Vô Hạn Nhiệm Vụ Thế Giới

chương 32: hoang đảo sinh tồn 2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“A!! Tất cả chúng ta sẽ chết!”

“Khônggg....”

“Em muốn về nhà...”

“Mẹ ơi... ô ô ô ô...”

Đám đàn bà con gái, lúc quan trọng cũng chỉ biết có kêu gào khóc lóc làm giảm nhuệ khí quân ta. Tên béo Nabuto là người đầu tiên sụp đổ, hai mắt vô thần lướt lướt điện thoại cố gắng bắt liên lạc với ai đó để cầu cứu. Bất quá đều vô dụng, không có thiết bị khuếch đại sóng vệ tinh của du thuyền, mấy cái điện thoại có khác nào cục gạch.

Đám cháy vừa được dập, trên cổ tay trái Kong, đồng hồ hơi lấp lóe một cái. Màn hình bộ đếm thời gian bắt đầu khởi chạy.

“Nhiệm vụ đã chính thức bắt đầu rồi sao.”

Một chiếc du thuyền hỏng động cơ, không thiết bị liên lạc hoạt động, với lượng thực phẩm có hạn lênh đênh giữa biển Thái Bình Dương. Không hổ danh là độ khó cấp độ D, đủ kiểu dồn người chơi vào chỗ chết.

Vì không thể sử dụng balo không gian, mọi chuẩn bị trước đây của Kong đều vô dụng. Lúc này chỉ có thể tùy cơ mà ứng biến.

Trước mắt phải ổn định lại nhân tâm.

Cậu quay sang nhìn quản gia và người đầu bếp thì hoàn toàn yên tâm, hai người nãy nhìn biểu hiện ra vô cùng ổn trọng. Đến lúc nhìn nhóm năm người tên béo Nabuto...

“Heo đồng đội a.”

Cũng chẳng trông mong được nhóm người sống trong nhung lụa này có thể giúp được gì, chỉ cần không phá đám liền tốt lắm rồi.

“Cậu chủ. Giờ phải làm sao đây?”

Ông bác quản gia đến bên cạnh Kong cất tiếng hỏi. Dù sao cũng theo hầu hạ cậu chủ hơn hai chục năm, vô hình trung tạo thành thói quen hỏi ý kiến trước khi làm bất cứ chuyện gì.

Kong một mặt trở nên nghiêm túc.

Cậu suy nghĩ một hồi xong đáp: “Bác Hùng, kiểm tra lương thực cùng nước uống xem có thể duy trì được bao nhiêu ngày.”

Quản gia Hùng gật gật đầu cội chạy xuống khoang thuyền. Kong như xực nhớ ra nói bổ xung thêm.

“Còn cả xem xem bộ đàm còn có thể dùng được không?”

Nhưng cũng không hy vọng nhiều, du thuyền này sử dụng toàn bộ đều là thiết bị điện tử, không có bộ ắc quy dự phòng đặt ở bên trong hộp bộ đàm như các thuyền đánh cá.

Còn về nam đầu bếp. Anh ta là một người nước ngoài, có tay nghề ngang ngửa với bếp chính của một nhà hàng năm sao đẳng cấp quốc tế.

Nếu nhớ không lầm thì trước chuyến đi nghỉ mát thì cha cậu đã đặc biệt mời tới, tên gọi hình như là Adam gì gì đó. Cũng không rõ là hao tốn bao nhiêu tiền.

Kong nhìn anh ta đang thu thập đống bừa bộn do đám cháy gây ra cũng không nói thêm gì.

Đợi một lát, quản gia Hùng chạy lên. Ông bác là một người tinh tế, trong hoàn cảnh hiện tại cũng biết là phải làm gì.

Đi sát tới bên cạnh Kong nhỏ giọng thì thầm: “Bác kiểm qua rồi. Bộ đàm không sử dụng được. Thực phẩm thì đủ cho chúng ta sử dụng trong khoảng một tuần.”

“Là bảy ngày sao?” Kong hồ nghi hỏi lại.

“Đúng vậy, cũng không xê dịch nhiều đi.”

Nhận được lời khẳng định này khiến Kong chỉ biết cười khổ lắc đầu ngao ngán.

Cậu biết chắc chắn nhiệm vụ này bỗng nhiên bị thăng cấp sẽ không hề đơn giản. Chưa bàn tới việc nhóm cứu hộ có đi tìm kiếm hay không, chỉ ngay vấn đề về lương thực cũng vô cùng nan giải.

Nếu mà không kịp tìm kiếm đất liền trong vòng bảy ngày thì nhóm các cậu chắc chắn sẽ bị mài chết ở trên thuyền.

“Cũng chỉ có thể binh tới tướng ngăn.”

Nghĩ nhiều chỉ tổ đau đầu, hơn nữa bây giờ cũng đã quá nửa đêm, Kong khuyên bảo mọi người trở về phong nghỉ ngơi.

Mấy người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng chỉ có thể tự đi trở về phòng mình. Tên báo Nabuto điển hình háo sắc, lúc này bộ dạng chẳng còn tý tâm trạng nào, thất tha thất thiểu lê bước đi.

Du thuyền này không thẹn là sang trọng cao cấp, chỉ riêng phòng ngủ liền có mười cái. Mỗi người một phòng vẫn còn dư thừa.

Kong cũng chẳng để tâm tới vật dụng trang trí đắt tiền bên trong, cẩn thận khóa trái cửa xong leo lên trên giường nằm thẳng cẳng đánh một giấc.

Cả buổi hôm nay tinh thần căng thẳng vì lo sợ sẽ có bão đánh chìm thuyền nên một mực cậu luôn khẩn trương mặc áo phao coi trực trên boong thuyền. Lúc này biết được hướng phát triển nhiệm vụ mới buông lỏng được một điểm.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Sáng sớm Kong rời giường lên trên boong thuyền đã thấy bác quản gia và nam đầu bếp đứng ở một góc, cũng không biết là đang bàn luận chuyện gì.

“Hai người dậy sớm thế.”

Nghe được tiếng chào hỏi làm cho hai người họ giật mình. Quản gia Hùng đưa ánh mắt ra hiệu cho nam đầu bếp Adam xong vội đáp.

“Cậu chủ sao không nghỉ ngơi thêm chút nữa. Vẫn còn sớm mà.”

Có lẽ là do vừa mới ngủ dậy, tai mắt lèm nhèm nên cậu không nhận ra được biểu hiện bất thường của họ.

Adam cũng chào hỏi một câu xong lấy lý do chuẩn bị bữa sáng để rời đi.

Kong không để ý nhiều, đi lại bên cạnh quản gia Hùng nói chuyện.

“Bác Hùng. Bác nói cha cháu đã phát hiện ra cháu gặp tai nạn chưa?”

Chỉ thấy ông bác không suy nghĩ nhiều liền đáp.

“Chắc chắn là không biết, có lẽ vài tuần nữa cũng sẽ chẳng thể biết được. Ai bảo quan hệ giữa hai cha con cháu kém như vậy đâu. Nếu trước đây nhiều gọi điện hỏi thăm trò chuyện một chút, chắc chắn vài ngày không thấy liên lạc thì cha cháu đã phát hoảng lên rồi.”

Bị nói cho một tràng dài khiến cho Kong chỉ có thể chịu đựng. Cái này cũng không thể trách được nha, đây là thiết lập của hệ thống Vạn Giới, cậu bất quá là nhập vai thôi.

[Đồng Bằng Sông Hồng. Ngày Tháng Năm .]

Truyện Chữ Hay