Trong phòng vang lên tiếng "lạch tạch" không ngừng, mọi người trong phòng như nín thở nhìn cô. Hắc Mộng nhìn khuôn mặt tập trung của cô mà toát mồ hôi lạnh. Khuôn mặt Vương Tử Huyên lạnh lùng đến đám sợ, còn anh trong mắt hiện lại tia ngạc nhiên, sau đó là tia tán thưởng. Nam Cung Hạo Thiên không ngờ cô vợ bé nhỏ của anh lại lợi hại như vậy, nhìn cô đánh máy một cách điêu luyện và thành thục đã nói lên tất cả.
Thời gian từng phút, từng phút trôi qua. Không biết có phải máy điều hoà trong phòng không đủ mát, nên trán Vương Tử Huyên lắm tấm mồ hôi, anh nhìn mà đau lòng.
Nam Cung Hạo Thiên đi lại bên cô, anh nhẹ nhàng lấy khăn tay lau những giọt mồ hôi kia. Cô cũng không phản kháng, hai mắt vẫn nhìn vào những con số đang di động trên màn hình máy tính. Màn hình bỗng nhấp nháy liên tục, mọi người quan sát nét mặt của Vương Tử Huyên chỉ thấy cô nhếch mép cười lạnh, sau đó tay nhanh chóng nhấn vào phím Enter. Màn hình trở nên trắng xoá, sau đó trở lại bình thường, tất cả các dữ liệu bị virus phá hủy cô đều lấy lại toàn bộ, kể cả thông tin mật. Vương Tử Huyên cười như không cười nói
- Không tự lượng sức.
Hắc Mộng như không tin vào mắt mình khi màn hình máy tính hiện lên hai chữ, hai chữ này luôn khắc sâu trong đầu Hắc Mộng. "The Queen" hacker huyền thoại, được mệnh danh là nữ hoàng hacker, chưa bao giờ thất bại. Nhưng thân phận thật sự thì không một ai biết.
- The Queen?! Là em sao?
Nam Cung Hạo Thiên nghi hoặc nhìn cô, lưng cô đang dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần. Vương Tử Huyên nghe anh hỏi chỉ gật đầu nhẹ, cũng không để ý đến sắc mặt hết trắng rồi lại xanh của đám người Hắc Phong.
Mà cô cũng chẳng để tâm đến, anh nhìn cô mỉm cười, đưa tay kéo cô đứng dậy, chính mình ngồi xuống ghế rồi đặt Vương Tử Huyên ngồi vào lòng mình, anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của cô, cất giọng dịu dàng
- Bảo bối, em thật giỏi.
- Hứ, em mà lại.
Vương Tử Huyên hất hàm nhìn anh, kiêu ngạo nói. Nam Cung Hạo Thiên điểm nhẹ lên chóp mũi của cô, cười cười. Hai người biểu hiện thân mật mà quên đi sự hiện diện của ba người kia. Hắc Phong và Hắc Mộng đã quen với cảnh trước mắt nhưng khoé môi không khỏi giật giật. Còn đối với Hắc Ảnh, đây là lần đầu tiên cậu thấy chủ tử ôn nhu như nước, lại dịu dàng cười nói. Hắc Ảnh nhìn một màn phía trước không khỏi thở dài, trời ạ, cậu không nghĩ đến một ngày nào đó chủ tử sẽ rơi vào lưới tình.
Khi cả ba ra lẳng lặng ra ngoài không gây một tiếng động nào cả, làm cô cảm thấy có chút áy náy. Tại sao lại xem bọn họ như người vô hình a? Nam Cung Hạo Thiên như đọc được suy nghĩ của cô, anh nói
- Không cần tự trách, bọn người đó sẽ không để ý.
- Vâng.
Cô gật đầu dựa vào lòng anh, một hồi lâu cô như nhớ ra điều gì đó, cô ngồi thẳng dậy nhìn vào mắt anh nói
- Em đến đây là để làm việc nha?
Nam Cung Hạo Thiên dở khóc dở cười, sao mà cô lại nhớ dai như vậy? Điều quan trọng là cô sợ anh không đủ tiền nuôi cô sao? Đùa nhau chắc?
Anh đưa tay lên vuốt mái tóc cô, nói
- Được rồi, anh dơ hai tay đầu hàng. Bảo bối, anh đã sai người chuẩn bị phòng làm việc cho em, như vậy hài lòng chứ?
- Dĩ nhiên.
Vương Tử Huyên gật đầu, sau đó đứng dậy muốn rời đi ai ngờ bị anh kéo lại, chưa biết chuyện gì xảy ra thì môi anh đã dán lên môi cô, hôn thật sâu anh mới buông ra
- Bảo bối, thật chẳng muốn xa em.
- Được rồi, anh đừng trẻ con như vậy.
Cô đánh nhẹ vào ngực anh, mặt đỏ bừng. Sao lại hôn cô? Bọn họ là đang ở phòng làm việc, lỡ ai vào thì phải làm thế nào? Vương Tử Huyên, cắn cắn môi dưới, đôi mắt làm bộ ủy khuất nhìn anh. Nam Cung Hạo Thiên nhìn cô mặt anh liền nở nụ cười nham hiểm, anh cúi thấp người, thổi khí vào tai cô nói
- Bà xã, là đang câu dẫn anh?
- Ưm...không có.
Cô đỏ bừng mặt nói, người đàn ông này không biết xấu hổ.
- Vậy bà xã, em đã quên lời anh nói?
- Anh nói? Anh nói cái gì?
Cô ngơ ngác hỏi lại mà không biết mình đang bị sói dẫn dụ, anh cười tà nhìn cô
- Vậy để anh nhắc cho em nhớ.
Anh liếm mút vành tai cô, sau đó cắm nhẹ vào tai khiến cô rùng mình, giọng anh đều đều vang lên trong bầu không khí ám mụi
- Đừng để anh nhìn thấy vẻ mặt đó lần nào nữa, nếu không anh không biết sẽ làm gì với em đâu. Đến lúc đó em đừng hối hận. (Bạn nào còn nhớ chương không? Đó là câu nói của anh khi kéo cô ra ngoài, chỉ khác cách xưng hô là tôi-em)
Vương Tử Huyên nghe anh nói liền đỏ mặt
- Anh sao có thể vô sĩ như vậy?
- Vô sĩ? Anh sẽ cho em biết thế nào là vô sĩ.
Nói xong, anh luồn tay vào trong váy cô vuốt ve cặp đùi trắng nõn của cô, làm cô không khỏi thở dốc, váy của cô bị anh vén cao đến ngang hong, phía dưới chỉ còn lại chiếc quần nhỏ màu đen viền ren che chắn cảnh xuân, Nam Cung Hạo Thiên thở dốc nói
- Tiểu... yêu tinh, đây không phải... gọi là câu dẫn... thì là gì? Hửm?!
- Em...ưm...không có a~
Anh nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô liền thích thú, anh lấy tay kéo vật cản cuối ở bên dưới của cô. Vương Tử Huyên xấu hổ vội lấy tay che lại
- Thiên, không đươc...đây là công ty...
- Công ty thì đã sao? Là em câu dẫn anh.
Không đợi cô phản kháng, anh kéo khoá quần của mình xuống, sau đó để cô ngồi quay mặt đối diện với anh, hai chân cô quấn chặt hong anh. Nam Cung Hạo Thiên đột ngột đi vào khiến cô than nhẹ. Anh ra vào một cách nhanh chóng, làm cô lắc đầu mãnh liệt
- Ah...Thiên...chậm lại...ah...ư..
Anh nghe tiếng rên rỉ yêu kiều của cô liền ra vào nhanh hơn, khiến cô ngửa đầu ra sau thở dốc. Tay anh không ngừng vuốt ve trên người cô, đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên. Nhưng hình như anh không để ý đến, tiếp tục ra vào trong cô. Vương Tử Huyên nhìn về phía cửa kinh hãi, cũng tại anh hết
- Thiên...ư...có...ah...người... ưm...mau...dừng lại...
- Kệ họ.
- Không được...ah...ư...
Nam Cung Hạo Thiên chửi thầm trong bụng, tốt nhất là chuyện quan trọng nếu không sẽ biết tay anh. Anh chỉnh sửa lại trang phục, đầu tóc cho cô nhưng vẫn không chịu rút vật kia ra, làm cô đỏ mặt
- Thiên...anh...
- Bảo bối, ngồi im nào.
Anh cười nhẹ, sau đó lạnh lùng nhìn về hướng cửa nói
- Vào đi.