Vợ Hắc Bang Lão Đại: Phu Nhân Cảm Hoá Sói

chương 36

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cũng chẳng mấy lâu sau Chư Nhị đã lờ mờ chìm lại vào giấc ngủ một lần nữa. Nhưng khi ngủ, tay cô vẫn nhất mực nắm chặt lấy gấu áo hắn không rời. Hạc Lập Duân cũng không từ chối, hắn khẽ cười thầm song cũng ôm cô ngủ say tới sáng.

Khi rạng đông bắt đầu mọc từ đỉnh núi, thấp lên một ánh sáng làm tan đi tầng tầng lớp lớp các mảng sương mù dày đặc. Chư Nhị toàn thân mệt mỏi, mở mắt dậy.

Cô vươn tay mơ hồ muốn bắt chụp thứ gì nhưng cuối cùng đôi bàn tay nhỏ bé vẫn dừng lại trên phần đệm trống không đã lấp đầy hơi lạnh. Chư Nhị lim dim chưa tỉnh hẳn vẫn cảm thấy có một sự hụt hẫng đè nặng đầu mình.

Cô trườn người ngồi dậy, thẫn thờ nhìn trần nhà. Vẫn là trần nhà cũ, với lớp sơn màu trắng đã hơi đục theo năm tháng. Chư Nhị nhíu mày, xoa bóp hai bên thái dương.

Cuối cùng, trực giác và lý trí nói cho cô biết rằng toàn bộ sự việc hôm qua không phải là giả. Chư Nhị tròn mắt, nhìn qua nhìn lại. Đây đúng là căn phòng mà mọi hôm cô vẫn hay ở, đây đúng là nhà, nhà có hắn và cô. Điều quan trọng, cô biết mình đã an toàn, hắn đã cứu cô khỏi tay Tư Đồ Vực độc ác. Kể cả hình ảnh cô và hắn thân mật đêm qua từng giây một hiện hữu cũng là thật.

Chư Nhị vui sướng, lòng mừng như mở hội. Cô nhảy xuống giường, loay hoay tìm một chiếc đầm lanh bình thường mặc vào. Rồi lon ton chạy xuống phòng khách. Cô muốn thấy hắn, muốn tìm hắn, muốn tận mắt xác nhận rằng cô đang ở cùng hắn chứ không phải Tư Đồ Vực.

“Lão đại, chuyện này có hơi…” Đi được nửa đường cô nghe thấp thoáng thấy giọng nói chững chạc của A Khương vang lên. Bước chân hối hả cũng di chậm lại.

Hạc Lập Duân ngồi trên chiếc ghế sô pha đối diện với A Khương. Khác với A Khương mặt mũi sợ sệt, miệng mồm ấp úng không thành lời, thì hắn có thiên phần bình thản.

Hắn thốt: “Cậu cứ nói đi.”

Chư Nhị đoán rằng hắn và A Khương đang bàn chuyện quan trọng, như vậy cô cũng không nên làm gián đoạn họ. Chư Nhị đứng nép sau cầu thang, trong lúc chờ đợi cũng vô tình khiến bản thân nghe lỏm đoạn hội thoại giữa hai người ấy.

A Khương, vệ sĩ thân cận của hắn hít một hơi thật sâu, dõng dạc: “Bọn em làm theo lời lão đại, đã không ngừng tra tấn gã. Chỉ là gã này rất ngang ngược, suy nghĩ cũng không bình thường. Trong lúc cùng cực nhất, gã nói…” Vế sau A Khương nói không được rõ, lấp bấp mãi.

Hạc Lập Duân nhướng mày, chờ câu kể tiếp theo của anh.

“Thật hư bọn em cũng không biết. Nhưng hắn đã nói… thân thể của tiểu thư dù gì cũng không… không còn trong sạch nữa… gã ta bảo gã đã đụng chạm đến tiểu thư, nói lão đại thật ra tới không kịp…”

LOẢNG XOẢNG…

A Khương bị giật mình, tách cà phê đen đã nguội trên bàn của hắn rơi xuống vỡ tan tành. Bao nhiêu người nhìn vào đều hoảng sợ khôn nguôi, ly cà phê rơi trúng chân hắn, nhưng Hạc Lập Duân vẫn giữ nguyên một tư thế, không dịch chân tránh sang một bên.

Cách một cái bàn, chẳng ai biết được liệu có mảnh vỡ thủy tinh nào đâm vào người hắn không. Còn hắn, không hề quan tâm đến thứ vừa vô tri vô giác rớt xuống, mặt mày hắn đen lại, đầu cũng nổi bao nhiêu là mây đen, se kín hết giang sơn xung quanh hắn.

A Khương vô cùng lo lắng, anh đứng bật dậy, táy máy: “Lão đại! Lão đại! Anh bình tĩnh! Anh cẩn thận có bị thương không vậy?! Người đâu mau đến kiểm tra vết thương cho ông chủ!” A Khương rất sốt sắng, là người anh em vào sinh ra tử với Hạc Lập Duân, anh chưa bao giờ bỏ mặc hắn lúc thương đau hay sống chết. Một chút vấn đề cũng làm lớn chuyện.

Sở dĩ Chư Nhị còn sẽ kinh hoàng và xé to chuyện hơn cả A Khương. Nhưng cả người cô lúc bấy giờ không cử động được, tay chân cứng như đá, ánh mắt bị đục ngầu một màu xám tàn.

Cô vừa nghe thấy gì? Cô không còn trong sạch nữa? Cô là bị chính bác cả của mình cướp đi lần đầu tiên ư…?

Từng kim chỉ giây đồng hồ nhích thêm một li, hốc mắt Chư Nhị lại nổi thêm một sợi tơ máu. Làn nước có cảm giác rất ấm nóng và đau rát chảy nhẹ từ đôi đồng tử xinh đẹp của cô dọc xuống cằm.

“Chư Nhị?” Hạc Lập Duân vừa ngẩng mặt nhìn về phía cầu thang đã thấy Chư Nhị đừng quay lưng với hắn ở đó. Không cần nói cũng biết hắn trở nên lo sợ điều gì.

Hắn đứng phắt dậy, nhấc chân muốn chạy tới chỗ cô. Chư Nhị lại co cẳng chạy tột lên lầu, đầu óc là vô vàn những suy nghĩ mâu thuẫn, cô hét lớn: “Không! Đừng! Đừng tìm cháu!!”

Hạc Lập Duân biết cô hành xử như vậy là vì ban nãy cô đã vô tình nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, “Chết tiệt!” Hắn nghiến răng.

Hắn vừa định đuổi theo, bỗng nhiên Sở Nhị đùng đùng từ đâu nhào tới cản hắn lại: “Duân! Anh bình tĩnh đã! Anh xem chân mình kìa! Máu đấy! Anh còn có thời gian lo cho con bé, còn anh xem bộ dạng anh thê thảm thế nào, không mau sơ cứu?!”

Hạc Lập Duân không nhìn cô ta, hai mắt còn giáng về phía cầu thang. “Mẹ kiếp! Đừng làm phiền chuyện của tôi!” Hắn tức giận, mặc kệ Sở Nhị, hắn giơ tay đẩy cô ta sang một bên, cũng phó cho máu từ mu bàn chân vì mảnh thủy tinh rơi rải của tách cà phê chảy ròng ròng.

Chư Nhị vừa bàng hoàng mà vừa như hoá điên. Cô chạy thẳng về phòng, đóng cửa thật mạnh một tiếng: “Rầm!” vang cả đất trời, tiện tay khoá trái cửa.

Chư Nhị hoảng loạn, cũng không còn đâu lý trí để xét xem những điều Tư Đồ Vực nói là thật hay giả. Đối với vấn đề về thứ quan trọng nhất trong cuộc đời của một người con gái, cô làm sao có thể giữ bình tĩnh được.

Đôi mắt cô giật giật, cô ôm chặt đầu, lắc qua lắc lại mất bình tĩnh: “Không! Không thể! Tại sao? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?!”

Dứt câu cô bò một mạch vào phòng tắm, không thương tiếc cởi mạnh áo quần trên người mình ra. Vặn vòi hoa sen với nhiệt độ nóng nhất có thể, để từng gáo nước như lửa đốt bỏng người cô.

Chư Nhị khóc to, chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng hơn thế. Nước có nóng đến cháy da cũng cảm tưởng chẳng thể đau đớn bằng trái tim cô lúc này. Chư Nhị đêm đó bị đánh cho thần hồn nát thần tính, lúc sau đã lăn ra bất tỉnh, cô làm gì biết được rốt cuộc Tư Đồ Vực có hãm hại cô hay không, rồi Hạc Lập Duân có tới kịp hay không? Cô chẳng biết quái gì cả.

“Aa—!!” Chư Nhị la hét đến khản cổ, la đến khi tiếng nói vì đau mà đứt quãng.

Đã dội mình bằng nước sôi thì thôi, Chư Nhị không quan tâm, cầm ngay cả đồ dùng chà thân mới tinh tươm, không ngừng chà tới chà lui da thịt mình. Nhưng cô chà rất mạnh, miếng bông tắm cọ sát vào người cô khiến từng thớ thịt tróc vảy, thậm chí bật máu.

Chư Nhị muốn chà thật sạch. Chà cho đến lúc trên người không còn một dấu vết tựa dòi bò của Tư Đồ Vực, dù cho ma sát giữa bông tắm, nước nóng và da cô có đau muốn chết cũng cam tâm. Chư Nhị đã rất mất trật tự rồi, lý trí cô không còn nữa. Ai có thể tả được, hiện tại cô đang chán ghét bản thân, nhục nhã vì bản thân như thế nào?!

Bên ngoài Hạc Lập Duân đập cửa rầm rầm cũng không thấy ai mở ra cho hắn. Hắn cắn môi dưới, cuối cùng lựa chọn đá bay cửa.

“Chư Nhị!!” Hắn hô lên.

Trong phòng ngủ không có một bóng người, chăn ga gối đệm chỉ vãn lại những vết nhàu nhúm. Nhưng từ phòng tắm, tiếng nước chảy rào rào vọng lại, nước chảy rất mạnh, tới độ lan ra cả thềm nhà.

Hắn không chần chừ mở cửa xông vào tìm Chư Nhị. Chư Nhị cũng bị âm thanh đột ngột do hắn gây ra làm giật mình. Ban nãy cô quên mất khoá nốt cửa buồng tắm…

“Chư Nhị!!” Hắn kích động khi thấy từng hơi sương bay nghi ngút và màn nước chạm tới ngón chân hắn nóng như lửa.

Nước mắt của cô dẫu có trà trộn với bao nhiêu tấn nước hắn cũng nhận ra. Có điều giờ đây thứ hắn để ý là làn da trắng ngày nào đã trở nên đỏ rực khó chịu.

Hắn vồ tới tắt chiếc vòi sen gây ra những vết đỏ ửng trên làn da cô, giật lại cả bông tắm đã vương chút máu.

Hạc Lập Duân nhanh chóng đẩy Chư Nhị kề sát vào lòng mình, bao bọc tấm thân trần thương đau của cô. Nhưng Chư Nhị chỉ cảm thấy đau còn đau hơn nữa. Cô cự tuyệt nhất quyết tránh khỏi vòng tay của hắn, đập đập mấy cái vào ngực hắn.

“Không! Chú đừng làm thế! Chú bỏ cháu ra! Cháu là người phụ nữ kinh tởm, dơ bẩn nhất, là đứa hư đốn và nhục nhã nhất! Cháu không phải cô bé trong sáng, thuần khiết của chú nữa đâu! Cháu không xứng với chú! Chú bỏ cháu ra!!”

Mặc cho Chư Nhị rục rịch mạnh mẽ đòi giãy khỏi người hắn, Hạc Lập Duân vẫn ôm cô khư khư: “Em bình tĩnh lại trước có được không?!”

Chư Nhị thấm mệt, tuy lát sau ngừng cựa quậy nhưng cô chưa hề khuất phục: “Không, chú ơi! Cháu đã không còn gì nữa rồi… cháu toàn thân đều đã là những vết mực đen không thể tẩy rửa… cháu không xứng với tình yêu của chú. Cũng không xứng nhận tình yêu từ chú nữa! Xin chú, đừng yêu cháu!”

Truyện Chữ Hay