp lực gia tộc mang đến cho người”.
Nghe thấy những lời nói của cháu mình, Tiêu gia chủ cũng không trả lời chỉ trầm lặng đút cháu ( nhưng trong lòng đã vui không nói nên lời rồi, hai năm nằm trên giường cháu mình cũng đã trưởng thành hiểu chuyện hơn rồi).
Chén cháo cuối cùng cũng đã cạn, Tiêu gia chủ cũng rời đi để cháu trai mình nghỉ ngơi khôi phục sau thương thế, và cũng để hạ nhân chuẩn bị thêm thức ăn bồi bổ cho cháu của mình.
Sau ba ngày được tịnh dưỡng cuối cùng Đại Phú cũng đã khôi phục cùng Vũ Thiên rời đi, trong phòng khách Tiêu gia lúc này là hai ông lão đang ngồi uống trà cùng nhau.
La Lão hướng Tiêu Lão nói:
“ Ta biết ông không muốn cháu mình rời đi, nhưng gia tộc không phải là nơi tốt để rèn luyện cho Đại Phú, hùng ưng rồi một ngày cũng sẽ bay cao, hãy để cho Đại Phú ra ngoài lịch luyện để càng trưởng thành hơn.
Một ngày nào đó ta và lão cũng phải về già, nhường vũ đài lại cho những người tuổi trẻ đó.
Lần này để tiểu tử đó đi cao tầng của thương hội đã để cho một cung phụng theo bảo vệ, nhưng cũng không phải lúc nào cung phụng cũng sẽ cứu giúp, người ấy sẽ nhìn Đại Phú biểu hiện để quyết định có ra tay hay không.
Xứng hay không xứng đáng, ông ấy cũng chỉ ra tay một lần sau đó cung phụng sẽ rời đi.”
Pé không cầu kim phiếu cũng chẳng cầu đề cử, pé chỉ cần bình luận góp ý của mọi người để pé có thể làm tốt hơn.
Nếu có sai chính tả vui lòng để lại bình luận pé sửa, mong mọi người tiếp tục ủng hộ pé..