Ngày hôm sau
Tập đoàn đá quý JA vừa nhận được điện thoại bên chỗ Nam Cung Hạo Thiên, thế nhưng người gọi lại là phụ nữ.
Thư ký của Tập đoàn JA có chút thắc mắc, nhưng cũng lễ độ lên tiếng
- Alo, văn phòng Tổng giám đốc xin nghe.
- Về việc bộ sưu tập lần này sẽ có tên là "Valentine tình yêu".
Vương Tử Huyên ở đầu giây bên kia vừa nghịch máy tính vừa nói chuyện điện thoại.
Thư ký nhíu mày hỏi lại
- Cô là?
- Tôi là ai cần quan tâm sao? Anh nhắc lại với Tổng giám đốc, tôi muốn anh ta đầu tư vào Tập đoàn Âu Dương.
Chưa đơi thư ký bên JA trả lời cô đã tắt máy, ánh mắt tinh nghịch nhìn về người đàn ông đang xử lý công việc kia.
Thư ký nhìn điện thoại mà không nói nên lời, đúng lúc này Lãnh Quân Ngụy từ phòng làm việc bước ra, có vẻ rất vội vàng. Thư ký liền đứng dậy nói
- Tổng giám đốc, bên đối tác vừa gọi điện. Họ bảo bộ sưu tập lần này có tên là "Valentine tình yêu", họ còn nói...còn nói...muốn ngài đầu tư vào Tập đoàn Âu Dương.
Thư ký nói câu cuối có hơi ấp úng, nhưng sắc mặt Lãnh Quân Ngụy vẫn vậy, trước khi hắn đi mất để lại một câu khiến thư ký sững sờ
- Cứ làm theo những gì họ bảo.
Thật sự hắn không còn tâm trí để làm việc, bây giờ hắn đang rất lo lắng cho Âu Dương Tuyết Linh. Hồi nãy hắn vừa nhận được điện thoại của quản gia nói cô mất tích, mới sáng nay cô vẫn còn vui vẻ chào tạm biệt hắn. Bàn tay đang buông lõng của Lãnh Quân Ngụy bỗng siết chặt lại, hi vọng cô không sao.
Quay lại chỗ Vương Tử Huyên, sau khi cô gọi điện thoại xong liền tập trung tinh thần chơi game trong máy tính. Đến nỗi Nam Cung Hạo Thiên đến ngồi cạnh cô lúc nào cũng không hay. Anh nhíu mày nhìn cô
- Bảo bối, em nhìn nhiều vào máy tính sẽ không tốt cho sức khỏe.
- Ây da, Thiên. Cho em chơi một tí thôi.
Nam Cung Hạo Thiên đen mặt, anh lấy tay gập máy tính lại. Vương Tử Huyên đang đánh boss liền bị giết, cô nhìn anh gắt gỏng
- Thiên.
- Được rồi đừng chơi nữa.
Anh nhẹ giọng nói
- Nhưng em đang đánh boss, sao anh lại...
Vương Tử Huyên tức đến nỗi nói không thành lời.
- Được rồi, không nên tức giận. Là anh sai, được chưa?
- Hứ!
Cô quay mặt đi không thèm nhìn anh, bề ngoài tỏ ra giận dỗi nhưng trong lòng cô cơn giận đã sớm bay đi. Ha ha ông xã của cô khi làm nũng cũng đáng yêu lắm đó!
Nếu anh biết cô được suy nghĩ của cô chắc có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch nỗi oan ức này. Anh không có làm nũng, mà là đang xin lỗi, đang xin lỗi có được hay không?
Trong khi đó, tại một căn nhà ở ngoại thành phía Tây thuộc tỉnh W.
Âu Dương Tuyết Linh từ từ mở mắt ra, nhìn khung cảnh xung quanh có chút thất thần. Đây là đâu? Cô còn nhớ sau khi tạm biệt Lãnh Quân Ngụy xong, cô không vào nhà mà đi dạo ngoài vườn. Sau đó cô bị ai đó đánh vào gáy và ngất xỉu. Tiếp theo là...tỉnh dậy, cô thấy mình đã ở đây?
"Cạch" tiếng cửa vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của cô, từ cửa bước vào một đoàn người. Dẫn đầu đám người là một người phụ nữ mặc bộ đầm đen quý phái, đi sau còn có vài tên vẻ mặt hung tợn. Âu Dương Tuyết Linh nhìn người phụ nữ và cố lục lọi đầu óc, thử xem mình đã từng gặp bà chưa.
Người phụ nữ nhìn cô đánh giá một lượt, không hổ là tiểu thư danh giá, xinh đẹp như vậy.
- Tại sao bà lại bắt tôi?
Người phụ nữ không trả lời cô, bà ta thanh thản bước lại ngồi xuống chiếc ghế đặc giữa phòng. Rồi nhìn đám thuộc hạ ra lệnh
- Liên lạc cho Âu Dương gia, nói họ, Âu Dương Tuyết Linh đang nằm trong tay ta, trong vòng h họ không tìm thấy Âu Dương Tuyết Linh thì bảo họ chuẩn bị nhặt xác cô ta là vừa.
- Rõ.
Một tên thuộc hạ nhận lệnh lập tức đi chấp hành.
Mà lúc này, sau khi nhận được điện thoại. Âu Dương Cẩm chấn động đến mức suýt té xỉu. Âu Dương Chấn Phong và Tư Không Diệp Như nhìn biểu hiện của ông sau khi nghe điện thoại thì có chút lo lắng
- Ba...
- Linh nhi, bị bắt rồi.
Âu Dương Cẩm gần như suy sụp, ngồi phịch xuống sofa trong phòng khách. Đúng lúc này, Âu Dương phu nhân từ phòng bếp đi ra bà nghe được liền đánh rơi ấm trà trên tay. Nghe tiếng động họ quay lại nhìn, Tư Không Diệp Như không khỏi lo lắng. Lúc trước bác sĩ bảo không được cho bà kích động, nếu không bệnh tim sẽ tái phát. Bây giờ...
- Mẹ, mẹ không nên kích động.
- Linh nhi, Linh nhi của mẹ...
Âu Dương phu nhân chưa nói xong liền cảm thấy lòng ngực đau nhói, hơi thở cũng khó khăn hơn.
- Mẹ!?
- Bà làm sao vậy? Đừng hù tôi...
Âu Dương Cẩm đỡ Âu Dương phu nhân vào lòng, trong giọng nói mang theo sự run rẩy
- Mau lên, mau gọi cấp cứu!
BỆNH VIỆN
Vương Tử Huyên bước chân dồn dập, cô đi nhanh về phía phòng cấp cứu. Đi bên cạnh là Nam Cung Hạo Thiên, lúc nhậ được điện thoại cô một tí nữa là không trụ được nên anh phải đi theo mà bỏ lỡ một hợp đồng lên đến mấy chục tỉ đô.
- Diệp Như, anh.
Vương Tử Huyên chào họ, rồi hỏi
- Mẹ thế nào rồi?
- Vẫn còn đang cấp cứu.
Hai tiếng trôi qua nhưng đèn cấp cứu vẫn chưa tắt, lòng mọi người như lửa đốt. Cô lo lắng đến bật khóc
- Làm sao đây? Mẹ sẽ không có chuyện gì có phải không?
Tuy nói cô hận Âu Dương Cẩm nhưng đối với bà, cô rất quý trọng.
- Đừng lo, sẽ không sao cả.
Anh đau lòng ôm bả vai cô an ủi
- Mẹ sẽ ổn, em đừng khóc nữa. Được không?
- Vâng!