Vô Hạn Đoàn Tàu

chương 137: 137: ác ma thời triết hai mươi mốt

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Biệt hiệu của Queen là ‘nữ hoàng khát máu’.

Ở thế giới Bên Ngoài, là một trong các nhân cách phụ đoạt được quyền khống chế thân thể Thời Triết.

Mặc dù thời gian xuất hiện không dài nhưng rõ ràng là có hứng thú với Nhuế Nhất Hòa.

Thậm chí còn là người đầu tiên nói ra ‘Một thế giới khác’ vì để cho Nhuế Nhất Hòa vào trong thế giới tìm mình.

Nhuế Nhất Hòa nghi ngờ nhân cách phụ Queen hứng thú với mình bắt nguồn từ ‘mối thù của Vu nữ’...!Cô là một ngọn đèn sáng trong bóng tối, luôn có thể hấp dẫn sự chú ý của một vài sinh vật.

Nhìn mỹ nữ Queen diêm dúa đi về phía mình, Nhuế Nhất Hòa rất muốn nói: ‘Cô có biết người muốn uống tôi máu hôm nay thế nào không?’

Đến cả Cương thi vương của phó bản ‘Tặng quan tài’ cũng phải khóc lóc choáng váng ở trong mộ.

"Giao cho tôi đi!"

Nhuế Tam Hòa tiến lên một bước, anh ta cao gần mét chín, cao hơn nhân cách chủ và nhân cách phụ Nhuế Nhị Hòa rất nhiều.

Cộng thêm vóc người to lớn, vai rộng, đi về trước là giống như cột sắt, che lấp Nhuế Nhất Hòa.

Khuôn mặt tươi cười của Queen lập tức sụp đổ.

"Thằng chó này ở đâu ra? Cút ngay! Nếu không tôi gϊếŧ anh."

Queen rất ghét đàn ông, hút máu cũng chỉ nhằm vào phụ nữ.

Vũ khí của Queen là roi trường tiên, dính vào là trầy da sứt thịt.

Một roi đánh xuống, trên vách tường xuất hiện một vết nứt, bụi bặm rơi xuống ào ào.

Năng lực phản ứng của Nhuế Tam Hòa không có ở nhân cách chủ, loạng choạng tránh roi, không hề hoang mang mà đưa tay ra, trong miệng khẽ ngâm: "Kính báo chư thần, mượn lực không trung, thanh tẩy đục ngầu thế gian...! Thánh quang lọc sạch."

Một quang cầu nhu hòa hội tụ ở lòng bàn tay anh ta, rồi đẩy về phía trước, hướng về phía Queen.

"Đây là cái gì?"

Cách quá gần nên Queen không thể tránh kịp.

Tiện tay cầm ghế đẩu bên cạnh lên, ngăn cản ở trước người.

Chỉ thấy quang cầu đốt ghế đẩu gỗ thành một lỗ thủng, sau đó xuyên qua ngực Queen.

Quang cầu đi quanh một vòng, cuối cùng rơi trên vách tường, xuyên thủng từng bờ tường, bắn về phía bóng tối ở xa.

Mùi thịt nướng khét lẹt tràn ngập cả phòng, Queen trợn to mắt, không cam lòng ngã xuống đất.

Đan Tiểu Dã ngồi xuống, nhìn từ lỗ thủng trên vách tường ra phía ngoài cửa: "..." Máu tanh tốt.

Nhuế Nhất Hòa: ...!Thật ra cái gọi là thánh quang lọc sạch chính là lọc sạch vật lý!

Nhuế Tam Hòa đưa tay vỗ, ly cao cổ trên giường rơi trên mặt đất, vỡ thành hai mảnh.

Anh ta để một tay ở trước ngực, hơi khom lưng, nói: "Dám mơ ước máu của tôi, đây là trừng phạt."

Nhuế Nhất Hòa: "..."

Đan Tiểu Dã: "..." Tràn đầy uy hiếp.

Trông cậy vào người này đối đãi tốt với tù binh là chuyện không thể nào, Đan Tiểu Dã thấy anh ta đi ra, vội vàng trói ‘Thi thể’ Queen lại.

Nhuế Nhất Hòa mở miệng nói: "Cậu chờ tôi ở tầng hai, tôi đi lên xem một chút."

Đan Tiểu Dã gật đầu.

Nhuế Nhất Hòa và nhân cách phụ thiên sứ không cánh vừa đi tới đầu cầu thang, chỉ thấy một người đàn ông bị thương nặng lăn từ bên trên xuống, là Phương Thiên Cánh.

Anh ta há mồm mắng: "Phương Thiên Cánh, con rùa đen không có đầu óc khốn kiếp này, tôi đệch tám đời tổ tông nhà anh.

Ai tốt với anh, ai đang lợi dụng mình cũng không phân biệt được, trong đầu anh chỉ chứa nước à? A a a a! Có nhân cách chủ như anh, tôi đúng là xui xẻo."

Hóa ra anh ta không phải Phương Thiên Cánh, mà là nhân cách phụ của Phương Thiên Cánh.

Mặc dù đầu bị dập nát, trên bụng có một chỗ rách thật dài, nhưng anh ta vô cùng trung khí.

Chắc là nhất thời sẽ không chết được.

Nhuế Nhất Hòa làm như không nhìn thấy, định đi lên thì bị người ta kéo ống quần, vừa cúi đầu là chống lại một ánh mắt tức giận, không cam lòng, tràn đầy độc ác.

Nhạc Nguyên Mưu là đồ cặn bã, nhân cách phụ của Phương Thiên Cánh không chắc là người tốt.

Nếu như nói gϊếŧ chết ông cụ ở trong tầng hầm là vì muốn gϊếŧ chết Nhạc Nguyên Mưu, vậy thì tạo sao lại phải gϊếŧ chết nhân cách phụ của La Tiểu Ngọc? Nhuế Nhất Hòa phát hiện, đối với nhân cách phụ của Phương Thiên Cánh mà nói, gϊếŧ chết ông chủ quan trọng hơn thông quan.

"Giúp tôi một tay, tôi có thể trả thù lao cho cô."

… Đúng là biết rất nhiều mà!

"Tôi từ chối." Nhuế Nhất Hòa rút chân ra, tiếp tục đi về phía trước: "Tôi không phải là lính đánh thuê của linh giới, cho điểm thưởng là làm mọi thứ."

Nhân cách phụ của Phương Thiên Cánh kêu thảm một tiếng.

Bị từ chối thôi mà, có cần phát ra âm thanh thê lương như vậy không?

Nhuế Nhất Hòa quay đầu, phát hiện nhân cách phụ nằm ở trên cầu thang biến mất với tốc độ cực nhanh.

Cả người từ chân đến đầu, dấu vết tồn tại ở thế gian bị lau đi từng chút một.

Mấy giây sau, người đã không còn.

Cô bước nhanh lên tầng, thấy Nhạc Nguyên Mưu đứng ở đầu cầu thang, một người đàn ông nằm dưới chân, thân thể người đàn ông cũng đang nhanh chóng biến mất.

Chiều cao ngoại hình của người này giống Phương Thiên Cánh như đúc...!Đúng rồi! Trước đây trong giáo đường, tổng cộng có hai người che mặt bằng vải đen tấn công Nhạc Nguyên Mưu.

Một người bị bắt, lộ ra mặt thật, một người chạy thoát, không có thời gian đuổi theo.

"Cô Nhuế..."

Nhuế Nhất Hòa không muốn dây dưa với Nhạc Nguyên Mưu, nhưng lại bị đối phương đưa tay ra cản.

Nhân cách phụ biến mất đã nói rõ tình cảnh của nhân cách chủ vô cùng nguy hiểm, đang ở bên bờ sống chết.

"Tránh ra!"

Nhuế Nhất Hòa rút đao ép người thối lui, nhưng thấy tình cảnh trên hành lang, cô biết đã muộn.

Một người bị mổ bụng, tim bị con quái vật mèo ngồi chồm hổm một bên móc ra ăn, nhất định là không sống nổi.

Nhuế Nhất Hòa đuổi người đầu mèo đi, hy vọng đồng hồ báo thức ở ngực Phương Thiên Cánh vẫn có thể dùng được.

Nhưng lúc cô ngồi xuống, Phương Thiên Cánh đúng lúc tắt thở, hoa văn của đồng hồ báo thức tan ra như mực, trở nên ảm đạm, không có ánh sáng.

Người chết nằm dưới đất, mắt trợn tròn, tựa hồ đang hỏi: ‘Tại sao tôi phải chết?’

Nhuế Nhất Hòa bất đắc dĩ đứng lên.

"Cô Nhuế thăm dò xong tầng hai nhanh như vậy à? Thật là lợi hại.

Thật may cô đã đến rồi! Tôi đánh chết một nhân cách phụ nên không thể sử dụng được năng lực huyết mạch quan trọng nhất.

Vì vậy khi gặp phải quái vật, không bảo vệ được đồng đội."

Nhạc Nguyên Mưu đứng nghiêm, trên mặt lộ ra biểu tình thương cảm.

Nhạc Nguyên Mưu biết Nhuế Nhất Hòa không tin một chữ trong lời mình nói, nhưng Nhạc Nguyên Mưu không cần nữ game thủ này tin tưởng, tình nguyện giải thích cái chết của Phương Thiên Cánh, chỉ là không muốn xé rách da mặt mà thôi.

Nhuế Nhất Hòa cười nhạt: "Lúc nói lời này, tốt nhất nên cúi đầu nhìn xem.

Đồng đội của anh vẫn mở mắt nhìn anh kìa."

Nhạc Nguyên Mưu nhăn mặt, rất muốn nói một câu ‘Đừng xen vào việc của người khác’, rồi xoay người rời đi.

Hoặc là gϊếŧ chết nữ game thủ đáng ghét trước mặt này, để cô nhận hậu quả của việc xen vào việc của người khác.

Nhưng mình có thể đánh được cô sao?

Nhạc Nguyên Mưu không muốn mạo hiểm.

"Cô Nhuế, tôi không hiểu ý của cô..."

"Im miệng!"

Nhuế Tam Hòa hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn Nhạc Nguyên Mưu giống như là nhìn một con chuột vừa dơ vừa thối: "Giao nhẫn ban chỉ trên tay anh ra rồi cút nhanh lên."

Lời của tên đàn ông ăn cướp này có lực sát thương lớn vô cùng.

Nhạc Nguyên Mưu nhịn tức giận, miễn cưỡng hỏi: "Vị này là..."

Sau đó Nhạc Nguyên Mưu bị đánh một quyền, đá một cước.

Nhạc Nguyên Mưu hoàn toàn không ngờ người trông ôn hòa như thiên sứ này sẽ trực tiếp ra tay nên không hề phòng bị.

Lúc này, Nhạc Nguyên Mưu mắng một câu thô tục, bò dậy từ dưới đất.

Nhân cách phụ là gϊếŧ chết game thủ không trái luật.

Nhuế Nhất Hòa không có ý ngăn Nhuế Tam Hòa lại, chỉ hỏi: "Anh có thể làm gì anh ta không?"

Nhuế Tam Hòa gật đầu: "Thánh quang sẽ lọc sạch tội lỗi của anh ta."

Nhuế Nhất Hòa: "..."

Vậy cô mặc kệ.

Lỗ mũi giật giật, đưa tay mở cửa gian phòng thứ tư, khi thấy tình huống bên trong, cô không khỏi hơi sững sờ.

Theo nhau mà đến, cô chán ghét không ức chế được.

Bên trong có ba người.

Một người phụ nữ đầu bù tóc rối bởi vì đau đớn mà vẻ mặt nhăn nhó, miệng lẩm bẩm ‘Jormungandr vĩ đại diệt trừ đau đớn của tôi đi! Tôi toàn tâm toàn ý thờ phụng ngài’.

Một tên đàn ông có lùn mập, hung ác và một thiếu niên bị ép phải bày ra gương mặt vui vẻ.

Trên mặt anh ta cười vô cùng cứng ngắc, trong mắt lộ ra vẻ đau khổ.

Bọn họ đang nấu lẩu, nói chính xác là tên đàn ông lùn mập đang nấu lẩu.

Nguyên liệu nấu ăn chỉ có vậy, bắt đầu từ thịt bị cắt trên người người phụ nữ đầu bù tóc rối.

"Ngon...!Ngon...!Ực, cô là ai?"

Nhuế Nhất Hòa không nói hai lời đã cho anh ta một phát súng, khi anh ta co quắp mà ngã trên mặt đất, cô mới không nhanh không chậm trả lời.

"Người đòi mạng anh."

Cô kéo ghế từ bên cạnh ra ngồi, ngồi xuống, hỏi thiếu niên.

"Tên, tuổi, thân phận của anh."

"Tôi tên là người mặt cười, năm nay mười chín tuổi, tôi là...!Một trong các nhân cách phụ của Thời Triết."

Rất thành thật!

"Cô thì sao?"

"Cô ấy là người hầu gái, năm nay ba mươi sáu tuổi, cũng là một trong các nhân cách phụ của Thời Triết."

Người mặt cười vẫn cười, nhưng trong mắt giấu đi sự bi ai thấu xương: "Tôi biết ý đồ của các cô.

Chúng tôi có tội! Mời cô gϊếŧ chết chúng tôi đi! Cũng mời cô gϊếŧ chết Jormungandr nữa để kết thúc tất cả sự tàn khốc này."

"Không!"

Người hầu gái kêu to: "Không thể gϊếŧ chết Jormungandr! Các người khinh nhờn đại thần vĩ, thần sẽ hạ xuống trừng phạt."

Trong mắt người mặt cười có ngọn lửa tức giận: "Anh ta đối xử với cô như vậy! Anh ta để cô bị ma ăn thịt người coi là thức ăn ăn một lần mỗi ngày mà cô còn thờ phụng anh ta.

Cô điên rồi."

Nhuế Nhất Hòa nhớ bà nội đã nói, nhân cách người hầu gái này bình thường phụ trách chăm sóc Thời Triết, tính cách đanh đá, thật ra còn có một thân phận khác, chính là tín đồ cuồng Jormungandr.

Bị gợi ý của thần, bảo sao rõ ràng không bị trói lại mà bị người cắt thịt cũng không phản kháng.

"Người này là ma ăn thịt người?"

Người mặt cười gật đầu: "Ừ, anh ta cũng là một trong các nhân cách phụ của Thời Triết.

Anh ta thích ăn thịt người, một ngày không ăn là sẽ nổi điên.

Jormungandr muốn anh ta yên tĩnh một chút, nên để người hầu gái nghe lời nhất tự nguyện..."

Người mặt cười không nói được nữa.

Hiển nhiên anh ta có tình cảm rất sâu với người hầu gái, cho nên vô cùng căm ghét Jormungandr.

Nhìn không giống giả, Nhuế Nhất Hòa dò xét hỏi: "Anh có biết tình huống cụ thể của mười hai nhân cách của Thời Triết không?"

"Tôi biết, tôi nói tất cả cho cô."

Người mặt cười gần như là không kịp đợi mà mở miệng, đùng đùng nói hết những gì mình biết với tốc độ nói cực nhanh.

"Chia siêu năng lực ra gồm: nữ hoàng khát máu Queen, sức lực cô ta rất lớn, có một cái roi có thể đánh gãy cột sắt; Đức Thụy, tên giảo hoạt dối trá, là nhà cái của sòng bạc của tòa nhà nhỏ, phàm là người đến gần sòng bạc sẽ bị anh ta định đoạt; thần giữ của ‘Tham tiền’, vàng và châu báu anh ta ném ra có thể đánh nát đầu người giống như đạn vậy; quỷ giữ cửa, ở chỗ của anh ta, không thể mở cửa phòng; ma ăn thịt người, anh ta có thể ăn sạch một người sống sờ sờ trong trạng thái đói bụng.

Dĩ nhiên, Jormungandr bất tử là mạnh nhất."

"Người hầu gái, Tiểu Ân, bà nội, con chuột nhỏ, Phùng Phụng và tôi không có siêu năng lực nên không được Jormungandr coi trọng, bị nhét vào trong tòa nhà nhỏ, hoặc là trong tầng hầm.

Giá trị tồn tại duy nhất của chúng tôi là giải buồn cho nhân cách có siêu năng lực.

Chúng tôi quá yếu, không có cách nào phản kháng nên chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời."

Trong mắt của anh ta quá nhiều hận thù, Nhuế Nhất Hòa cảm thấy nụ cười trên mặt anh ta hoàn toàn xa rời tâm sự của thân thể, trông khó chịu.

Cô đưa ra đề nghị: "Nhưng anh có thể không cười không? Thật là kỳ lạ."

"Tôi là người mặt cười, trên mặt chỉ có một biểu cảm...!Đó chính là nụ cười."

Trong ánh mắt của anh ta chảy ra nước mắt nóng bỏng.

Trên mặt vẫn mang nụ cười như cũ, nụ cười vui vẻ..

Truyện Chữ Hay