Chân khí trào ra ào ạt, bắn đến tận chỗ gia đình họ Hồ ngồi, làm cho những tấm rèm trúc cũng phải đung đưa. Tôi thấy tất cả đều phải há hốc mồm ra, tận Hồ Quí Trừng cũng nhíu mày lại, một giọt mồ hôi đổ trên thái dương. Lê Đặng nhìn anh ta mà có một nụ cười ẩn trên mặt cùng cái ánh nhìn toan tính mà tôi không thích tí nào.
Lượng chân khí thế này quả thực khiến cho tất cả những người đang ngồi xem phải lạnh sống lưng. Nội công người thanh niên này có thể chăng ngang ngửa với cả chính Kiên Sơn? Tôi cũng không rõ, nhưng mà tôi chắc chắn chính người này sẽ kéo thanh kiếm kia khỏi tảng đá.
Với nội công như thế này, anh ta có thể làm bất cứ điều gì!
Chân khí cứ như những làn sóng, tràn lên rồi rút xuống rồi lại tràn lên không ngừng. Ít nhất là ba phút đã trôi qua và thanh kiếm vẫn im ỉm. Thậm chí tảng đá, thứ ở ngay cạnh nguồn nội công, cũng không hề bị ảnh hưởng gì. Trong khi đó, nơi người thanh niên vừa đứng xuất hiện những vết nứt sâu.
Người thanh niên tóc bím mồ hôi mướt mát, cuối cùng cũng chịu dừng lại khi mặt anh ta bắt đầu tái xanh. Run lẩy bẩy, anh ta bỏ tay ra khỏi cán kiếm và đi xuống. Cái dáng đi loạng choạng của người này làm tôi nghĩ anh ta sẽ gục xuống bất kì lúc nào. Nhưng cuối cùng anh ta cũng đi được vào bên trong khu của các đấu thủ và mất hút.
Không một tiếng chê cười hay hò reo nào vang lên. Tất cả giống như một thể thống nhất đang tập trung cao độ vào thanh kiếm và chỉ thanh kiếm mà thôi. Người tiếp theo bước lên. Đó là người bị sẹo ở cổ. Anh ta đi vòng, tránh chỗ nứt trên sàn đấu.
Để tay lên trên cán kiếm, người này cũng hét lên một tiếng lấy sức, chỉ có phần là không bằng người đầu tiên. Anh ta cũng không có nguồn nội công bắn ra dào dạt, hay nói đúng hơn, chẳng có gì đặc biệt xuất hiện cả. Sau khoảng thời gian đúng ba phút, anh ta bỏ ra, cúi chào Kiên Sơn và các đấu thủ còn lại rồi đi xuống. Khuôn mặt không thay đổi trong suốt thời gian đó.
Dõi theo người này, tôi tự thấy rằng anh ta đã không hề có ý định cố gắng trong việc kéo cây kiếm ra. Anh ta dường như là người duy nhất trong tất cả những người ở đây hoàn toàn không ham muốn thanh kiếm đó.
Người béo đi tới trước, đã đến lượt của ông ta. Tôi nhìn người này và đoán ông ta cũng chỉ đến hơn bốn chục tuổi là cùng, nhưng cũng như với Lê Đặng, tôi không thể chắc chắn được.
Ông ta không ngay lập tức lấy sức kéo cây kiếm ra, thay vào đó, người này ngồi xuống và bắt đầu xem xét phần đá cắm vào. Một ý tưởng không tồi, không kéo được kiếm ra thì ta thử phá tảng đá. Tất nhiên là có khả năng sẽ làm hư hại tới cây kiếm, nhưng cũng đáng để thử.
Sau một hồi nhìn ngắm tảng đá từ mọi góc nhìn, sờ tất cả những chỗ lồi ra lõm vào cũng như là cái dòng vằn vèo đo đỏ được khắc vào tảng đá, người đàn ông mỉm cười. Ông ta lấy ra từ tay áo một cái lọ xanh xanh rồi đổ nó lên tảng đá.
Những chỗ mà thứ chất lỏng màu xanh đó chạm tới đều bắt đầu sủi bọt. Tấm ván gỗ bên dưới tảng đá từ từ tan chảy. Nếu không nhờ Kiên Sơn vào phút cuối cùng đưa tay ra giữ lại thanh kiếm cùng với tảng đá hẳn hai thứ đó đã rơi thẳng xuống cái hố sâu mà thứ chất lỏng kia tạo ra.
Tuy nhiên, trái ngược với sàn đấu, tảng đá vẫn nguyên vẹn, cứ như chất lỏng kia chỉ là một loại nước mưa có màu xanh.
Người đàn ông nhăn nhó hết cả lại, mặt như một tờ giấy bị vò nát. Ông ta cứ để Kiên Sơn cầm thanh kiếm cùng tảng đá mà tiếp tục vừa dán mắt vừa suy tính bước tiếp theo của mình. Kiên Sơn cũng không có vẻ gì là ngại, nhìn theo người đàn ông với một khuôn mặt quan tâm.
Người đàn ông lại đưa tay vào bên trong áo, lấy ra một cái gì đó rất nhỏ.Tuy nhiên trong giây chốc nó phát sáng lên và tôi nhận ra đó là một ống nhỏ, rất rất nhỏ. Ông ta hít một hơi sâu và đập cái ống nhỏ đó lên tảng đá. Một cách cẩn thận, cái dung dịch gì đó bên trong được đổ lên những chỗ vẫn còn thứ nước xanh kia.
BÙM!
Âm thanh của vụ nổ làm tôi giật cả mình. Cả năm khán đài cũng giật mình. Tất cả lao xao khi cả Kiên Sơn lẫn người đàn ông kia bị một làn khói dày đặc bao quanh. Tuy nhiên chỉ một phút sau thì làn khói bị thổi đi. Minh Chủ Võ Lâm vẫn đứng đó, mặt mày chỉ hơi nhăn nhó thêm nhưng hoàn toàn bình thường.
Và thanh kiếm lẫn tảng đá, giống như chính Kiên Sơn, vẫn trơ trơ ra đó như đang trêu tức người đàn ông.
Người đàn ông trong bộ cánh đỏ và vàng nghiến răng, mặt đỏ rực. Bước chân của ông ta khi đi xuống sàn đấu làm những bậc cầu thang rung rinh, đầu thì không ngoảnh lại lấy một lần.
Kiên Sơn đặt tảng đá xuống một vị trí khác, xa khỏi cái hố ban nãy được tạo bởi những thứ dung dịch kia. Lại đến người tiếp theo.
Ông già dùng song đao buớc lên, nhìn cây kiếm cắm trên tảng đá với một cái nheo mắt dữ tợn.
Bỗng dưng, tôi tưởng như có thể nhìn thấy những đường gân xanh đỏ xuất hiện trên hai bàn tay đang nắm chặt đôi đao. Những đường gân ấy mấy phút trước chỉ mờ mờ bỗng trở nên đậm nét và lan tỏa đến tận vai. Dần dần, chúng trở nên rõ ràng tới mức tất cả mọi người đêu có thể nhìn thấy hết hệ thống mạch máu trên hai cánh tay của ông già. Cùng với những đường gân, một cái gì đó khác xuất hiện, bao trùm người đàn ông. Nó giống như một đám mây đen, làm cho thân ảnh người này tối sầm lại.
“ YAH! “
Ông ta hét lên một tiếng. Hai thanh đao đồng loạt vụt xuống tảng đá. Trong thời gian chỉ chưa tới ba mươi giây người này đã chém xuống tảng đá hàng trăm nhát chém!
Nhiều nhát chém như vậy mà tiếng gió tạo ra bởi chúng lại gần như không có. Tôi chỉ nghe thấy những âm thanh chói tai khi kim loại đập vào đá tảng. Và đi cùng những âm thanh này là cái bóng mờ của đôi đao đang cố gắng xẻ đôi tảng đá xung quanh thanh kiếm.
Nhưng tảng đá vẫn nguyên. Ừ thì cũng có những lúc nó rung lên theo nhịp đao. Nhưng ngoài chuyện đó ra, hòan toàn nguyên vẹn, không chút trầy xuớc.
Tảng đá không chịu thua và ông già này cũng vậy.
Ông ta đang thở ra khói, không chỉ từ mồm mà còn từ mũi, những làn khói trắng tuôn ra như đầu người đàn ông này là một động cơ hơi nước. Ánh mắt vẫn không rời tảng đá, nheo lại như nó là một nguồn sáng đáng ghét.
Rồi ông ta bỗng dưng ngừng lại. Bất ngờ như chính lúc bắt đầu.
Tuy nhiên, người thí sinh lớn tuổi này vẫn không rời mắt khỏi tảng đá được. Và cả năm khán đài, trong đó có cả tôi, không rời mắt nổi khỏi ông ta. Tôi không biết mình đang mong đợi điều gì nhưng bản thân thấy thất vọng khi người này bỏ lại đao vào bao rồi thi lễ với Kiên Sơn mà đi xuống. Mắt vẫn không ngừng nheo suốt chặng đường đi vào trong khu dành cho các đấu thủ.
Tiếp theo là đại hán cầm trượng. Người này đi tới trước tảng đá, trượng đã chuẫn bị sẵn trong tay. Ông ta đĩnh đạc quì xuống truớc ‘đối thủ’ của mình, mặt không lộ chút cảm xúc nào. Thanh kiếm như đang nhìn lại ông ta, cũng chẳng có xúc cảm nào đặc biệt.
Thế rồi, vị đại hán nhếch mép và bắt đầu cười. Một điệu cười sảng khoái như rằng ông ta vừa nghe tảng đá kia kể một chuyện cười gì hay lắm. Trên các khán đài, những ánh nhìn hoang mang được trao đổi và nhiều đôi lông mày được nhíu lại.
Cuối cùng, vị đái hán ngừng cười và quay sang thi lễ với Kiên Sơn. Ông ta đi xuống võ đài chẳng nói chẳng rằng. Tất cả dõi theo từng bước chân cũng vĩ đại không kém gì hình thể của vị đại hán, tiếng xì xầm nổi lên như một đàn ong bị chặn ngoài cửa sổ.
Trong một khoảng khắc hết sức ngắn ngủi, tôi nhìn thấy một ánh nhìn đầy vẻ thích thú trong khóe mắt Kiên Sơn.
Anh sư bước lên. Nhìn phong thái của anh ta, tôi có cảm giác anh ta đang hết sức lúng túng vì không biết phải làm gì. Chàng trai này quay lại nhìn lên chỗ những vị sư đang ngồi, ánh mắt đầy sự ngập ngừng. Vị sư già nhất chỉ chớp mắt một vài lần, không thưởng không phạt. Những người còn lại cũng vậy, họ như những bức tượng đang theo dõi người đồng môn trên sàn đấu kia một cách tỉ mỉ. Anh sư tự hiểu sẽ chẳng tìm được sự giúp đỡ nào từ bên trên nên đành lắc đầu thật khẽ để bắt mình tập trung vào việc cần làm.
Hít một hơi, đặt tay lên cán kiếm, có vẻ anh ta quyết định quay trở lại với cách đầu tiên: cố gắng rút thanh kiếm ra bằng sức của mình. Một tiếng hét vang lên báo hiệu sự bắt đầu. Vị sư trẻ đặt chân lên chỗ không có dung dịch màu xanh của tảng đá mà lấy điểm tựa.
Tôi nhìn anh ta mà muốn phì cười. Tư thế của anh sư cọ không khác gì thằng em họ tôi lúc tôi lừa nó lấy cây kẹo bị dán bằng keo dán sắt trong hốc tường. Anh sư này còn tội nghiệp hơn, bị bao nhiêu người chăm chú nhìn theo khi đang cố gắng lấy cây kẹo của mình ra trong tuyệt vọng. Hai chữ luống cuống viết rõ ràng khắp mặt chàng trai đầu trọc, mồ hôi đổ ra khiến cả tảng áo dính vào lưng.
Thế rồi người này trượt tay và ngã ra đằng sau một cái ‘ Bạch! ’.
Tiếng cười rộ lên từ năm khán đài. Anh sư đứng lên, tay vuốt mồ hôi trên trán còn mắt thì nhìn chằm chằm xuống sàn đấu không dám ngẩng mặt lên. Hình ảnh này so với lúc trước khi đấu quyền ở vòng một thật là như ngày và đêm.
Không đợi những tiếng cuời chế giễu dịu xuống, anh sư lại tiếp tục. Nhưng cũng như lần trước, anh ta mới cố gắng được một tí thì tay lại trượt khỏi cán kiếm. Lần này tiếng mông anh sư đập xuống sàn gỗ cứng còn to hơn và tiếng cười vừa ngớt lại rộ lên giòn giã. Đến tôi cũng súyt cười thành tiếng.
Ngay lập tức, hai tai của anh sư đỏ lên như hai trái cà chua còn mặt thì nhìn như quả gấc chín. Vội vã kéo vạt áo đứng lên, anh ta chỉ hành lễ qua loa với Kiên Sơn trước khi tiếp tục vội vã đi xuống. Hẳn anh ta rất muốn chạy nhưng phải kiềm chế bản thân ở mức đi từng bước dài thật nhanh.
Môn đệ thiếu lâm vừa đi xuống thì thanh niên áo xanh bước lên ngay, chẳng thèm giấu diếm sự ham muốn như lúc trước. Anh ta liếm môi, mắt nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trong khi tay tự động hành lễ với Kiên Sơn theo quán tính. Tôi thấy Võ Lâm Minh Chủ hơi nhướn mày nhè nhẹ, nhưng cái nhướn mày này biến mất rất nhanh, nụ cười thường trực tiếp tục dính trên khuôn mặt.
Anh ta cũng như sư cọ, quyết định là sẽ tập trung vào việc rút thanh kiếm ra. Anh ta thủ thế, hít thở vào ra một cách nhịp nhàng, tưởng tượng trước mặt mình là một đối thủ, không phải là một thanh kiếm cắm trên đá. Bài tập thở diễn ra trong ba phút, vừa thở, anh ta vừa nhìn thanh kiếm hết sức dữ tợn làm tôi cũng lấy làm ghê.
Con người này khiến tôi có cảm giác anh ta sẵn sàng làm bất cứ điều thứ gì để đạt được điều mình muốn.
Cuối cùng, bài tập thở kết thúc, người thanh niên áo xanh chỉ còn nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trong khi vẫn thủ thế. Anh ta đang dò xét nó chăng? Tôi chẳng hiểu gì cả. Tôi vốn đoán là anh ta sẽ kéo cây kiếm ra như anh sư kia nhưng có lẽ là tôi đã sai?
Tôi liếc thấy Lê Đặng đang…
Người thanh niên áo xanh nhanh như chớp tóm lấy cán kiếm, nhấc cả kiếm lẫn đá lên cao hơn đầu và đập xuống sàn đấu. Vừa làm vậy người này vừa hét lên.
Bên trái bên phải trước sau. Anh ta đập liên tục, không ngừng nghỉ.
Nhưng giống như những người đi trước, tảng đá sau khi bị đập liên hồi vẫn nguyên như cũ.
Tuy nhiên sàn đấu tan nát hết cả. Còn mỗi cánh trái nơi Kiên Sơn và ba người còn lại đang đứng là nguyên vẹn.
Không được bao lâu thì anh ta đã phải bỏ thanh kiếm xuống, mồ hôi lăn dài trên gương mặt như đang đứng dưới mưa. Nhưng anh ta vẫn không chịu bỏ cuộc. Anh ta nhảy ra khỏi võ đài, kéo theo ‘đối thủ’ của mình và đập ‘hắn’ vào nền đất phía dưới.
Đều đặn như một người thợ chặt củi, nhưng với một cơn thịnh nộ của bão tố.
Rồi sau khi nền đất không có vẻ gì là khiến tảng đá nứt ra, anh ta chạy tới những bức tường đá và đập ‘hắn’ vào mặt đá kia bằng toàn bộ sức lực. Vết thương ở đùi bắt đầu rỉ máu trở lại. Tuy nhiên rõ ràng là người này không nhận ra điều đó, cứ để mặc máu đỏ máu lan qua vải rỉ xuống nền võ trường. Tôi không biết tôi nên nghĩ gì. Anh ta là một người điên? Hay là một người không chịu từ bỏ những gì mình đang làm?
Đôi khi hai điều này thật giống nhau.
Nhiều người trong đấu trường dõi theo anh ta với ánh mắt nghi ngại như tôi. Mặt thanh niên kia đã xám lại, tay cũng đã bắt đầu rỉ máu.
Thế rồi, một bóng người phi thân xuống chỗ người thanh niên. Một cái bóng xanh. Khi cái bóng đó dừng lại, tôi nhận ra đó chính là người mặc áo xanh dương nói chuyện với Kiên Sơn lúc đầu.
Cái bóng vừa mới định hình bên người thanh niên đã đưa ra một ngón trỏ ngay chỗ tảng đá chuẩn bị bị đập xuống. Người thanh niên dừng lại, cái phần không bị cắm vào trong tảng đá của thanh kiếm chỉ còn một sợi tóc nữa thôi là đã chém đứt ngón tay của người đàn ông.
Lúc này người thanh niên mới giật mình một cái, tựa như từ nãy đến giờ không hề thấy người đàn ông. Bốn mắt gặp nhau, người áo xanh già dặn hơn khẽ lắc đầu.
Người thanh niên cụp mắt xuống. Anh ta vứt thanh kiếm cùng với tảng đá ra xa và đi vào trong.Từ khu ghế rợp màu áo xanh dương, dễ dàng thấy được những ánh mắt đang chằm chặp nhìn theo từng bước đi của con người này. Người đàn ông lại khẽ lắc đầu. Nhưng ông ta không đứng đó lâu.
Chỉ bằng một cái phi thân, người này mang trả thanh kiếm trên đá kia cho Kiên Sơn và tạ lỗi với vị Võ Lâm Minh Chủ. Kiên Sơn cũng chỉ nở một nụ cười, vỗ vai người kia không tỏ vẻ tức giận gì cả. Người đàn ông lấy thế mà thở ra một hơi dài rồi đi xuống sàn đấu. Tuy nhiên không phải là để về chỗ mình ngồi, mà là để đi theo người thanh niên lúc nãy.
Tới chỗ này tôi thấy hơi kì quặc. Tại sao hành động của người thanh niên và người đàn ông áo xanh không hề nhận được một chút phản hồi đặc biệt nào từ những người khác? Tôi chỉ thấy họ thì thào nho nhỏ, một số người cầm chặt hơn vũ khí của mình. Nhưng không, họ không dám làm gì hơn.
Nhưng việc này không hề khiến tôi chú ý lâu.
Vì chỉ còn ba người mà thôi.
Và cả ba người này, sau này tôi biết được, đều thuộc gia đình Hồ.