[Vô Hạn Lưu] Hồi Ký Của Kẻ Lưu Hành Thời Gian

chương 27

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lần này tiếng ồn phát ra từ năm khán đài nghe giống như một đàn ong giận dữ. Những âm thanh vừa lộn xộn vừa oang oang khiến tôi đau hết cả đầu.

Một số chỗ nhìn như đang có xích mích nổ ra. Hai ông ngay cánh phải đập đầu vào nhau, mạch máu đập bình bịch trên đầu. Nếu không có đồng môn kéo ra thì hẳn họ đã làm một trận thư hùng ngay chỗ ngồi. Một số kẻ lại muốn đi tìm cây kiếm kia. Vừa bàn tán họ vừa nhìn chằm chằm vào cánh cổng đen tựa như chỉ chực phi thân ra đạp đổ nó.

Nhưng tất nhiên trong đám người kích động cũng có những kẻ rất bình tĩnh. Ví dụ như cái nhóm theo chân anh chàng mắt hí nọ. Họ chỉ quay đầu vào nhau khẽ khàng một hai câu, tuyệt đối không có dấu hiệu muốn hành động.

Môn phái mặc áo xanh lá đeo cung có trao đổi nhiều hơn, nhưng tôi thấy họ cứ liếc mắt xuống người đàn ông cùng môn phái đang chắp tay dưới cằm, mắt lim dim như ngủ. Người này lúc trước đã xuống đối đáp với Kiên Sơn. Hẳn là trưởng môn của họ hay tương đương. Bị đồng môn nhìn chòng chọc vào lưng như vậy mà vẫn ngủ được quả cũng giỏi.

Những môn phái còn lại trên năm khán đài có nhiều động thái khác nhau. Từ mức ‘ nhảy-chồm-chồm-hò-hét-tay-cầm-kiếm-chỉ-vào-cổng-đen’ đến mức ‘ tôi-đang-ngủ ‘ đều có hết. Nhưng nói chung, nếu không có thông báo mới, thế nào cũng sẽ có ai đó làm trò gì đó rất ngu ngốc.

May thay, tôi được bao bọc trong căn phòng VIP này mà không phải lo về bên ngoài...

Mà sao những người họ Hồ lại bình thản vậy nhỉ? Tất nhiên là trừ Lê Đặng ra, những người còn lại khiến căn phòng này như đang thuộc về một thế giới hoàn toàn khác. Cái cảnh ầm ĩ ngoài kia chỉ là một bộ phim đang chiếu dở trên cửa sổ của họ. Bà già Hồ thậm chí hình như đang ngủ gật. Tay bà ta cầm chén trà đã được rót đầy mà không đưa lên uống một ngụm nào, đôi mắt nhắm nghiền, đầu ngả ra sau. Hai đứa con trưởng của gia đình Hồ cũng nhìn đám đông với một con mắt khinh khỉnh được che dấu rất kín. Họ rõ ràng không quan tâm và không muốn quan tâm tới những thứ tranh chấp kiểu này.

“ Ah! Mọi người quả là nóng lòng chờ đợi vòng tiếp theo của Đại Hội làm sao! “ _ một tiếng nói dõng dạc vang lên, át đi sự náo động của các khán đài. Giọng nói này âm vang tựa như người nói cầm trên tay một cái loa phóng thanh. Rất giống Kiên Sơn nhưng lại không phải là ông ta. Vì chắc chắn ông già tóc trắng đó không cười khúc khích sau khi nói như người này.

Người tôi đoán là một cô gái nói tiếp sau khi ngừng cười: “ Tất nhiên là không thể để các vị huynh đệ ở đây chờ lâu được nữa. Xin hãy cùng tôi đón chào mười đấu thủ của vòng hai! “

Cánh cổng đen ngay lập tức được mở ra. Dẫn đầu mười đấu thủ là một nụ cười quen thuộc. Kiên Sơn vẫn mỉm cười. Tuy nhiên ánh mắt thì quét một vòng quanh năm khán đài như đang hỏi “ Sao, thằng nào muốn ra đây nói chuyện với anh?! “. Cái thần khí đáng sợ của người này vẫn có hiệu lực, nhưng nó không thực sự khiến những kẻ kích động phải im lặng hoàn toàn. Đa số chỉ đơn giản là giảm âm lượng của mình, còn những ánh nhìn tức giận và phản kháng vẫn còn. Lê Đặng cũng có cảm nhận giống tôi. Ông ta thở nhanh bằng mũi:

“ Võ Lâm Minh Chủ của chúng ta sau vụ này chắc chắn sẽ gặp nhiều phiền hà lắm đây. “

Nhưng may thay, khi những đấu thủ trở lại sân đấu, sự phấn khích bắt đầu chiếm lại từng hàng ghế. Tiếng vỗ tay từ chỗ lẹp bẹp bắt đầu rộ lên mỗi lần đấu thủ của một môn phái cúi chào.

Tiếng huýt gió, tiếng bàn tán, đấu pháo trở lại như lúc mới khai mạc. Trừ một cặp phải quay lại vào trong do sàn đấu của họ bị đập làm tương, các đấu thủ khác nhanh chóng đi lên võ đài.

Ngay trong lần đấu này, hai đứa cháu họ Hồ đều ra quân nên tôi hơi lúng túng không biết nên xem ai. Hồ Lâm Phú đấu với Mặt Nạ. Hồ Vụ đấu với chàng trai bị sẹo ở cổ.

Thật là khó chọn lựa. Cả hai trận này đều hứa hẹn sẽ lì kì hấp dẫn với những đấu thủ ngang tầm nhau. Nhưng mà nhìn lại thì trận Mặt Nạ gặp Hồ Lâm Phú thú vị hơn. Hồ Lâm Phú đánh đẹp hơn Hồ Vụ và tôi thì rất muốn biết võ công của vị kiếm khách đeo mặt nạ kia ra sao. Trong vòng trước chỉ thấy màn kết thúc trận đấu người này, thực lực anh ta thế nào vẫn là một câu hỏi để mở… Được rồi! Tôi sẽ xem trận tranh hùng giữa người cháu đích tôn của gia đình Hồ và bạch kiếm khách bí ẩn.

Hồ Lâm Phú có vẻ đã lấy lại hứng khởi sau “tai nạn” nho nhỏ với cây kiếm kia. Mắt anh ta chăm chăm nhìn đối thủ của mình, kể cả lúc làm lễ chào nhau cũng không rời. Mặt Nạ cũng nhìn thẳng lại không khách sáo. Họ rút kiếm ra nhanh như chớp, đứng liền vào thế thủ, kêu gọi người kia tấn công trước. Khóe miệng của Hồ Lâm Phú nhếch lên một bên, nụ cười nửa miệng dán lên mặt như chưa từng biến mất.

Anh ta ra đòn.

Lưỡi kiếm đánh thẳng, chém vào ngay chỗ Mặt Nạ đang thủ. Mặt Nạ chặn bằng cách ra đòn theo phía ngược lại. Hai thanh kiếm đập vào nhau nghe một cái “ Chát! “. Đấu thủ của Hồ Lâm Phú theo đà kiếm, đổi từ thủ thành công, đưa kiếm thành vòng tròn mà tấn công vai Hồ Lâm Phú. Hồ Lâm Phú né được, và như một con diều thuận gió, nhảy xa đến tận mép sàn đấu. Họ dừng lại, gườm nhau. Hai thân ảnh một trắng một tím di chuyển quanh một cái trục vô hình giữa sàn đấu, đổi chỗ đứng với nhau.

Mắt Hồ Lâm Phú rực lên.

Anh ta lao tới, đưa kiếm chém ba nhát liên tiếp dọc thân đối phương. Mặt Nạ không vừa, đỡ liền ba nhát chỉ bằng một lần đưa kiếm.

Kẻ áo trắng phản pháo. Làm một nhát chém ngay giữa ngực người áo tím. Nhưng đó chỉ là biến chiêu. Vì chiêu thực sự là khi Hồ Lâm Phú đang ngửa mình đỡ đòn kiếm đầu, Mặt Nạ xoay cổ chân, xuất hiện đằng sau Hồ Lâm Phúa mà đâm vào vai trái đứa cháu họ Hồ.

Tốc độ của Mặt Nạ quá nhanh làm tôi tưởng Hồ Lâm Phú thế nào cũng sẽ ăn đòn này. Nhưng đứa cháu họ Hồ cũng đầy bất ngờ. Anh ta như đã đoán trước được việc này mà kịp thời quay thân lại, hướng kiếm đâm vào đùi người kia. Mặt Nạ chưa đưa kiếm được nửa đường phải vội vàng quay kiếm về đỡ. Hồ Lâm Phú ăn miếng trả miếng, cũng biến chiêu, kiếm bổ ngang. Mặt Nạ từ bỏ cận chiến lùi lại hai bước, đủ đế tránh đường kiếm của Hồ Lâm Phú. Kiếm khách họ Hồ cũng nhảy ra đằng sau. Nụ cười vẫn không phai.

Tuy vậy, tôi có cảm giác như trong trận đấu này kẻ coi thường đối thủ của mình lại là Mặt Nạ. Sau khi bị đẩy lùi, tư thế của anh ta thay đổi. Lưng anh ta thẳng hơn một chút. Tay cầm kiếm không còn rung động. Thế tấn chắc chắn hơn.

Mặt Nạ đánh trả. Một chiêu tôi thấy. Nhưng có thấy cũng như không thấy.

Thân ảnh như bị một làn nước che ngang mà trở nên mờ ảo. Nửa giây trước anh ta còn đang ở trên không, che đi Hồ Lâm Phú khỏi tầm mắt của tôi. Nửa giây kia, anh ta đã rút kiếm về, quay lưng với đối thủ của mình. Hồ Lâm Phú cũng kinh ngạc như tôi khi thấy từ bắp tay mình xuất hiện những dải máu đỏ. Anh ta nhảy tránh khỏi Mặt Nạ, tay đưa lên xem xét vết thương.

Đó là một đường cắt duy nhất. Một đường cắt đủ sâu để khiến tay áo của Hồ Lâm Phú từ tím biến thành đỏ chỉ trong tích tắc. Tệ hơn, đây là tay cầm kiếm của anh ta. Một vét chém thế này là vừa đủ để loại anh ta khỏi việc đánh đấm trong ít nhất một tháng nữa.

Hồ Lâm Phú đổ mồ hôi như đang tắm mưa. Mặt anh ta tái đi vì mất máu, lông máu nhíu lại thành hình chữ V. Đôi mắt tóe lửa.

Mặt Nạ quay lại, đối mặt với người cháu họ Hồ.

Hồ Lâm Phú gượng đưa kiếm lên. Nhưng theo từng di chuyển là những giọt máu đỏ rỉ xuống sàn đấu.

Hai bên lại thủ thế. Tôi nín thở.

Bạch kiếm khách đưa mũi kiếm thành một vòng tròn. Cử động chậm dần khi vòng tròn từ từ được hoàn thành. Hồ Lâm Phú thì không chờ đợi việc này. Anh ta nhảy tới. Một nhát chém hướng về cánh tay đang cầm kiếm của Mặt Nạ. Ăn miếng thì phải trả miếng.

Nhưng anh ta đã chém vào thinh không. Mặt Nạ đã không còn ở đấy nữa. Cái bóng trắng với thanh kiếm của mình như bị gió thổi ra sau lưng Hồ Lâm Phú. Vòng tròn đã hoàn thành. Một nhát đâm thẳng vào đùi.

Hồ Lâm Phú nhảy ra trước để giảm thương tổn. Tuy nhiên anh ta vẫn khựu xuống ngay lập tức. Kiếm trở thành nạng, giúp đứa cháu họ Hồ không ngã sõng xoài nơi sàn đấu.

Mặt Nạ đứng bên cạnh nhìn xuống. Đưa kiếm lên cổ Hồ Lâm Phú.

“ Ah! Vậy là coi như kết thúc rồi ha! Đấu thủ đeo mặt nạ của chúng ta đã thắng! “ _ tiếng của Kiên Sơn vọng lên _ “ Không được phép hạ sát trong lẫn nhau trong phạm vi đấu trường này. Cả hai cháu đều biết mà. “

Ông ta đứng ở góc sàn đấu từ lúc vậy? Cứ như là ma ấy. Tôi sởn hết gai ốc rồi.

Kiên Sơn vỗ tay hai lần, không quên mỉm cười. Mặt Nạ bỏ kiếm ra khỏi cổ đối thủ của mình. Hồ Lâm Phú cũng gượng đứng dậy. Một nhóm giống như đội Y Tế đã chạy ra, đứng dưới chân sàn đấu với một cái nạng. Nhưng Hồ Lâm Phú chỉ phẩy tay, đi từng bước loạng choạng về khu dành cho đấu thủ. Mặt anh ta bắt đầu xám đi, nhưng cổ vẫn đỏ gay. Lông mày không ngừng nhíu lại, thậm chí trước khi biến mất sau cánh cổng đen, anh ta còn nhìn lại Mặt Nạ với một ánh mắt căm ghét không nhầm vào đâu được.

Mặt Nạ thì bị Kiên Sơn giữ lại nói vài câu gì đấy. Anh ta gật gật đầu rồi làm lễ chào Minh Chủ Võ Lâm. Kiên Sơn cũng lấy thế làm vui, vỗ vai vị kiếm khách bí ẩn này.

Vậy là một trong hai đứa con họ Hồ đã bị loại. Chỉ còn hy vọng vào mỗi Hồ Vụ.

Truyện Chữ Hay