Về đến nhà, cô nhanh đi lên phòng nằm lăn qua lăn lại trên giường. Aizz, hồi nãy trên đường về cô đã suy nghĩ rất kĩ nha, cô muốn đi làm. Ở nhà thật chán, nhưng anh sẽ cho cô đi sao. Aaaa...Vương Tử Huyên đưa tay vò đầu, đúng lúc này anh bước vào thấy vậy liền hỏi
- Sao vậy, bảo bối?
- Em có chuyện phiền lòng.
Cô chu môi nhìn anh nói, thật phiền chết mà. Nếu nói ra anh sẽ cho cô đi làm chứ? Aizzz, cô thở dài...sau đó đứng dậy lại tủ đồ lấy quần áo đi tắm. Không biết do mãi suy nghĩ hay cô cố ý, vớ lấy chiếc áo sơ mi đen của anh rồi bước vào trong. Anh nghe tiếng nước xả bên trong cười cười, đi về tủ quần áo lấy đồ ở nhà ra thay. Sau đó lấy cuốn sách, lại giường nằm đọc.
Khoảng hai mươi phút, cô bước ra với chiếc áo sơ mi của anh, làm tôn lên làn da trắng nõn mịn màn của cô, anh rời mât khỏi sách vừa nhìn thấy cô, anh liền miệng đắng lưỡi khô. Chết tiệt! Bảo bối của anh sao lại mê người như vậy?
Nam Cung Hạo Thiên đặt cuốn sâch xuống rồi nhìn về phía cô nói
- Huyên, lại đây.
Cô ngoan ngoãn bước lại chỗ anh, anh lấy máy sấy trong tủ ra. Sau đó kéo cô ngồi lên đùi mình để sấy tóc cho cô. Vương Tử Huyên nhắm mắt hưởng thụ sự dịu dàng của anh đối với mình, lúc trước cô luôn muốn như vậy, thật không ngờ nó lại trở thành sự thật. Nam Cung Hạo Thiên nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc của cô, sau khi tóc khô anh cất máy đi ôm cô vào lòng. Đầu vùi vào tóc cô hít hà hương thơm
- Bảo bối, em đang nghĩ gì?
- Ừm, em cảm thấy mình thật hạnh phúc.
Cô vòng tay qua ôm hong anh nói, anh nhìn cô hạnh phúc nở nụ cười như vậy cảm thấy trong lòng thoả mãn. Mười lăm năm, anh không ngừng tìm kiếm cô. Cho đến khi anh gần như tuyệt vọng, cô lại một lần nữa xuất hiện trong cuộc sống của anh.
Hai lần gặp mặt, với hai thân phận khác nhau nhưng cùng là một người, lại khiến anh yêu em say đắm. Kiếp này đã định, em là của anh.
- Thiên.
- Ừ.
- Em...em muốn đi làm.
Cô nói nhỏ, nhưng trong phòng chỉ có hai người nên anh nghe rõ cô nói gì, cô muốn đi làm? Sao có thể? Anh làm sao lại để bảo bối tâm can của mình làm việc mệt nhọc.
- Không được, em chỉ cần ở nhà để anh nuôi em là được rồi.
Vương Tử Huyên mặc dù đoán được % anh sẽ nói như vậy, nhưng cô vẫn còn % cơ hội nha.
- Đi mà, ở nhà chán lắm a~
Cô bắt đầu giở trò làm nũng, khiến anh mềm lòng nhưng anh không muốn cô cực khổ
- Bảo bối, anh không muốn em cực khổ. Như vậy anh sẽ đau lòng.
Nam Cung Hạo Thiên cầm tay cô đưa lên môi hôn nhẹ, cô nghe anh nói có chút đau lòng, cô vòng tay qua cổ anh nói
- Không cực khổ, em bây giờ rất không cực khổ.
- Nha, ông xã~…cho em đi nha~
Nhìn dán vẻ làm nũng của cô khiến cơ thể anh nóng như lửa đốt, anh nhìn cô nở nụ cười gian xảo
- Tùy vào tâm ý của em.
- Là sao?
- Nếu em làm anh hài lòng.
Nam Cung Hạo Thiên ngã người về phía giường, nhìn cô với ánh mât đầy khiêu khích. Vương Tử Huyên đỏ mặt, làm sao cô không hiểu ý anh chứ? Nhưng vì sự nghiệp cao cả, cô nhất định phải làm anh thoã mãn a.
Cô ngồi lên người anh, khuôn mặt đỏ như gấc nhìn anh không biết làm gì.
- Em...em không biết.
- Hửm?! Bảo bối, em có muốn đi làm không?
Anh nhìn cô đầy thú vị, Vương Tử Huyên cắn cắn môi đươi sau đó cúi người xuống hôn lên môi anh, nụ hôn cô trắc trở khiến anh càng hưng phấn. Hôn anh một hồi, cô mới dời xuống liếm láp cổ sau đó là lòng ngực rắn chắc của anh. Cơ thể Nam Cung Hạo run lên vì sung sướng, tay anh cũng không nhàn rỗi ngao du khắp người cô, chọc cho cô phát ra những tiếng rên rỉ.
Vương Tử Huyên cũng không thua kém, cô đưa tay kéo khoá quần của anh xuống, sau đó tự cởi đồ cho mình. Phía dưới của cô không ngừng chảy ra mật dịch ướt ác. Nam Cung Hạo Thiên bị cô khiêu khích đến điên cuồng. Người anh đầy mồ hôi vì phải nhẫn nhịn, anh sắp chịu không nỗi rồi.
Anh đưa tay vuốt ve nơi đẫy đà của cô, sau đó ngậm lấy nhũ hoa cắn mút, một bên bị anh xoa nắn không thương tiếc. Anh đưa tay vuốt ve vùng bụng phẳng lì của cô, khiến mật dịch của cô tiết ra nhiêu hơn làm ướt một mản lớn tại bụng của anh.
Nam Cung Hạo Thiên tay sờ xuống nơi riêng tư của cô mà trêu đùa, cô chịu không được ngửa ra sau thở dốc, miệng không ngừng ngâm nga
- Ưm...ư...ah...Thiên...em..khó chịu...ư~
Anh lật người, đặt cô nằm đươi thân thể của mình. Tay anh không ngừng trêu trọc nơi riêng tư của cô, khiến cô chảy mật dịch ướt hết tay anh. Anh cười tà đưa một ngón rồi một ngón tay vào trong cô và trêu đùa.
- Ah...Th...iên...anh...ư~
Nam Cung Hạo Thiên bị tiếng ngâm nga của cô kích thích, anh rút tay ra sau đó đi thẳng vào trong cô, khiến cô không ngừng rên rỉ. Vương Tử Huyên vòng hai chân qua hong anh, tư thế này khiến anh vào sâu trong cô hơn. Anh luận động ra vào ngày càng nhanh hơn, làm cô không nói nên lời. Những lời muốn nói đều trở thành những tiếng rên rỉ yêu kiều làm anh ra vào một cách điên cuồng hơn.
Trong phòng bật điều hoà mà lưng anh chảy đầy mồ hôi, nhiệt độ trong phòng tăng cao. Bên ngoài trăng đã lên cao, gió nhẹ nhàng thổi, bên trong phòng không ngừng truyền ra âm thanh yêu kiều và tiếng thở dốc của đàn ông. Trong phòng tràn ngập mùi vị của cuộc hoan ái.