Tưởng chừng như cơn mưa ngoài kia đã trút xuống trái đất này trong mấy ngàn năm. Trời đen mù mịt. Tối cũng như sáng, sáng cũng như tối. Tôi tỉnh dậy ngày hôm sau với hai cái chân đau âm ỉ và mùi nước mưa tràn ngập căn phòng ngủ của người hầu. Mưa xuyên qua cái mái nhà tạm bợ, nhỏ từng giọt lên đầu tất cả. Đổi lại, căn phòng vốn lúc nào cũng nóng bức vì có quá nhiều người trở nên mát mẻ lạ thường.
Nhưng dù có mưa, đống công việc cũng chẳng tự làm lấy. Tôi theo thời khóa biểu đi phụ bếp. Bữa sáng thứ tư là cơm rang nóng với trà lài. Thật là tuyệt vời khi được trốn trong căn bếp ấm áp khi bên ngoài đổ mưa sầm sập. Đặc biệt hôm nay thó được một cái bánh để thừa từ tối qua. Chỉ là ít thịt nguội, vỏ bánh cháy đến hai phần ba mà ngon không chịu được.
Tại Đại Sảnh, những gia nhân khác đã đốt củi thơm, cho vào những cái lư đồng nhỏ treo khắp căn phòng. Chúng khiến căn phòng rộng lớn này đủ ấm để thưởng thức trà lài vào một sáng mưa ngâu. Tôi đứng trong cái góc quen thuộc liếc qua cả bàn ăn. Cái chỗ trống của ba mẹ con bà Đan Thanh khiến tôi hơi rùng mình. Nhưng cả gia đình này hoàn toàn lờ đi ba ba cái ghế không chủ. Họ ăn, nói chuyện phiếm và chăm chú nhìn Hồ Tử Duy.
Về việc tại sao hôm qua và cả hôm nay tất cả đều dán mắt lên người thanh niên này, tôi đã có câu trả lời.
Hai con bé hầu nhỏ tuổi đêm qua cứ ríu rít về anh chàng này suốt. Tôi đến gần nữa đêm mới có thể chợp mắt vì những câu như:
“ Ôi! Cậu có thấy mắt anh ta không. To như mắt chị Lý Hồng ấy. Tớ chỉ muốn nhìn mãi không thôi! “
“ Ừ ừ, mỗi lần anh ta cười sao mà khiến mình ngây ngất. Đẹp hơn cả hoa nở mà cao sang đúng kiểu gia đình quyền quí. “
“ Anh ta còn giỏi võ lắm cơ. Hí Hửng kể cho mình nghe việc anh ta đâm giò tên Lâm Phú đấy. Chắc là phải cơ bắp lắm… “
Rồi hai con bé đó cười khúc khích như bị ma nó cù.
Hồ Tử Duy hình như là một người rất đẹp trai. Nhưng tôi cho anh ta năm sao trên thang điểm mười. Nghiêng đầu sang trái rồi nghiêng sang phải, nhìn từ dưới lên rồi nhìn từ trên xuống, tôi vẫn thấy Hồ Tử Duy bình thường như cân đường hộp sữa. Có lẽ quan điểm “ đẹp “ của thời xưa khác hiện đại rất nhiều?
Có thư từ bên Đại Hội xin ngừng vòng tiếp theo cho đến một ngày sau khi hết mưa. Hồ Quí Trừng đọc xong nhìn về phía Hồ Tử Duy. Ánh mắt ông ta không bộc lộ điều gì nhưng nói lên tất cả. Đứa cháu họ Hồ gật đầu với ông chú của mình, đứng lên chắp tay:
“ Nếu được, con xin được thỉnh giáo chú vài chiêu. Khả năng của con còn kém cỏi còn chú thì học rộng hiểu nhiều. Được chú chỉ bảo con chắc thắng vòng sau và mang vinh quang về cho gia đình. “
“ Dạy nó đi Trừng. Ta muốn gia đình ta được một lần mở mày mở mặt với anh em trong võ lâm. “
Bà già trưởng tộc bất ngờ lên tiếng. Khói tỏa nghi ngút từ cốc trà khắc phượng hòang tím trong tay.
Đến lượt Hồ Quí Trừng gật đầu:
“ Vậy thì hãy qua khu nhà của chú ngay sau khi ăn. Thư phòng của chú sẽ được dọn. Nó đủ lớn để ta tập luyện, ít nhất là trong một ngày. “
Hmm.. Hồ Lâm Phú không có phản ứng gì à? Anh ta chỉ cúi xuống ngắm cốc trà của mình. Chắc tối qua hai cha con họ đã có một buổi “nói chuyện” thân mật về những gì liên quan tới Hồ Tử Duy. Hồ Quí Trừng không bao giờ cãi lại bất cứ mệnh lệnh nào của bà mẹ và Hồ Lâm Phú thì chắc chắn không dám làm trái lời cha mình.
Ông ta cũng giống như bà già trưởng họ, sẵn sàng dạy cho con cháu mình một số bài học về sự thất lễ với bậc bề trên.
Chân tôi sau bữa trưa thông báo nó từ tôi. Đang kiễng chân thay lửa trong lư đồng thì tôi bỗng khựu xuống như ghế gãy chân, đống củi thơm đổ hết ra ngoài. Một trong số đó đập thẳng vào mu bàn chân, để lại vết bỏng to bằng nắm tay. Nhưng cũng nhờ nó tôi nhận ra chân mình chẳng còn cảm thấy gì nữa.
“ Tuyệt. “
Quả là tuyệt. Quá. Tuyệt.
Tuyệt đến mức tôi bị cắt bữa ăn tối do không làm đủ việc. Ngồi lay lắt trên cái chiếu lanh xơ xác, tôi chỉ biết nguyền rủa cái nơi này.
Nguyền rủa cái trần nhà lỗ rỗ khiến tôi ngồi trong phòng mà cứ như đứng dưới mưa.
Nguyền rủa con mụ quản gia xấu xí quá quắt.
Nguyền rủa bất cứ ai và thứ gì đã khiến tôi đang phải ở đây.
Một giọt nóng hổi lăn xuống má. Sự ấm nóng của nó thật khác biệt với những giọt mưa lạnh như băng.
“ Em có sao không? “ _ vang tiếng ai thật quen thuộc.
“ Hơi lạnh. “ _ tôi trả lời, giọng nghẹt trong cổ họng. Đưa tay quẹt mắt, tôi hít một hơi sâu rồi quay lại nhìn chị Lý Hồng. Chị trèo lên nằm cạnh tôi, co chân đến tận cằm.
“ Tóc ướt hết rồi này. Sao lại nằm chỗ này cơ chứ.. “
Vừa trách mắng, chị vừa lấy cái khăn tay nâu lau tóc tôi. Nó là cái khăn người hầu nào cũng có. Đa số vừa bẩn vừa hôi. Nhưng chiếc khăn của chị Lý Hồng sạch hơn mọi chiếc khăn khác. Nó còn thơm nhè nhẹ mùi hoa huệ.
“ Chị tốt hơn tất cả những bà chị của em. “
“ Hửm. Vậy sao… Cám ơn em nhé! “ _ chị cười khúc khích. Mặt tôi nóng lên khi nhận ra mình đã nói to ý nghĩ trong đầu.
“ Thật đấy. Mấy bà chị họ của em không ai bằng chị đâu. “
Từ chỗ nằm nhìn lên, dáng chị giống mẹ tôi nhiều. Như cái thời còn nhỏ, mẹ ngồi cạnh đọc sách trước khi đi ngủ. Tôi bỗng nhớ cái cách mẹ cười một mình. Và khi thấy tôi nhìn, mẹ cũng xoa tóc tôi.
“ Chị họ? Em không có chị ruột à? “
“ Bố mẹ em chỉ có em thôi. Nhưng em sống với gia đình nội từ lúc nhỏ cho đến gần đây. Mà gia đình mẹ thì gồm cả ba gia đình của các cậu em. Ngày nào cũng cãi nhau. Rồi lúc ăn tối thì cứ như chiến tranh. “
“ Vậy là cả hai chị em mình đều quen ngủ trong một cái phòng vừa chật vừa đông rồi nhỉ? “
Chị bật cười. Tiếng cười thật dễ lây, tôi không thể ngăn mình bị nó xâm nhập. y mà chờ tí.
“ Chị cũng có nhiều anh chị em à? “
Chị nghiêng đầu nghĩ một tí:
“ Không phải là ruột thịt nhưng sau một thời gian dài ở cùng họ thì mọi người cũng thành anh chị em với nhau. “
“ Em... không hiểu lắm. Như thế nghĩa là sao ạ? “
Nhưng vừa thốt ra câu đấy thì não tôi đánh cái mồm một cái.
“ Không! Em hiểu rồi, chị không cần giải thích đâu! “
Chị Lý Hồng lại cười, đưa tay quẹt đi những giọt nước mưa trên trán chị.
“ Không sao đâu em. Và đừng có làm cái mặt đó. Ai cũng có hoàn cảnh riêng của họ… chị cũng vậy thôi. “
Tôi chỉ biết gật đầu. Chân lạnh cóng, nhưng vậy là hết tê liệt rồi. Tôi kéo chăn lên, đắp cho cả chị và tôi.
“ Chân em thế nào rồi? Đến chỗ lão Vũ xem chưa? “ _ chị liếc xuống.
“ Mụ Cóc bảo em về nằm chứ không cho em đi gặp lão Vũ. Ông ấy vẫn đang chữa trị cho Hồ Vụ. Không có thời gian cho em. “
Nói rồi tôi nhìn quanh quất:
“ Mọi người đồn trong vết thương của anh ta có độc chất. Nghe nói nguy kịch lắm. “
Chị Lý Hồng gật đầu, mặt đăm chiêu. Tôi hỏi nhỏ:
“ Mấy người cầm kiếm thật đáng sợ chị nhỉ. Sao họ có thể làm vậy với những người chẳng thù oán gì với mình cơ chứ? “
“ Họ làm vậy vì họ có thể em ạ. “
Chị Lý Hồng thở dài và sự im lặng lại trùm lên căn phòng. Tôi nghe tiếng mưa rơi, thấy rằng cái chân của mình chỉ là một vấn đề bé tí trong cái nhà này.
------------------------
Mưa vẫn không chịu ngơi cho đến tận khuya khiến bóng người trên ngựa hết sức khó chịu. Ông ta vốn thuộc loại người không bao giờ để một giọt bụi bám trên thân thể nói chi đến những giọt nước vừa to vừa buốt giá như thế này. Nhưng đây là một nhiệm vụ quan trọng bậc nhất. Ông ta đành kéo cái mũ trùm xuống lần nữa, đánh đổi tầm nhìn lấy sự bảo vệ trước cơn mưa. Tuy nhiên ông ta không phải lo lắng nhiều. Con ngựa chiến Rầm Rì lâu năm chưa một lần làm ông ngã. Nó cũng đã đi trên con đường này đến hàng trăm lần, không thể lạc cho dù mưa có dày đến đâu.
Vừa đi ông ta vừa suy tính. Những gì ông ta biết có thể khiến một số kẻ rất vui mừng nhưng đa số thì giận dữ khôn nguôi. Cái quan trọng luôn là ở việc ông ta sẽ có được cái gì.
“ Phải chọn đúng từ mà nói. “ _ ông ta thầm nghĩ. Sức mạnh của ngôn từ là không thể coi thường. Bà mẹ già đã dạy cho người trên lưng ngựa bài học không thể quên này.
Rầm Rì bỗng chậm lại, thông báo với chủ là tới nơi rồi. Ông ta kéo mũ trùm lên, nhận ra mình đã đứng dưới một cái mái chắc chắn. Cửa gỗ tảng mở ra khẽ khàng cho ông đi vào. Hai người cùng một cái ô in hình phượng hoàng đang bay chờ ông. Trong mưa, kẻ sang người hèn nhìn giống hệt nhau.
Hồ Hiên Vỹ bước xuống ngựa. Rầm Rì được lão Vũ kéo đi, tiếng mưa che đi tiếng guốc ngựa lốc cốc.
Đứa con thứ tư lấy cái ô từ tay Hồ Tuyết Nghị với một cái gật đầu. Họ không có nhiều thời gian cho lễ nghi tối nay. Hai cái ô phượng lướt đi trong đêm, tránh xa khu vực của gia nhân và ánh đèn ấm áp. Họ đi đường vòng tới căn phòng ở khu Nam. Xung quanh mưa vẫn rả ríc. Tối tới nỗi đưa tay ra trước mặt không thấy đủ năm ngón. Ánh đèn leo lét trong tay Hồ Tuyết Nghị chỉ đủ để họ không vấp phải hòn sỏi lạc nào. Nhưng cũng chẳng lâu trước khi căn phòng đó xuất hiện.
Căn phòng của người đứng đầu gia tộc Hồ đêm nay sáng đèn tận khuya. Và in lên bốn bức màn là bốn cái bóng. Một cái đang đi đi lại lại không yên.
Hồ Tuyết Nghị kéo ô, nhường đường cho anh trai mình vào.
Hồ Quí Lữ với đứa con trưởng Hồ Quí Trừng, con thứ Hồ Quí Lâm, con thứ ba Hồ Quí Tường đều quay lại nhìn.
Hồ Quí Lâm chỉ có thể chờ người em thứ tư đóng cửa lại trước khi sấn tới:
“ Sao?! Thế nào rồi?! Có tin gì chưa? Đan Thanh và hai đứa nó đang ở đâu? “
Hồ Hiên Vỹ nghiêm mặt:
“ Cái đó ta vẫn chưa biết được. Nhưng ít nhất họ còn sống. “
“ Như thế nghĩa là sao? “chưa biết được”? “
“ Lâm! Cho em con ngồi xuống đã. Nó lạnh hết rồi kìa. Đưa cho nó tách trà. “
Như thường lệ, Hồ Quí Lữ không hề lên giọng. Nhưng chất thép trong giọng bà ta khiến đưa con cao hơn mình ba cái đầu phải cúi xuống. Hồ Hiên Vỹ hơi cau mày. Ông anh thiếu lễ nghĩa của ông vẫn cứ như lúc bé. Ông thả mình xuống chiếc ghế gần nhất, nhận cốc trà lài thơm phức bằng cả hai tay. Hơi trà nóng cùng hơi ấm của lư đồng cuộn lại thành một lớp khói mỏng. Trên tường, ánh mắt của các bậc tiền bối họ Hồ như đang cũng chăm chú vào Hồ Hiên Vỹ.
Tuy nhiên, dù lạnh tới tận xương, đứa con thứ tư nói trước khi nhấp ngụm trà đầu tiên:
“ Ké bán thông tin cho con biết kẻ đứng sau vụ này. Hắn cũng cho con biết là họ vẫn sống. Nhưng nếu muốn biết ở đâu thì phải đưa thêm phí. “
“ Bao nhiêu? “
“ Ba nghìn thỏi vàng ròng. “
“ Cái gì! Hắn dám đòi nhiều thế sao?! “
Hồ Tuyết Nghị lên tiếng không báo trước, giọng nói khàn khàn. Hồ Hiên Vỹ nhìn em trai mình, một lần nữa ghi nhận sự thay đổi đáng sợ tại đây. Vết thương sau trận đánh với những tên giáp đen đã lành. Nhưng người đàn ông thưở nào bạc nhược đi trông thấy. Có lẽ nó đến từ việc nhìn đứa con yêu quí nôn ra máu suốt cả ngày hôm nay.
Nói cho cùng, Hồ Tuyết Nghị vẫn là người nhạy cảm nhất trong năm anh em. Một trong những lí do khiến đứa con út không được lòng bà mẹ.
“ Đúng vậy. “
Cái giọng trầm và âm vang của Hồ Quí Trừng khiến tất cả giật mình:
“ Có tin được tên Nhật Minh này không? Hắn có thể cầm vàng của chúng ta rồi biến mất. “
Hồ Hiên Vỹ lấy tiếng ho che đi tiếng cười mỉa mai, ông ta dù sao cũng không muốn động chạm tới người anh cả:
“ Nếu không tin được Nhật Minh thì tất cả những tên bán thông tin trên thế giới này đều không đáng tin. Dù sao đi nữa, hắn là kẻ duy nhất có vẻ biết gì đó. Tất cả những đầu mối em tìm đến đều không biết đến một tiếng về vụ bắt cóc này. “
“ Hắn có thể bắt tay với lũ bắt cóc đưa cho chúng ta thông tin giả. Hay tệ hơn là đưa chúng ta vào một cái bẫy tinh vi. “
Hồ Hiên Vỹ cau mày nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của Hồ Quí Trừng. Đứa con họ thứ tư cảm thấy mệt mỏi sau cuộc cưỡi ngựa trong mưa.
“ Tạm thời bỏ qua vụ này đi đã. Chú nói chú biết kẻ nào đứng sau vụ này phải không? Kẻ nào dám động chạm đến chúng ta? “ _ Hồi Tuyết Nghị nói nhanh, ngửi thấy một cuộc cãi nhau giữa hai anh em họ Hồ.
Một lần nữa Hồ Hiên Vỹ phải nhấp thêm một ngụm trà. Không, ông ta cho phép bản thân uống hết nguyên cốc. Bởi sau khi nói tên những kẻ bắt cóc, ông sẽ cần mọi hơi ấm trong cơ thể để xua đi cái lạnh.
“ Rắn Trắng. “