Ở dưới lầu phơi nắng, bà Chu thấy một người trẻ tuổi mặc chiếc áo khoác gió màu xám đậm vào cùng một tòa nhà đến lần thứ bảy, mỗi lần đều đi cùng một người khác.
Bà Chu ban đầu cho rằng người trẻ tuổi túi tiền eo hẹp, cho nên đi xem nhà kỹ càng trước khi ký hợp đồng, kết quả lại nghe nói sau khi ký hợp đồng, người trẻ tuổi này lại đưa một người khác đến xem nhà.
Phố Tang Thụ có rất nhiều phòng trống vì cớ phó bản chung cư số 06 ở ngay bên cạnh, sau sự kiện Vệ Tư Quỹ, người dân lại bỏ đi một đám, nhiều người còn đến cục trị an từ bỏ quyền sở hữu nhà ở, bao gồm bản thân bà Chu thì mười tầng lầu của căn nhà này cũng chỉ có ba nhà nữa ở.
Lần thứ 10 người trẻ tuổi kia tới đây, bên cạnh đã không thấy người khác, trên tay cô gái xách một túi lớn đựng vật dụng hàng ngày, thấy bà Chu cầm ghế gấp đi vào nhà, liền bước tới giúp đỡ.
Bà Chu thuận miệng hỏi thăm: "Cháu gái sắp chuyển tới đây hả?"
Trình Đình Vũ cười: "Dạ chắc là vậy."
Bà Chu lại lắc đầu, nhỏ giọng nhắc nhở: "Cháu định cho thuê lại phòng hay gì? Ở bên này không an toàn đâu, tháng trước còn có một cô bé bị cuốn vào trong cái chỗ kia kìa, nhiều người hỏi thăm lắm, người ta biết bị cuốn vào phó bản thì tiền cọc cũng không cần đều đi rồi, cháu bây giờ đi hủy hợp đồng đi còn kịp."
Trình Đình Vũ chớp hạ mắt: "Cháu đã mua bảo hiểm cho hợp đồng thuê nhà, trong khoảng thời gian này cũng không được trả cọc."
—— —— Hợp đồng thuê nhà cô mua bảo hiểm có quy định một số điều khoản, không những không được hoàn trả tiền thuê nhà mà còn có thêm điều khoản về việc bên cho thuê có được thay đổi giá nhà trong thời hạn đã thỏa thuận hay không.
Trình Đình Vũ nghĩ, chủ nhà ở chỗ này đều thật nhiệt tình thân thiện, không chỉ đồng ý cho thuê nhà, còn chủ động bỏ tiền mua hai gói bảo hiểm đảm bảo quyền lợi cho hai bên từ "Tuốc nơ vít".
Bà Chu than hai tiếng, cũng không nói gì thêm.
Sau khi giúp đỡ bà lão hàng xóm nhấc ghế vào nhà, di động Trình Đình Vũ nhận được một tin nhắn——
[ Thẩm Tinh Lưu: Công việc đã xử lý xong, hợp đồng sẽ được chuyển đến địa chỉ chỉ định.
PS: Đợi hết hạn cư trú, lấy được tư cách cư trú chính thức, cô có muốn tới "Tuốc nơ vít" không, tôi cảm thấy cô Trình rất phù hợp với khí chất kiếm tiền của công ty. ]
Trình Đình Vũ tính toán tỉ mỉ, dựa vào các điều khoản và giá ưu đãi, trả một cọc tiền, một lần thuê 29 căn phòng trên phố Tang Thụ.
5 ngày sau khi chủ nhà vui sướng vì cho thuê được hết số phòng trống trong tay, tin tức mới được truyền ra —— Đội Thanh tra lại đây thông báo, phó bản chung cư số 06 đã được thanh trừ, cấp bậc an toàn của khu vực phố Tang Thụ đã tăng lên.
Lời của Đội Thanh tra vẫn là có uy tín.
Trình Đình Vũ có chút cảm động, một mặt, nửa số tiền thưởng còn lại đã được chuyển vào tài khoản của cô, mặt khác, sau khi đoàn kiểm tra làm rõ, ngày càng có nhiều người đến hỏi giá thuê nhà.
—— Sau khi phát hiện tình trạng thân thể bản thân không đúng, không có mục đích không có định hướng đến đây, cô cuối cùng đã có thể bắt đầu sinh hoạt nằm yên thu tiền dưỡng lão.
Chung cư mini cô đang ở không quá cao, trên cùng là tầng 5.
Hoài niệm phó bản cảnh trong mơ đã ra đi, Trình Đình Vũ tự chọn căn phòng số 01, phòng đối diện để cho thuê.
Dạo này Trình Đình Vũ thực sự cảm giác được mùa cao điểm đến gần—— tần suất người ra vào phố Tang Thụ bên này tăng cao, chung mấy căn phòng trống đã đầy một nửa, tiền thuê nhà cũng tăng gấp đôi.Cho dù tương lai một đoạn thời gian không tiếp nhận nhiệm vụ, chỉ bằng chênh lệch giá phòng ở hiện tại, cô đã có thể duy trì sinh hoạt cơm no áo ấm trở lên.
Trình Đình Vũ nghĩ, Vệ Tư Quỹ còn rất có mắt nhìn, địa điểm chọn được tính ra rất tiết kiệm chi phí, Tần Lạc Tùng bên kia nói, cô gái cũng không ở lại nơi Đội Thanh tra sắp xếp cho, mà là trở về phòng thuê ban đầu.
Các căn hộ mà Trình Đình Vũ thuê chủ yếu cũng tập trung xung quanh nơi ở cửa Vệ Tư Quỹ.
—— nếu không phải thiếu hụt tài chính và không tiện để tất cả trứng trong cùng một rổ, Trình Đình Vũ thậm chí có ý định trực tiếp thuê lại mấy tòa nhà.
Vệ Tư Quỹ là cư dân nội thành, sau khi trải qua phó bản liên quan đến "Cổ nguyên giả", muốn trở về nội thành, cần trải qua một đoạn thời gian cách ly, Vệ Tư Quỹ gọi điện nhắc anh trai về nhà trước, bản thân phải ở ngoài nghỉ ngơi một tháng rồi tính tiếp.
Trình Đình Vũ sau khi ra ngoài sắm chút đồ, lại gặp bà lão hàng xóm.
Bà Chu cười nói: "Tiểu Trình, mấy hôm nay nhiều người đến xem nhà thật."
Trình Đình Vũ nghiêm trang: "Chủ yếu là chỗ chúng ta không khí tốt, hoàn cảnh u tĩnh, nhà cửa thoáng đãng, mới hấp dẫn nhiều người đến."
Bà Chu cảm thấy người trẻ tuổi trước mặt có thể hình dung khu nhà ít người vắng vẻ thành như vậy, cũng khó trách kiếm được ra tiền.
Trình Đình Vũ xách đồ dùng lên tầng 5, hai ngày trước, phòng 502 chào đón hàng xóm mới chuyển đến, là một đôi vợ chồng có một đứa con nhỏ, Trình Đình Vũ cũng không rõ tính cách của đứa bé kia, nhưng đã biết cô bé này có giọng nói lảnh lót vô cùng.
"Oa!"
Tiếng khóc đinh tai nhức óc truyền đến từ bên kia ván cửa, khiến người vừa đi mua sắm từ Siêu thị Hỏa Nhiệt là Trình Đình Vũ không khỏi dừng bước chân.
—— có thể là bởi vì các bạn nhỏ còn chưa tới tuổi đủ khả năng miêu tả suy nghĩ của bản thân bằng lời nói, cho nên sức lực đều là dùng vào việc gào khóc.
Cửa phòng trọ không phải là cửa phòng trộm dày thường thấy bây giờ, mà là cửa gỗ kiểu cũ, bên ngoài có một tấm lưới sắt nữa, để phòng ngừa trẻ con thừa dịp người lớn không có nhà mà đi ra ngoài, hai vợ chồng nhà hàng xóm thường sẽ khóa cửa sắt lại, hai ngày trước khi Trình Đình Vũ đi qua, thường xuyên nhìn thấy bạn nhỏ nhà họ ngồi sau lớp cửa sắt, dùng sức đong đưa lan can, cũng không quên nài nỉ xin xỏ người đi ngang qua viên kẹo cái bánh.
Vợ chồng nhà 502 vợ đã đi làm về, Trình Đình Vũ thả chậm bước chân, khách khí để đối phương đi trước, bản thân theo sau, xách theo một túi đồ dùng hàng ngày, chậm rì rì đi lên tầng 5.
"Oa —— con muốn ăn kẹo caramel."
Trình Đình Vũ không chút để ý mà nghĩ, hôm nay nhóc con kia còn nghĩ được cụ thể muốn ăn loại kẹo gì, cô từng nhìn thấy một bài đăng trên diễn đàn nói kẹo caramel là loại kẹo phổ biến trong nội thành, nghe nói ăn ngon mà mười phần đắt tiền.
Hai vợ chồng hiển nhiên không thể thỏa mãn nhu cầu này của bạn nhỏ, khiến cho tiếng khóc càng lúc càng lớn, cũng may có bọn họ hấp dẫn lực chú ý của đứa trẻ, Trình Đình Vũ có thể tương đối bình yên mà quay về phòng.
Trên diễn đàn có một ít bài đăng chia sẻ cách để tăng năng lực, thời điểm Trình Đình Vũ nhàn rỗi sẽ mở khóa mấy cái, nhìn xem liệu có phương thức rèn luyện nào phù hợp với bản thân.
Càng thường xuyên tiếp xúc với Đội Thanh tra, Trình Đình Vũ càng phải lưu ý biểu hiện của bản thân sao cho giống một người chơi huyết nhục.
7 giờ tối.
Trình Đình Vũ lựa chọn đi thuê nhà, đương nhiên sẽ không có chuyện đúng giờ tự động có cơm ăn, tới buổi tối, cô liền chuẩn bị ra ngoài kiếm ăn, nghĩ nghĩ, lại mang theo một con dao gọt hoa quả vừa mới mua.
Cư dân Phố Tang Thụ thưa thớt, hàng rong bên đường càng ít ỏi, sau vài ngày, Trình Đình Vũ cũng biết được, nhà bán cơm cạnh cửa hàng tiện lợi chỉ bán duy nhất một loại cơm hộp giá 200 đồng, món mặn chỉ có thịt gà viên.
Nhớ lại sinh hoạt trong phó bản trước kia, Trình Đình Vũ thật lòng cảm thấy, tuy rằng tồn tại nguy hiểm như "Cổ nguyên giả", nhưng trình độ ẩm thực của chung cư số 06 khiến hết thảy thập phần đáng giá.
...... Đối với suy nghĩ này của Trình Đình Vũ, các cư dân khác ở chung cư số 06 có lẽ có ý kiến bất đồng.
Với cư dân ở thành phố F0631, thức tỉnh năng lực chưa chắc là một chuyện tốt.
So với người thường, người chơi càng thường xuyên gặp nguy hiểm, đặc biệt là mật đồng và những người gần mật đồng, thời khắc đều đối mặt với hiểm nguy, có thể sa vào điên cuồng.
Vệ Tư Quỹ cảm nhận được giọng nói mình bất thường, nhưng vẫn là may mắn thay, dù cô ở trong phó bản một thời gian dài, năng lực thức tỉnh không phải là loại hình nguy hiểm nhất, không phải năng lực dễ chết bất đắc kỳ tử như mật đồng, cũng không phải giới vực, luôn phải báo cáo hành tung cho Đội Thanh tra.
Sau khi rời chung cư số 06, Vệ Tư Quỹ liền quay về căn phòng mình từng thuê trước kia ở phố Tang Thụ, cũng gọi điện báo bình an cho anh trai, nói rằng bản thân cần phải cách li một thời gian, bảo Vệ Tư Thịnh về nội thành trước, đừng để chậm trễ công việc.
—— Theo lý luận, sau khi trải qua một hồi tai nạn đe dọa đến tính mạng như vậy, ở lại khách sạn Đội Thanh tra chỉ định là tương đối an toàn, nhưng người mang theo bí mật, luôn có khuynh hướng độc lai độc vãng.
Vị trí căn phòng 502 Vệ Tư Quỹ thuê rất tiện, ở đây vốn có nhiều phòng trống, chỉ là hai ngày này có người nào đó cho thuê lại, không ít người đến xem phòng.
Cảm giác yên tĩnh một mình khiến Vệ Tư Quỹ an tâm, nhưng so với an tĩnh, tiếng bước chân thường thường vang lên ngoài hiên càng khiến cô cảnh giác.
Bóng đèn trên trần phòng khách không biết đã hỏng từ bao giờ, Vệ Tư Quỹ lúc đến đây thuê phòng, từng mua ở cửa hàng second-hand một cây đèn bàn nhỏ để soi sáng, cô không định phí thời gian nấu cơm hoặc là mua đồ từ cửa hàng tiện lợi, ăn chút bánh mì coi như chắp vá.
Ban đêm ở ngoại thành an tĩnh hơn nội thành.
Không biết là nhà nào ở tầng dưới mở nhạc, tiếng đàn cello hồn hậu lưu loát, dày đặc nồng đậm, như là ẩn chứa bí mật bất tận, nhưng giai điệu thanh thúy giống như cái dùi cui, từng nhịp đập lên huyệt thái dương Vệ Tư Quỹ, sinh ra một loại cảm giác căng thẳng cực kỳ quái dị.
Ánh sáng cây đèn bàn đặt ở phòng khách vốn yếu ớt, giờ phút này càng vô dụng mà lập lòe chớp, khiến cho bóng dáng đồ vật xung quanh cũng đong đưa theo.
Vệ Tư Quỹ cảm thấy bản thân nên đi uống ít nước cho tỉnh táo, cổ họng cô lúc này nghẹn đến khó chịu.
Cô đứng lên, duỗi tay đi lấy bình nước, bóng mờ chung quanh bóng cũng theo động tác của Vệ Tư Quỹ mà dao động đong đưa.
—— Trong những cái bóng đó, cũng không chỉ có một mình Vệ Tư Quỹ.
"......"
Bóng đêm tĩnh lặng khiến tiếng nhạc bên ngoài kia càng rõ ràng.
502 chỉ có một mình cô, đây là sự thực mà Vệ Tư Quỹ mỗi ngày sẽ xác nhận đi xác nhận lại.
Cô buông ly nước, nhẹ nhàng cất túi bánh mỳ, cũng nhanh chóng kéo chặt rèm che phòng khách, sau đó cẩn thận rời khỏi.
Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước......
Rõ ràng căn phòng không lớn, nhưng Vệ Tư Quỹ đột nhiên ý thức được, cô tìm không được lối ra phòng khách.
Trong khóe mắt, một bóng đen vặn vẹo như mầm cây quái dị sinh trưởng từ một góc phòng khách.
Vệ Tư Quỹ theo bản năng muốn phát động công kích, nhưng ở thời điểm cuối cùng, vẫn là mạnh mẽ kiềm chế hành động của bản thân.
Phải bình tĩnh.
Bóng tối chứa đựng hiểm nguy, đồng thời cùng có thể bảo vệ.
Dưới tình huống không rõ ràng, không thể mạo hiểm phát ra tiếng động.
Sau khi được chung cư số 06 tôi luyện, trước mắt Vệ Tư Quỹ đã có khả năng kháng cự nhất định với dị thường ở phương diện tinh thần.
Vệ Tư Quỹ biết bản thân còn một khoảng thời gian hạ nhiệt, sẽ không lập tức bị kéo vào phó bản, mà xác suất căn phòng này phát sinh biến dị không cao, dị tượng xung quanh càng giống như phát sinh từ chính bản thân cô.
"Cộp, cộp, cộp."
Tầng nhà cao nhất vốn chỉ có một mình Vệ Tư Quỹ, xuất hiện tiếng bước chân của người khác.
Tiếng bước chân có quy luật cuối cùng ngừng ở trước cửa nhà Vệ Tư Quỹ, sau đó chìm vào tĩnh lặng.
Vệ Tư Quỹ khắc chế hô hấp, kìềm chế âm thanh phát ra, nhưng thế nào cũng không thể kìm lại tiếng tim đập.
Ở trong bóng tối, hết thảy âm thanh đều trở nên rõ ràng hơn ban ngày.
"Cộp."
Sau một thoáng tĩnh lặng, bóng người lại đến gần phòng 502 thêm một bước.
Phố Tang Thụ ở ngoại thành này không phải nơi phồn hoa, Trình Đình Vũ đi ba con phố khác nhau mới tìm được một cửa hàng bán trái cây khién cô vừa lòng, mua hai cân táo cùng lê, sau đó vì câu "Hai ngàn không trăm ba mươi tư đồng, cháu cứ đưa cô 2 ngàn nhé" của người bán hàng mà trầm mặc. (2000 đồng theo tỷ giá trong truyện bằng khoảng 200 tệ, nữ chính đang sốc vì vài quả táo mà bán 680 cành.)
Ở thế giới sau khi xuyên qua con người mặc dù có dị năng, nhưng phương diện trồng trọt canh tác thì vô cùng thụt lùi.