Vô Hạn Đoàn Tàu

chương 154: 154: kiểm tra danh hiệu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đoàn tàu rắn đuôi chuông số hiệu D, Nhuế Nhất Hòa đẩy cánh cửa toa xe thứ sáu.

Người có điểm tích lũy lịch sử đột phá là cô lại lần nữa đạt thành tựu mở khoá toa xe mới.

Trên thực tế, chỉ cần có điểm tích lũy lịch sử vượt qua là có thể khoá toa xe thứ sáu rồi.

Theo như nhân viên có năng lực và trí tuệ Cẩu Đản ở toa xe thứ tư nói, muốn mở khoá toa xe thứ bảy cần phải có điểm.

Toa xe thứ tám, điểm để mở khoá.

Toa xe thứ chín, điểm để mở khoá.

Bởi vì đoàn tàu tổng cộng chỉ có chín toa xe, từ điểm thưởng trở lên khó mà nói rõ được.

Trong toa xe thứ sáu có gì nhỉ? Một phòng chữa trị tâm lý.

Nhuế Nhất Hòa hỏi bạn học Tiểu Dã: “Cậu có muốn vào trải nghiệm tý không?”

Đan Tiểu Dã lắc đầu.

“Em muốn tắm trước rồi ăn chút gì đó, sau đó ngủ một giấc thật ngon.”

Ngay cả mong muốn lên app điện thoại tra xem trang bìa cá nhân mà cậu ta cũng không có, trở lại đoàn tàu, ngoài việc cảm thấy an tâm thì sự mệt mỏi ập đến dữ dội khiến cho mí mắt của cậu ta vô cùng nặng nề.

“Vậy được.” Nhuế Nhất Hòa ngáp: “Lát gặp ở phòng ăn.”

Cô nhanh chóng tắm vội, nếu không phải quá mức mệt mỏi thì việc sử dụng bồn tắm mát-xa trên xe thoả thích mới là lựa chọn tuyệt vời.

Nhưng cô sợ mình ngủ luôn trong bồn tắm, không chết trong phó bản mà chết chìm thì thật khôi hài.

Giải quyết năm phút, hai người chẳng phân được trước sau đi đến phòng ăn ở toa hai.

Nhuế Nhất Hòa có thể dùng bữa theo quy trình của thường ngày, đầu tiên là ăn canh, sau là ăn cơm rồi cuối cùng mới ăn chút điểm tâm ngọt.

Đan Tiểu Dã thì như hổ đói ăn sạch một phần cơm rang Dương Châu rồi bỏ vào khoang ngủ nghỉ ngơi.

Nhuế Nhất Hòa ăn chậm hơn cậu ta, ngủ muộn, lúc tỉnh giấc từ khoang ngủ thì đã trễ rồi.

Vào lúc cửa khoang mở ra, cô hăng hái ngồi dậy, thấy trên màn hình điện thoại của Đan Tiểu Dã phát ra ánh sáng màu xanh mơ hồ thì cũng móc điện thoại ra và chuyển đến bảng thuộc tính cá nhân của app.

[Game thủ: Nhuế Nhất Hòa.]

[Thuộc tính cá nhân:

Sinh lực , thể lực , tấn công , phòng ngự .

Vật phẩm thần kỳ: Huy chương không gian (đã Bảng Định), súng lục ổ quay, đồng phục đội bảo vệ Lục Châu...!con mắt bí mật (chưa Bảng Định).]

Thuộc tính cá nhân tăng trưởng khá lớn...

[Năng lực huyết thống:

Huyết mạch Thiên Không Chi Thần; huyết mạch của Lilith (Trong đôi mắt của bạn, một giọt máu của bạn chia ra niêm phong đại thần thờ phụng nguyên thuỷ và đại ác ma cấp một.

Tiếc rằng thuộc tính cả hai tương khắc nhau, không thể dung hoà.

Bài xích lẫn nhau như hai cực của nam châm.

Vốn dĩ bạn đã bị lực xé trong cơ thể làm nổ tung chết, nhưng vận may của bạn không tệ.

Sau khi trải qua điều chỉnh tối ưu hoá, cả hai như âm dương bát quái, chế ước lẫn nhau, tồn tại qua lại, cuối cùng cũng cân bằng lại sự nguy hiểm.

[Kỹ năng huyết thống:

Huyết mạch Thiên Không Chi Thần: Thánh Quang Tịnh Hoá; Thánh Quang Hộ Chắn; Thần Thánh Vũ Dực.

Huyết mạch Lilith: Tiên Huyết Chi Ủng; Mị Hoặc Chi Nhãn.]

Nhuế Nhất Hòa nhỏ học được kỹ năng, sau khi Nhuế Nhất Hòa tìm lại được ký ức cũng học được.

Thậm chí cô không thể gọi đó là ‘học’ kỹ năng mới được mà chỉ có thể gọi là ‘ôn lại’ kiến thức cũ.

Mặc dù phương pháp tìm lại ký ức không phải là kiểu trải nghiệp nhập vai trực tiếp.

Nhưng lúc Nhuế Nhất Hòa nhìn hình ảnh phản chiếu lại cũng không cho rằng đó là diễn.

Đó chính là cô lúc bảy tuổi, cô không thể nào nhận sai được.

So với một Nhuế Nhất Hòa hai mươi mấy tuổi, cô bé vô cùng non nớt nhưng lại kiên cường.

Khi rời xa ba mẹ không khóc chút nào, thường bị đói nhưng chịu đựng không than lấy một lời, thường đau đớn dữ dội nhưng chưa bao giờ từ bỏ.

Mà nhân vật nguy hiểm bị nhốt chung với cô - Mị Ma.

Người bạn nhỏ không bị gϊếŧ chết mà còn có thể bóp nghẹt đại lãnh chúa ác ma cấp hai.

Đó đơn giản là cuộc gặp gỡ bất ngờ giữa con nít với nhau.

Trong lúc Nhuế Nhất Hòa xem thì những ký ức vụn vặt được ẩn sâu trong đầu cũng thường xuất hiện.

Cô biết việc thanh trừ trí nhớ là cách làm chính xác nhưng thật đáng tiếc vì quên hết toàn bộ.

Nhưng cũng không phải qua tiếc nuối.

Vì dù sao thì một người quan trọng khác cũng đã quên sạch toàn bộ.

Không biết Mị Ma còn nhớ không?

Nhuế Nhất Hòa thất thần một lúc lâu, sau khi tỉnh táo lại, lướt thẳng xuống chỗ cuối cùng của bộ phận danh hiệu - [Nhân cách chính may mắn nhất] Trong phó bản, cô đã chia ra ba nhân cách phụ, nhưng thần kỳ là không có ai gian lận.

Một người giúp bạn chấm mút đóa hoa cao lãnh trên đỉnh núi, suýt nữa khiến núi băng biến thành núi lửa; một người thay bạn chinh chiến sa trường, thành công cướp được hai món vật phẩm thần kỳ; còn một người giúp bạn tìm lại ký ức thất lạc; thuận tiện carry toàn trận để giành lấy kết quả thắng lợi cuối cùng.

Bạn là người may mắn của trò chơi, ai cũng đều hâm mộ bạn (đặc biệt là Nhạc Nguyên Mưu đã chết, thèm phát khóc).

Hãy duy trì sự may mắn của mình nhé! Khi sử dụng danh hiệu, bạn sẽ có thời gian ba phút BUFF may mắn.

Suy nghĩ trong đầu thì không thể nhưng trong phạm vi năng lực thì chắc chắn sẽ thành công (thời gian hồi chiêu là tiếng).

Chấm mút hoa cao lãnh là kiểu gì vậy?

Đúng thật là bất công, rõ ràng là cô không hề vui vẻ.

Nhuế Nhất Hòa tiếp tục kéo trang bìa xuống, xem trạng thái đặc thù mới: ‘Hoàng tuyền quyến giả’, bạn đã trợ giúp Hoàng Tuyền nhớ nhung quê nhà được giải thoát, trở lại cố hương.

Hoàng Tuyền bảo vệ bạn, sau khi bạn gϊếŧ chết quái vật phó bản đã lấy được năng lực còn sót lại dùng để chế tạo vật phẩm thần kỳ.

Hiện tại bạn có thể thử trút sức mạnh còn sót lại của Jormungandr vào một vật phẩm bất kỳ, tiến hành thử nghiệm lần đầu.’

Cô tuyên bố, ở ngay đây vào giờ phút này, độ hảo cảm cô dành cho địa ngục đã bùng nổ.

Nhuế Nhất Hòa: ○o○

“Sếp Nhuế...”

Nhuế Nhất Hòa quay đầu, nụ cười trên mặt vẫn chưa tắt.

“Có chuyện gì vui à?”

Đan Tiểu Dã chưa từng thấy sếp Nhuế biểu lộ cảm xúc như vậy, dường như hăng hái đến muốn nhảy cẫng lên, đứng ngồi không yên.

“Ừ, chuyện vui lắm.”

Khi nói chuyện, Nhuế Nhất Hòa cũng bình tĩnh lại.

“Danh hiệu của cậu miêu tả gì vậy?”

Đan Tiểu Dã: “‘Thập giai thối bộ quải thai’, bạn dựa vào ôm chân, chỉ bị sợ chứ không gặp nguy để sinh tồn trên đoàn tàu địa ngục với điều kiện khắc nghiệt, thành công sống sót.

Từ một sinh viên bị đánh bại trở thành một vu sư không thể khinh thường.

Cho dù bạn đã dựa vào việc ôm chân đạt được thành tựu cao hơn % game thủ khác nhưng thành công thông ải phó bản cấp B gì đó cũng quá mức khoa trương rồi.

Rõ ràng là bạn chỉ ở không để giành được chiến thắng, bằng chứng là độ tham gia của hai tuyến nhiệm vụ thấp đến đáng thương.

Đây thật là bất công! Nhưng ai có thể nói việc ôm chân không phải là một bản lĩnh chứ? Khi cậu ‘ôm bắp đùi’ phát sáng của cô Nhuế Nhất Hòa cùng nhau tiến vào phó bản, có thể đạt được cơ hội triệu hồi ngón tay vàng, sau khi được người triệu hồi hưởng ứng là có thể di chuyển đến cạnh bạn (cơ hội này bị giới hạn một lần cho mỗi phó bản).

Sau khi thông ải phó bản, tỷ lệ hoàn thành hai tuyến nhiệm vụ tăng thêm %.”

Nhuế Nhất Hòa nghe xong cũng vui mừng thay cậu ta.

“Danh hiệu tốt, chúc mừng.”

Không đề cập đến cơ hội của ‘Ngón tay vàng triệu hồi’, chỉ nhìn vào tỉ lệ hoàn thành hai tuyến nhiệm vụ đã tăng lên của ‘Thập giai thối bộ quải thai’ cũng đã đủ dùng rồi.

Lấy ví dụ về kết toán nhiệm vụ của phó bản cấp B, mỗi lần đều có thể nhận được thêm , điểm thưởng.

Đừng xem thường có hơn một trăm điểm thưởng, Đan Tiểu Dã thông ải phó bản đầu tiên là ‘Đám tang của cô La’ mà cậu ta cũng chỉ thu hoạch được điểm thưởng mà thôi.

“Ôm đùi quá thành công nên lúc đạt được danh hiệu gì đó… cũng cảm thấy hơi xấu hổ.”

Phần lớn danh hiệu đều đến từ quái vật trong phó bản, danh hiệu lần trước của sếp Nhuế có liên quan đến game thủ, đến từ người mới Đồ Phu Tuyên Hoà.

Cậu ta thì có tài đức gì để sánh ngang với Tuyên Hoà hung ác?

Nhuế Nhất Hòa nghiêm mặt nói: “Danh hiệu miêu tả hơi thiên vị rồi, cậu có thể làm được rất nhiều việc mà tôi không thể, trong quá trình thông ải phó bản, cậu cũng không hoàn toàn vô dụng.

Trên thực tế thì cậu giúp đỡ tôi rất nhiều.”

“Có thật không?”

Nhuế Nhất Hòa gật đầu.

“Tốt quá.” Đan Tiểu Dã bò dậy, vui vẻ nói: “Em đi ăn chút gì đó, sau đó lại bắt đầu huấn luyện.” Trải qua phó bản lần này, cậu ta cũng đã hiểu được tầm quan trọng của thân thủ tốt.

Nhuế Nhất Hòa cũng đói.

Đan Tiểu Dã hỏi cô có muốn ăn chút gì đó không?

Nhuế Nhất Hòa buột miệng nói.

“Bún ốc.”

Đan Tiểu Dã: ‘Món này quen tai quá!’

Phòng ăn ở toa xe thứ hai trước sau như một, chỉ cần bạn nói ra là tôi có thể phục vụ được hết.

Khách muốn ăn bún ốc, chưa đến mười phút, một phiên bản bún ốc sang trọng được cho thêm đậu rim, trứng rim, ruột rim lên bàn.

Dầu ớt đỏ au, rau cải muối ớt, đậu phộng và măng chua được chất trên bún.

Đương nhiên đây không phải loại bún ốc làm nhanh mà là bún ốc của tiệm xưa chính hiệu, bữa ăn còn đưa thêm một cốc chè trôi nước ướp lạnh, một phần thạch sương sáo.

Đan Tiểu Dã chỉ nghe qua loa đại danh của bún ốc, chưa từng ăn đã bị mùi hương khó ngửi trong bát làm cho hết hồn.

Bạn học Tiểu Dã đáng thương ngay cả đậu hủ thối cũng chưa từng nếm thử, nhưng người ngồi trước mặt cậu ta lại là một kẻ háu ăn có thể thưởng thức nhiều loại món ngon.

“Cậu có muốn thử một bát không?”

Đan Tiểu Dã hơi do dự.

Bún ốc vừa cay vừa nóng, Nhuế Nhất Hòa ỷ vào việc mình lạnh nóng xen nhau sẽ không xấu bụng, cũng sẽ không bị bệnh bèn lập tức ăn một muỗng lớn chè trôi nước để giải cay.

“Cậu cũng ăn đi, như vậy sẽ không thấy hôi nữa.”

Ý chí không kiên định của Đan Tiểu Dã đã hoàn toàn bị dụ dỗ, đầy thấp thỏm ăn một miếng: “A, mùi vị không tệ lắm!”

Càng ăn càng nhiều, ăn một hơi hết sạch hai phần.

Nhuế Nhất Hòa ăn xong chè trôi nước, sử dụng ‘Hoàng Tuyền quyến giả’, trút sức mạnh còn sót lại của Jormungandr vào trong cái bát không.

Từ cái bát trắng không có hoa văn như bị sức mạnh vô hình va vào, đong đưa vài cái, trên bề mặt xuất hiện một vết rách li ti, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

Nhưng sức mạnh còn sót lại của Jormungandr chỉ dùng được có một phần, Nhuế Nhất Hòa cảm thấy bát sứ trắng như vậy ít ra còn có thể bị lấp đầy bảy tám lần.

Đương nhiên, bát sứ biến thành vật phẩm thần kỳ có thể vô dụng, giá thu hồi cũng chỉ có điểm thưởng.

Đan Tiểu Dã giật mình, sau đó nghe sếp Nhuế miêu tả ‘Hoàng Tuyền quyến giả’ thì không nhịn được chắt lưỡi.

Không hiểu bốn vị tu nữ vô diện có thể hồi sinh vô hạn kia sẽ cung cấp lực lượng còn sót lại cho sếp Nhuế một lần duy nhất thôi hay mỗi lần chết đi sống lại đều có thể cho sếp Nhuế lực lượng sót lại.

Nếu là cái sau...!Vậy bốn người họ đã đóng góp vũ khí còn mất tôn nghiêm làm ‘hộ vệ’ giúp sếp Nhuế rèn luyện kỹ năng mới, dùng để trấn áp những quái vật khác.

Đây không phải ưu đãi à, sống hay chết đều không đổi thành tích phân được.

Nếu đây là ưu đãi thì vẫn còn lần ưu đãi khác...!Cảnh tượng đẹp đến mức không dám nghĩ.

Đan Tiểu Dã nói với bản thân: ‘Thân là game thủ, tuyệt đối không thể thương tiếc quái vật phó bản được!’.

Truyện Chữ Hay