Một, chuẩn bị cái rương quần áo và đồ đạc của Hồ Tử Duy.
Cái hòm đó làm từ gỗ lim đỏ khắc hình rồng quằn quéo đàng hoàng luôn.
Và nặng hơn cả tấn.
Làm thế nào mà tên này nghĩ rằng tôi có thể mang thứ này ra khỏi phòng anh ta mà không bị ai nhìn thấy.
Nói là chuẩn bị thôi chứ bên trong đã sẵn đầy đủ áo quần rồi. Cùng với tỉ tỉ thứ mà tôi chẳng hiểu là gì. Nào là giấy tờ các kiểu ba lăng nhăng. Năm cái quạt thơ văn màu mè vẽ hoa vẽ cỏ. Một con dấu hình phượng, chắc từ gia đình để đóng dấu rút tiền (hay ít nhất là tôi đoán thế). Ba hộp phấn. Ba hộp son. Tôi đã thử lên mặt, chúng chắc chắn là đồ trang điểm. Một cuốn sách cũ nát có vẽ mấy đường kiếm. Tôi lật lật mấy trang đầu và nhớ ra rằng mình không biết đọc ngôn ngữ thời này dùng.
Bỏ lại tất cả mọi thứ vào chỗ cũ, tôi ôm đầu tìm cách làm theo kế hoạch của tên quí tử. Nghĩ ngợi thì cần chỗ ngồi. Mà lúc đó cái giường trong phòng Hồ Tử Duy nó vô tình trống.
Ôi sao mà cái nệm nó êm vậy cơ chứ! Cứ như là nó là nhồi mây trên trời ấy! Mông tôi vừa đặt xuống là lún liền, được thứ ma thuật gì đó ôm lấy và chẳng buông ra. Rồi sau một hồi ngồi nghĩ mệt quá tôi quyết định nằm xuống. Thì chỉ nghỉ một tí thôi mà. Suy nghĩ tốn nhiều sức lực lắm.
Tất nhiên là việc ngủ thẳng đến tận trưa cũng là trong kế hoạch. Chắc chắn là vậy.
Chỉ khi có tiếng gõ cửa mới làm tôi giật mình thức dậy. Bóng ai đó phản lên cái cửa, to lớn như một cơn ác mộng.
Sao lại tự dưng có người đến tìm Hồ Tử Duy ở đây? Ai cũng biết anh ta đang nằm ở phòng y tế mà. Đó là lí do tại sao tôi có thể mò vào chỗ này mà chẳng có ai biết được.
Ừ thì có thể tôi đã có công với gia đình này và được miễn làm hầu suốt hai tuần nay. Nhưng nếu có người nhận ra tui đang ở căn phòng của họ, ngủ trên cái giường quí hóa của họ thì không dám nói trước được điều gì.
Cái bóng đứng lại trước cửa. Tôi đứng hình nhìn nó luôn. Và chuyện tệ nhất cũng đã diễn ra, kẻ bên ngoài đẩy cửa đi vào.
Tôi không nhận ra tên này là ai. Anh ta mặt trẻ con như một thằng ngóc bảy tuổi, nhưng thân hình thì chắc chắn ít nhất là hai mươi mấy. Mặc bộ đồ tím nhạt với phượng thêu ở tay áo bên phải… chẳng lẽ người này là quản gia mới của gia đình? Nói chung là đã hai tuần từ khi Mụ Cóc biến mất, Hồ Hiên Vỹ phải trực tiếp quản lí bộ phận người hầu và các thứ khác, ông ta lại có một công ty trà mà điều hành, vốn đã bật tối mặt mày, nên việc tìm một người quản gia thay thế hẳn là quan trọng nhất.
Nhưng mà lấy đại một tên nào đó để làm việc này thì thật là kì quặc.
“ Tôi xin lỗi, nhưng đây là phòng nào vậy ạ? “ _ anh ta nhìn tôi, kính cẩn hỏi.
“ Ờ… “ _ tôi á khẩu, không biết nên nói gì. Tên này không nhận ra tôi vẫn mặc đồng phục của người hầu à. Sao lại hỏi như vậy nhỉ?
Không, đây là một cơ hội tuyệt vời. Ông trời đã ban cho tôi một tên gà mờ thì tôi phải biết nắm lấy tên gà mờ đó.
“ Đây là phòng đang được dọn để… làm một cái vườn mới… không không ý mình là dọn vệ sinh thôi... mình đang dọn cái giường này.. “
Tôi vỗ vỗ cái chăn cho nó hết nhăn rồi bắt đầu giả vờ gấp nó lại. Anh chàng kia nhìn tôi trong ba mươi giây, mắt không thèm chớp. Tôi chỉ biết gấp đi gấp lại chăn rồi lại gối, cảm tưởng bản thân vừa làm một chuyện ngu ngốc nhất trên đời.
“ À vậy thì chúng ta phải mang cái hòm này ra ngoài phải không? “ _ anh ta cuối cùng cũng mở miệng.
“ Chính xác! Anh không cần phải nhẹ tay làm gì, nó toàn thứ vớ vẩn thôi. Nhưng để nó ở khu vực chuồng ngựa nhé, tốt nhất là bên trong cái xe ngựa đã để sẵn ở đó ấy! “
Người quản gia mới gật gù như đúng rồi, bắt đầu kêu người đi vào mà khênh cái hòm quỉ sứ của Hồ Tử Duy theo lệnh tôi. Tôi giả bộ huýt sáo, lẻn ra ngoài với một nụ cười ngây thơ.
Bước hai, tạo ra một trò gì đó để lấy sự chú ý của gia đình này, cho Hồ Tử Duy có cơ hội thoát khỏi phòng y tế.
Bài toán khó thứ hai là đây.
Cái đầu tiên tôi nghĩ tới là một vụ hỏa hoạn nho nhỏ. Nhưng cái vấn đề là nhà thời xưa người ta làm bằng gỗ là chính. Một đám lửa nhỏ mà gặp gió là sẽ bùng lên ngay. Có thể chưa kịp đi đâu thì toàn nơi này đã thành hỏa ngục rồi. Vậy là bỏ lửa đi.
Hết lửa thì nước. Tôi, ừm, tôi, ừm,.. tôi chẳng nghĩ ra cái quái gì cả. Bỏ nước luôn.
Nói chung một màn đánh lạc hướng cần phải thật là ngạc nhiên, không thể đoán trước được, nhưng cũng phải an toàn, không gây nguy hiểm đến bất kì ai.
Và một cái bóng đèn bật sáng trên mặt tôi. Ý tưởng hay nhất tôi từng nghĩ ra là đây!
“ Và sau đó, tất cả mọi người phải đứng ở vườn để tắm tập thể, không thì bị nhiễm Mối Cứng. Mối Cứng bám vào cơ thể không xuất hiện ngay, nhưng sau vài ngày thì sẽ ngứa ngáy vô cùng. Anh nhớ nhé! “
Tôi ngừng nói, nhìn thẳng vào mắt cậu quản gia mới tới với khuôn mặt nghiêm túc nhất có thể. Cậu ta thì mở miệng, định chêm vào câu gì đó mà bỗng quên mất. Mấy cái guồng suy nghĩ trong đầu hẳn đang làm việc hết công suất để quyết định xem tôi có đang kéo đuôi anh ta không. Mà tên này làm việc lâu quá. Một giọt mồ hôi phản chủ đã rơi từ từ trên thái dương tôi, khiến khuôn mặt tự tin đầy quả quyết không còn hiệu ứng như ban đầu.
“ À dạ vâng “ _ tên này gật gù _ “ tất nhiên là khu vực cánh Tây đã bị nhiễm bị Mối Cứng … “
“ Nên toàn bộ khu nhà Tây và Nam cần phải được sơ tán rồi tiệt trùng. Tất cả người ở đây cũng cần phải bắt đi tắm như mình đã nói. “
Tên quản gia mới lại tiếp tục gật gù như một đứa học trò ngu ngơ đồng ý với ông thầy. Anh ta vì thế mà không thấy cái thở phào khe khẽ của tôi. Nhưng tự dưng tên này ngẩng lên:
“ Và cậu Tử Duy nói vậy phải không ạ.”
Lúc đó, nụ cười trên môi là không thể ngăn nổi:
“ Tất nhiên rồi. “
Khi Hồ Tử Duy vẫy vẫy bàn tay anh ta trước mặt tôi, tôi mới giật mình nhận ra mình đã cười tủm tỉm một mình suốt từ lúc đi lên chiếc xe ngựa kéo. Nhưng cái hình ảnh mấy chục đứa con gái cháu trai của gia đình Hồ bị đẩy ra đứng giữa sân nắng chang chang rồi cởi đồ gột rửa không khác gì thú nuôi nó quá mãn nhãn, quá tuyệt vời để tôi không thể không nghiền ngẫm. Tôi có thể sẽ không bao giờ quay lại trang viên đó nữa, nhưng tôi sẽ đội ơn người quản gia bất ngờ mang lại sự trả thù ngọt hơn kẹo đường này.
“ Cô ngã đập đầu vào đầu à? “ _ tên quí tử lên tiếng.
“ Hửm? “ _ tôi quay lại nhìn hắn. Hồ Tử Duy nhướn mắt lười biếng nhìn lại. Hắn nằm uể oải trên chiếc ghế dài, tay đặt trên bụng nơi vết kiếm chém đã lành một cách cẩn thận như vẫn sợ nó rách ra. Tôi ngồi cạnh cái cửa đi xuống, chễm chệ trên một cái gối ngồi hẳn hoi. Xe kéo hạng sang như thế này hồi còn ở tương lai tôi còn chưa được đi thử nữa là. Phải biết nắm lấy cơ hội chứ.
Khi đứa cháu họ Hồ kêu đòi xe để trốn đi, tất nhiên là anh sẽ muốn một cái xe đúng tầm của mình. Tên giữ xe của gia đình cũng hiểu ý cậu ta, kéo hẳn ra một chiếc xe mà tôi còn chưa bao giờ được thấy, bảo tôi cứ cho hắn chừng hai mươi phút là sẽ xong việc lau rửa, trang hoàng. Nó hình như là một cái xe đưa dâu cũ. Vẫn còn sơn hai chữ Cung Hỉ bên thân.
Bây giờ tôi được ngồi vào đây mà nhìn những bức tường nhà Hồ xa dần nơi đường chân trời.
Chẳng có lí do gì để không trả lời câu hỏi của Hồ Tử Duy với một nụ cười nữa:
“ Tôi đang nghĩ tới một số chuyện vui vui thôi. “
Anh ta hẳn định nói thêm gì đó, mép miệng vốn đã nhếch lên, cuối cùng lại buông xuôi, nhắm mắt như nằm ngủ.
Tôi quay lại với cửa sổ, con đường đang từ từ thay đổi, mở ra những lãnh địa hoàn toàn mới.