Tốc độ con chim ưng khổng lồ Đông Hải đội triệu hồi ra đúng là như gió lốc, lưng mang phụ tải mà vẫn vô cùng nhanh chóng, sau nháy mắt đã bay ra ngoài trăm mét. Nhưng rõ ràng là nó cũng chịu cản trở của bão tố, không dám bay lên cao mà chỉ lượn cách mặt biển khoảng mười mét, sức gió lướt qua rẽ nước rẽ ra thành một đường dài.
Tất cả mọi người đều âm thần tán thán thực lực của tiền quỷ, bị một con chim ưng to lớn như thế này tập kích, ít người có thể tránh nổi. Chỉ cần bị nó chộp qua hoặc mổ trúng một cái là người bình thường chắc chắn sẽ biến thành thịt nát, dù là thành viên tiểu đội luân hồi cũng ít người dám chính diện đối mặt. Nếu như bồi dưỡng thêm cả hậu quỷ, dưới công kích của hai đại thần thức một minh một ám, một cương một nhu, không phải ai cũng có thể đối kháng được.
"Đông Hải đội chúng ta vẫn rất có tiền đồ, các kỹ năng cũng đều không tầm thường, chỉ đáng tiếc là đội trưởng trước chạy tới tiểu đội Thiên Thần, cơ nhân tỏa của ta không được tăng lên một bước, chỉ miễn cưỡng dừng lại ở tầng thứ hai, tầng thứ ba cũng chưa tiến vào hoàn toàn, nếu không Đông Hải đội chúng ta chắc chắn đã khác rồi… Đáng tiếc, đáng tiếc, sinh không gặp thời, anh hùng cũng không có đất dụng võ."
Sauk hi lên làm đội trưởng Đông Hải đội, Miyata Kuraki cũng là hùng tâm vạn trượng, hy vọng đưa Đông Hải đội lên thành đội ngũ hàng đầu, cũng đã từng đánh bại một tiểu đội luân hồi khác tên là Ấn Châu đội, nhưng khi gặp tiểu đội Thiên Thần thì lại thảm bại. Cũng may tiểu đội Thiên Thần không đuổi tận giết tuyệt mà ngược lại, đạt thành quan hệ liên minh, như vậy hùng tâm của Miyata sau khi bị đả kích liền chôn giấu càng sâu, nhưng cũng càng thêm kiên định.
Tất cả suy nghĩ chỉ thoáng qua trong vài giây, mà tốc độ của chim ưng cực nhanh, nháy mắt đã bay ra rất xa, ở giữa sóng lớn đã dần hiện ra hình dáng mơ hồ của tàu khu trục, tối đa là hơn mười giây nữa, chim ưng sẽ có thể bay lên trên tàu khu trục.
"Mitsui! Dùng ảnh độn, bao trùm chúng ta và chim ưng lại!"
Miyata vội vàng nói. Trong đội có tinh thần lực khống chế giả, đối thoại bằng ý niệm như thế này là một trong những công dụng cơ bản nhất.
Gã cao gầy gật đầu, lấy trong người ra một ống giấy trục, ngậm trong miệng, hai tay liên tục kết ấn. Khi chim ưng còn cách tàu khu truc khoảng mười mét, hắn thấp giọng quát một tiếng, một luồng khói đen dày đặc từ người hắn tỏa ra, bao trùm tất cả mọi người lẫn chim ưng, đến khi khói đen biến mất thì cả con chim ưng khổng lồ lẫn những người trên lưng nó đã biến mất không thấy tung tích.
- Thủ đoạn khá thật!
Trịnh Xá vẫn một mực nghe tiếng đoán hình, tuy ở giữa cuồng phong cũng gặp chút trở ngại nhưng tiếng chim ưng xé gió kịch liệt như vậy hắn sao có thể không thấy được? Nhưng khi chim ưng khổng lồ còn cách tàu khu trục mấy mét thì đột nhiên biến mất tăm, tình huống này tuyệt đối không phải che phủ tinh thần lực đơn thuần mà là kỹ năng càng cao thâm hơn mới đúng. Không cần biết thế nào, thực lực của Đông Hải đội nhìn qua cũng không đến nỗi quá kém.
- Mọi người chú ý, Đông Hải đội đã lên thuyền. Vị trí cụ thể ta cũng không rõ, bọn chúng sử dụng một loại phép ẩn thân, mọi người tự mình chú ý... Còn nữa, khi giao chiến không thể nương tay, thứ nhất là không được để bọn chúng nhận ra chúng ta cố ý để bị bắt, thứ hai là khi giao chiến nương tay rất có thể bị ngộ thương. Giết được thì cứ giết, thật sự không thắng được thì dứt khoát chịu thua... Sở Hiên, ngươi chú ý bảo vệ mấy tân nhân!
Trịnh Xá nói xong liền nhún người bật lên, đôi cánh sau lưng phiêu động liên tục, lơ lửng giữa không trung cách boong tàu vài mét, tiếp đó lao về phía Đông Hải đội vừa biến mất.
Ở bên kia tàu khu trục, các thành viên Trung Châu đội cùng đều quan sát xung quanh. Do lúc trước đã chia đội nên các thành viên đều phân nhóm ở cùng một chỗ, sau khi nghe Trịnh Xá nhắc nhở, tất cả mọi người đều đề cao chú ý, chỉ đợi Đông Hải đội xuất hiện sẽ triển khai công kích. Có điều, kỹ năng này của Đông Hải đội cũng đúng là không tầm thường, không ngờ có thể hoàn toàn tàng hình, biến mất khỏi tầm mắt.
Trong lòng Trịnh Xá cũng có cùng suy nghĩ, do kỹ năng hoán đổi trong Chủ Thần thật sự quá nhiều, cho dù đã có quyền đội trưởng, có thể tra duyệt thuận tiện nhưng sức lực một người dù sao cũng rất có hạn, không thể ghi nhớ kỹ càng tất cả mọi loại kỹ năng, vật phẩm, thuộc tính có thể hoán đổi cho nên đại đa số mọi người khi hoán đổi đều chọn thứ mà mình quen thuộc hoặc mang đặc trưng của dân tộc. Cứ như vậy, mỗi đội ngũ cũng mang điểm đặc sắc riêng của dân tộc hoặc địa phương mình.
"Đông Hải đội, Đông Hải… Chẳng lẽ là người ở khu Nhật, Hàn? Nói như vậy kỹ năng biến mất vừa rồi là thuật ninja? Nếu là ninja thì đúng là kỹ năng phù hợp với đánh lén?
Trịnh Xá đứng phía trên tàu khu trục, chỉ cần trong tàu truyền đến tiếng va chạm hoặc la hét là hắn sẽ có thể tùy lúc chi viện. Mặc dù lúc trước đã quyết định sách lược chính là tạm thời bỏ qua Đông Hải đội nhưng cũng không thể để bọn chúng quá phô trương, ít nhất cũng phải gây cho họ một áp lực cực lớn, để họ hiểu rằng người của Trung Châu đội không thể giết, nếu không những người bị bắt sống rất có thể sẽ bị nguy hiểm tới tính mạng.
- …Không sai, ta rất tán thành ý kiến này của ngươi.
Tiếng của Tiêu Hoành Luật thông qua tấm thẻ kim loại màu bạc truyền tới:
- Theo tình hình trước mắt, Đông Hải đội tới tập kích phần lớn là để chiếm lấy địa vị bình đẳng, ít nhất là bọn chúng hy vọng có được cơ hội đối thoại ngang bằng với chúng ta, nếu không đánh lén đã biến thành tấn công bất ngờ rồi… Mà nếu thực lực của chúng ta quá yếu sẽ ngược lại khiến bọn chúng xem thường, thành viên bị bắt sẽ rất nguy hiểm, điểm này ta nghĩ ngươi chắc chắn là không thể tiếp nhận được, đúng không?
- Đúng thế!
Còn một điểm nữa mà Trịnh Xá không nói ra, đó là hắn thật sự muốn thử nghiệm kỹ xảo mới học được một lần. Chân nguyên lực và ma lực va chạm, đây là kỹ năng sáng tạo ra để chống lại Hắc viêm của Phục Chế thể, sức phòng ngự cũng không tồi nhưng lực công kích lại hơi thiếu. Tuy nói thực lực bản thân đủ để bù đắp lại điểm yếu này nhưng cũng phải được thành lập trên tiền đề năng lực phòng ngự cực mạnh, vì thế lấy Đông Hải đội làm đá thử vàng cũng là một nguyên nhân vì sao hắn muốn xuất chiến lần này.Ở phía bên kia, Đông Hải đội xuất hiện trong một phòng chứa đồ trên tàu khu trục. Vừa hiện hình, sắc mặt Mitsui lập tức hơi hơi trắng bệch, Miyata đứng bên cạnh vội vàng đỡ lấy, hỏi:
- Charka tiêu hao quá nhiều phải không? Dù sao lần này cũng phải đưa một lúc ba người, ngươi trước tiên cứ nghỉ ngơi một chút, chờ charka hồi phục rồi lẻn ra, ta và Masao sẽ bắt đầu hành động. Thần cung điện hạ, ông ở đây chờ với hắn đi, ta nghĩ ninjitsu của hắn cũng đủ để bảo vệ hai người.
Kỳ thật đâu chỉ có Mitsui vẻ mặt xấu đi, tất cả mọi người ở đây, ngoại trừ Miyata còn có vẻ bình thản thì ba người còn lại sắc mặt đều không tốt chút nào, đặc biệt là Masao. Khi biết mình phải cùng Miyata hành động, sắc mặt hắn lập tức biến thành vừa xanh vừa trắng, nếu như cẩn thận nhìn kỹ thì có thể thấy hai chân hắn còn hơi hơi run rẩy.
Miyata Kuraki khẽ thở dài, vỗ mạnh vai Masao nói:
- Ra dáng đàn ông xem nào!
Nói đoạn, hắn hít sâu một hơi, mở cửa ra, đồng thời ý niệm cũng liên lạc với Aoi.
"....Đội trưởng, đây là hình ảnh phân bố nhân viên trong tàu khu trục. Do màn chắn tinh thần lực nên chỉ có thể cảm nhận được sinh vật sống, không thể biết được nam hay nữ, hình dạng thế nào, vì thế có khả năng là binh lính hải quân bị Trung Châu đội uy hiếp, cũng có thể là đội viên Trung Châu đội, mọi người hãy cẩn thận."
Miyata gật đầu, đẩy cửa ra, kéo Masao lao ra ngoài, chỉ vài bước đã biến mất ở đầu kia lối đi.
Đây kỳ thực là phương thức tác chiến mà Đông Hải đội phối hợp đã lâu, Miyata Kuraki cùng Masao thuộc loại hình cận chiến, phù hợp với lao thẳng đánh mạnh, Mitsui hoán đổi ninja hệ ảnh, thích hợp đánh lén, ngoài ta còn có thức thần của Thần cung, tinh thần lực khống chế của Aoi cùng một số kỹ năng của các thành viên khác. Phương thức chiến đấu này giúp bọn họ thắng lợi trong trận chiến với Ấn Châu đội, đến hôm nay họ cũng dùng cách đó để đối phó với Trung Châu đội...
- Tìm thấy rồi.
Trung Châu đội có hai người trong lòng máy động. Sau khi nhận được nhắc nhở của Trịnh Xá, mấy người trong đội đều tập trung sức chú ý, cơ nhân tỏa cũng lần lượt mở ra, ngoại trừ Trịnh Xá, hai người Triệu Anh Không, Trương Hằng cũng một trước một sau phát hiện động tĩnh trong khoang thuyền. Trương Hằng chưa có động tác gì, Triệu Anh Không đã yên lặng đứng dậy, mở cửa bước ra khỏi phòng, bàn tay nắm hờ lại, hẳn là đang cầm vũ khí của nàng, thanh gươm Excalibur.
Cùng lúc ấy, Trịnh Xá cũng từ trên trời hạ xuống, trực tiếp lao vào trong khoang thuyền, tiếp đó chạy tới chỗ Đông Hải đội. Cộng thêm Triệu Anh Không từ khoang thuyền phía dưới ép lên trên, hai người một trên một dưới đã bao vây Đông Hải đội vào trung tâm, hơn nữa còn đang nhanh chóng tiến đến.
Trong đầu Miyata cùng Masao đều có hình ảnh quét hình tinh thần lực, khi thấy hai người một trên một dưới ép tới gần, Masao lập tức luống cuống, còn Miyata thì lại rất bình tĩnh nói:
"Đừng hoảng hốt, bọn chúng chỉ có hai người, hơn nữa còn là một trên một dưới, vẫn chưa thể khẳng định là Trung Châu đội đã phát hiện ra chúng ta. Thế này đi, chúng ta tấn công tên ở phía dưới đi lên, hắn ở gần chúng ta nhân, ngoài ra sau khi tấn công chúng ta cũng có thể truy tìm xuống phía dưới... Mitsui, ngươi đi tìm phòng có nhiều người tụ tập, dựa vào ninjitsu của ngươi có thể vô thanh vô tức lẻn vào trong, khi phát hiện người không phải binh lính hải quân thì thông báo với bọn ta. Nếu là người rất yếu hoặc là tinh thần lực khống chế giả bị thương kia thì bắt giữ lại, sau đó chúng ta lập tức rời đi!"
Dứt lời, Miyata kéo Masao, lao về phía Triệu Anh Không.
Hai bên chỉ còn cách nhau có hai ngã rẽ...
Tóm tắt trận chiến, Đông Hải đội chiếm được tiên cơ, dù sao cũng có tinh thần lực khống chế giả, ít nhất về phương diện hành động họ cũng sẽ không bị mai phục. Hơn nữa trước khi chiến đấu Đông Hải đội đã có chuẩn bị cả về thể chất lẫn tinh thần, nếu như thực lực chênh lệch không lớn, lại là hai đánh một, bên không có tinh thần lực khống chế giả gần như chắc chắn phải thất bại.
Nhưng mà, điều kiện tiên quyết là thực lực chênh lệch không lớn…
Tốc độ di chuyển của Triệu Anh Không cũng không phải quá nhanh, chỉ bình tĩnh chạy tới, tay làm động tác cầm kiếm, bộ dạng vô cùng ung dung thoải mái. Đến khi còn cách Đông Hải đội một chỗ rẽ, nàng đột nhiên vung tay, thanh trọng kiếm trong suốt chém thẳng tới.
Roạt một tiếng, thanh kiếm trong suốt chém sắt như chém vải, cắt ngang chỗ rẽ, trực tiếp xuyên qua vách tường lao thẳng đến chỗ hai người bên kia.
Masao còn chưa kịp phản ứng, Miyata Kuraki đã sắc mặt đại biên, vụt kéo giật Masao về sau, đồng thời tay kia rút liếm nhật chém tới. Choang một tiếng vang dội, kiếm trong tay Miyata thiếu chút nữa thì bị chấn bay, bất quá luồng lực đạo này cũng đẩy hắn và Masao lùi ngược ra sau, đâm sầm vào một vách thép mới ngừng lại được. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - ệnFULL.vn
- Mạnh quá…
Miyata bật dậy, tay nắm chặt thanh kiếm, thầm tán thán một câu, tiếp đó vội vàng nói trong ý niệm:
"Masao! Mau biến thân! Kẻ đó cực kỳ mạnh! Sống chết của chúng ta chỉ trong khoảng khắc này thôi…"
Vừa dứt lời, từ bên kia ngã rẽ xuất hiện một cô gái vóc người nhỏ nhắn, nàng nhẹ nhàng tiến tới, trên tay không có bất kỳ vũ khí nào, chỉ là hai tay nắm hờ, giống như đang cầm thứ gì đó, nhìn qua cũng không có khí thế giết người gì cả.
Masao vốn đang vô cùng khẩn trương, thấy như vậy lập tức nhảy dựng lên, nói:
- Kuraki, đây là kẻ mà anh nói là vô cùng mạnh? Đùa nhau kiểu gì đấy...
- Ngu xuẩn...
Miyata căn bản không dám nhìn lại Masao, hắn chỉ thì thào nói:
- Sát ý của cô ta giống như sóng biển dồn dập... Lần đầu tiên ta gặp người có sát ý mãnh liệt như vậy, ngươi hoàn toàn không cảm nhận được sao?
Rất rõ ràng, Masao thật sự không có cảm giác gì cả, thực lực chênh lệch quá lớn khiến hắn thậm chí cả đẳng cấp sức mạnh của Triệu Anh Không cũng không cảm nhận được. Có điều, hắn cũng biết nghe lời Miyata, khi nhận được mệnh lệnh hắn lập tức hét lớn một tiếng, cơ bắp toàn thân lần lượt căng phồng lên, phảng phất như tự có sinh mạng riêng. Cho đến khi cơ thìt hoàn toàn biến thành như chất sừng, hắn đã cao lên thêm hơn năm phân, đạt tới chiều cao hơn hai mét, nhìn như một ngọn núi nhỏ.
- A!
Sau khi cơ thể bành trướng lên, Masao hét lớn một tiếng, lao về phía Triệu Anh Không. Miyata thầm hô không hay, vội cầm kiếm Nhật theo sát phía sau lưng hắn. Một người cầm kiếm, một gã khổng lồ lao ầm ầm tới, nếu chỉ nói riêng về áp lực thì đúng là vượt xa một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp đang tay không đứng đó như Triệu Anh Không.
Triệu Anh Không cũng không hoảng hốt, nghênh chiến hai người đang xông đến, nàng vung thanh gươm Excalibur lên bổ xuống, dễ dàng chém trúng người Masao. Nhưng không ngờ được là, thanh kiếm lại chỉ chém ngập vào cơ thể hắn vỏn vẹn khoảng ba phân, cơ thịt cứng rắn như sắt, đặc biệt là khi Masao thụ thương nó liền khép lại nhanh như chớp, nhất thời trường kiếm bị kẹt lại trên người hắn. Masao hét lớn một tiếng, lao thẳng vào trước mặt Triệu Anh Không.
Thuộc tính cường hóa của Masao hẳn là tương tự với của gã trong Ấn Châu đội, thậm chí là giống nhau, nếu là Triệu Anh Không lúc đó gặp phải công kích mức độ này thì chưa chắc đã có thể tránh được, cho dù tránh được thì cũng có thể phải bị thương nhẹ. Có điều, nàng tiến vào thế giới luân hồi đã rất lâu, đặc biệt là nhân cách chúng cũng khôi phục, thực lực tăng cường đâu chỉ một chút. Trong nháy mắt lúc Masao lao tới, cô bé đã đưa tay áp lên người hắn, dưới chân đạp mạnh, nhảy vọt lên cao, vượt qua đầu hắn hướng về phía sau. Khi bay qua phía trên Masao, hai chân Triệu Anh Không quặt ngược lại, kẹp lấy cổ hắn, dường như muốn mượn lực hạ xuống để bẻ gãy cổ tên này.
Nhưng ở đây không chỉ có một mình Masao, Miyata theo sát ngay phía sau, hắn không nói tiếng nào, kiếm Nhật trong tay đã nhanh như chớp chém vào cổ Triệu Anh Không. Ra tay không chút gượng ép, kiếm thuật của Miyata cũng có trình độ nhất định, đến cả Triệu Anh Không cũng không thể không bỏ qua công kích Masao, nâng thanh gươm Excalibur lên cản một đòn này. Lại một tiếng kim loại va chạm vang dội, Triệu Anh Không nương theo luồng lực đạo đó nhảy ra xa mấy mét.
"Không được, vẫn còn cách cô ấy rất xa.."
Triệu Anh Không khe khẽ thở dài, hoàn cảnh vừa rồi nếu đổi lại là nhân cách chính của nàng thì Masao đã biến thành một cái xác không hồn bị vặn gãy cổ nằm đó rồi, thực lực chênh lệch nhau quá lớn, cho dù nàng đã tiến bộ rất nhiều thì vẫn còn kém rất xa.
- Lại lần nữa.
Triệu Anh Không khẽ hô lên, lại cầm kiếm xông đến, hướng thẳng tới chỗ Masao. Gã cao lớn này vừa rồi đúng là là đã bị dọa đến đổ mồ hôi hột, chỗ cổ bị vặn khẽ một cái mà đến giờ vẫn còn ngâm ngẩm đau, mắt thấy Triệu Anh Không một lần nữa lao đến, hắn hét lớn vung quyền đấm thẳng, mang theo gió rít đánh vào Triệu Anh Không. Nhưng cú đấm vừa mới đánh ra được một nửa, Triệu Anh Không không ngờ lại không dùng kiếm chém hắn mà chập hai tay lại, bắt lấy cổ tay hắn, tiếp đó thuận theo lực đấm kéo giật về sau một cái, cổ tay hắn lập tức bị vặn trật khớp.
Masao gào lên thảm thiết, theo phản xạ tung cước đá tới, nhưng lại để Triệu Anh Không đưa tay ấn vào chân, nhảy lùi ra sao, vừa khéo tránh qua một kiếm chém thẳng tới trong đường tơ kẽ tóc. Nhát kiếm này cơ hồ dán sát vào đầu Triệu Anh Không, khi nàng lùi ra xa mấy mét, mấy sợi tóc bị chém đứt mới từ từ rơi xuống, lần này đến cả Triệu Anh Không cũng phải toát mồ hôi lạnh.
"Quá miễn cưỡng, thực lực người kia của ta không biết đã trải qua bao nhiêu lần rèn luyện, lại có cảnh giới nhập vi của tầng thứ tư hỗ trợ nên mới có thể cử trọng nhược khinh, vô địch cận chiến, thực lực của ta chung quy vẫn còn kém cô ấy rất xa..."
Triệu Anh Không trong lòng thầm than thở, bất quá nàng cũng là một cô bé quật cường, vẫn không nhận thua, thấp giọng hô lên:
- Lại lần nữa!
Nói đoạn, nàng một lần nữa lão tới. Nhìn bộ dạng Triệu Anh Không lúc này giống như đang phải chịu thua thiệt nhưng nếu so với với hai người đang kinh hãi run sợ trước mắt mà nói thì tâm trạng nàng kỳ thật cũng chẳng khác Trịnh Xá là mấy, đều muốn lấy hai người trước mặt ra để thử chiêu mà thôi.
"Masao! Xuất toàn lực đi! Cô gái này quá lợi hại, bị cô ta kéo chân, hai chúng ta sớm muốn gì cũng chết ở đây thôi!"
Miyata Kuraki hét lớn trong ý niệm, đồng thời hắn xoay đao, cắt một vết dài trên tay mình, tiếp đó dùng chính máu tươi của bản thân không ngừng vẽ họa tiết lên người. Trên da, trên mặt hắn đều có một số ký hiệu quái dị, theo máu tươi quệt xuống, những ký hiệu đó dần dần tỏa ra ánh đen, sau một lúc toàn thân Miyata đã được bao trùm trong một tầng hắc mang mờ nhạt.
- Chiến sỹ của Trung Châu đội, bọn ta hai người đánh một đã là phản bội tinh thần võ sĩ đạo, nếu không phải vì chúng ta thân ở trong tiểu đội luân hồi, ta thật sự muốn đánh một trận công bằng với ngươi.... Thuộc tính cường hóa của ta là Quỷ kiếm sỹ, mượn sức quỷ thần đạt tới thiên uy. Đồng đội của ta cường hóa thuộc tính cơ bắp Toguro[58], tăng cường 90% thể chất. Chúng ta mang theo sỉ nhục lấy hai đánh một, mang theo tính mạng của tất cả thành viên Đông Hải đội... Hôm nay nhất định phải bắt sống ngươi!
- Quỷ trảm!
Trịnh Xá từ trên boong tàu chạy thẳng xuống khoang thuyền, đang định cùng Triệu Anh Không một trước một sau giáp công Đông Hải đội thì đột nhiên lỗ tai hắn khẽ giật, các đó không xa truyền đến một tràng tiếng súng. Tiếng súng này hắn không thể quen thuộc hơn, chính là âm thanh đặc hữu của coilgun. Trịnh Xá lập tức giật mình, lao vọt tới chỗ Sở Hiên đang ở, phía đó không chỉ có Sở Hiên đang khống chế Đông Hoàng chung mà còn các thành viên đang hôn mê cùng mấy tân nhân, nếu bọn họ bị Đông Hải đội bắt đi... Muốn họ tự mình thoát khốn là cực kỳ khó khăn.
Chạy qua mấy ngã rẽ, Trịnh Xá trực tiếp xông vào trong phòng, đang định tấn công những kẻ lạ mặt thì lại phát hiện tất cả mọi người đều bình yên vô sự ngồi nguyên tại chỗ, chỉ là trên đất có thêm một thi thể. Đó là một người cao gầy, sắc mặt đầy vẻ kinh ngạc, trên người có mấy chục vết thương nhỏ như mũi kim, chính là dấu bị coilgun bắn trúng.
- Sở Hiên! Không phải ngươi nói ngươi không tiện hành động sao? Tuần tra cũng không đi, sao lại giết được tên thành viên Đông Hải đội này? Đừng bảo với ta là ngươi lại lừa ta đấy!
Trịnh Xá vội vội vàng vàng chạy đến đây nhưng lại chỉ thấy một cái xác, hắn không nhịn được phải lập tức hỏi Sở Hiên.
- À, không thể đi lại, bất quá cử động hai tay một chút thì không có vấn đề gì.
Sở Hiên cũng không ngẩng đầu lên, vừa đọc tài liệu vừa lẩm bẩm đáp.
- Ngươi...
Trịnh Xá còn chưa kịp nói gì thì đột nhiên từ đằng xa truyền tới một tiếng nổ lớn, thậm chí cả chiếc tàu khu trục đều rung lên bần bật, tiếp đó là lại mấy tiếng nổ nữa. Trịnh Xá cũng không kịp nói thêm gì với Sở Hiên, toàn thân lóe lên ánh sáng sặc sỡ, nương theo luồng lực đạo đó nhanh chóng lao về hướng phát ra tiếng nổ.
Tốc độ của Trịnh Xá cực nhanh, sau nháy mắt đã vượt qua vài lối rẽ, dưới chân dùng lực quá mạnh, những chỗ chạy qua đều hiện ra một tràng vết chân in sâu xuống. Đến khi hắn tới nơi phát ra tiếng nổ thì cả đoạn hành lang không ngờ đã hoàn toàn sụp đổ, một luồng hơi nóng phả tới, rất nhiều sắt thép đã bị nung chảy nhưng trong hành lang lại không có một ai cả. Trịnh Xá cũng không chần chừ, quay người lao thẳng lên trên.
Tổng cộng chạy tới chạy lui chỉ chưa tới mười mấy giây, đến khi lao ra khỏi khoang thuyền Trịnh Xá vừa khéo nhìn thấy ba người đàn ông cùng Triệu Anh Không đã ngất xỉu, bọn họ đang ngồi trên một con chim ưng khổng lồ, sải cánh rộng hơn mười mét. Chim ưng vỗ cánh mang theo bốn người xé gió mà đi, tốc độ cũng không hề kém cỏi.
"Thế" của Trịnh Xá đương nhiên là có thể đuổi kịp ba người, có điều khi hắn trông thấy Triệu Anh Không toàn thân hoàn hảo, chỉ bị hôn mê thì hắn cũng thả chậm bước chân, đứng lại trên boong tàu. Ba người kia đều quay đầu lại nhìn hắn, trong đó một gã đầu trọc bật cười ha hả, đưa tay nắm cổ Triệu Anh Không, xách lên cao.
-...Muốn chết à?
Ánh mắt Trịnh Xá vụt biến lạnh, gầm lên một tiếng. Ba người kia tự nhiên là nghe được âm thanh này, tiếp đó họ chứng kiến Trịnh Xá giật mạnh một đoạn lan can bao quanh tàu, từ đó bẻ ra một thanh sắt ngắn. Cũng không biết hắn làm thế nào, chỉ dùng sức ném tới, bụp một tiếng, ba người còn chưa định thần lại, thanh sắt đã cắm ngập vào cánh tay đang nắm cổ Triệu Anh Không của gã đầu trọc, tiếp đó xuyên thẳng qua, cánh tay gã đầu trọc lập tức bị cắt đứt đôi. Lúc này chim ưng đã cách tàu khu trục mấy trăm mét, dần dần ba người một ưng biến mất giữa bóng tối mịt mù...