Chư Nhị men theo vách tường cứng cáp, hai tay giữ chặt sợi dây thừng của bà nội, rất cẩn thận từ từ trèo xuống đất. Mặc dù từ cửa sổ nhà kho cách với đất liền đúng là không quá cao nhưng suy cho cùng cũng là ở tầng hai, không thận trọng có mà gãy tay gãy chân chứ đùa.
Đến khi thấy chân mình sắp tiếp đất, Chư Nhị nhảy huỵch xuống. Nhờ bữa cơm bà nội mang đến mà thể lực cô đã tốt hơn nhiều.
Chư Nhị núp sau bụi cây, ngó nghiêng ngó dọc, quãng đường từ nhà kho đến cổng chính hơi xa, phải tính toán chi li mới không bị phát hiện. Bà nội đã giúp đỡ cô nhiều thế này, cô không thành công xem như phụ lòng bà nội.
Cảm nhận xung quanh đã hoàn toàn vắng bóng người. Cô chạy thục mạng ra cửa chính, may sao mà bà nội cũng đã cho người mở khoá cửa, chỉ cần đẩy nhẹ là ra được.
Thân thể be bé luồn qua kẽ hở nhỏ, ra khỏi khuôn viên Tư Đồ gia một cách vẻ vang, cô vui mừng hớn hở chạy chân trần tới bệnh viện Cổ Lạp mà Hạc Lập Duân đang được chữa trị. Miệng cười toe toét.
Bất chấp nửa đêm u tối, hoang cảnh vắng người thưa thớt, Chư Nhị mặt mày nhem nhuốc, áo đầm dấy máu mà phóng như bay giữa đường giữa xá, cũng dọa không ít người đi làm khuya mới về. Họ giật mình nhìn cô, còn tưởng đâu là xác chết đội mồ sống dậy.
Nhưng Chư Nhị không quan tâm, cô chạy đến bệnh viện, còn rất tự nhiên xông vào đó. Thấy cô máu me be bét khắp người, bảo vệ nhướng mày cản lại.
“Này cháu gái! Cháu vừa làm gì? Tại sao trên váy có màu đỏ?!”
Cô cứng đờ, lẽ ra họ thấy máu phải mau cho cô vào bệnh viện chứ?
Cô quỳ thụp xuống đất trước mặt hai bác bảo vệ to cao, chấp tay vẻ cầu xin: “Bác ơi! Chú của cháu không ổn rồi, chú ấy bị tai nạn… máu này là của chú cháu! Rất khó khăn cháu mới tìm được tới đây. Chẳng nhẽ các bác nỡ lòng nhìn hai chú cháu đoạn tuyệt sao?”
Bác bảo vệ nhìn cô khổ nhọc vô cùng thì mím môi, bỏ cánh tay chặn cửa ra, “Đ…Được. Cháu vào đi, đừng làm loạn.”
Chư Nhị mừng vô cùng, cô cúi cúi đầu cảm ơn hết mực rồi thẳng bước đi về phía trong bệnh viện.
Giờ đã là quá khuya, ngoài các bác sĩ và y tá tăng ca ra thì không còn mấy bệnh nhân đi đi lại lại nên bộ dạng ma chê quỷ hờn này của cô hù ít người hơn.
Mồ hôi vùng trán lấm lem, cô đi tới chỗ tiếp tân bệnh viện, ráo riết hỏi trước sự ngỡ ngàng của cô lễ tân: “Chú… chú của cháu, Hạc Lập Duân nằm ở phòng nào ạ?”
Chị lễ tân chớp chớp mắt liên hồi, đưa tầm nhìn quét lên người cô từ đầu tóc đến chân cẳng, hình như còn pha đôi chút khinh thường. Chị nọ mới bắt đầu kiểm tra hồ sơ, song báo cho Chư Nhị: “Phòng năm lẻ tám.”
Cô gục gật đầu, thở ra một hơi, còn định hỏi thăm bệnh tình một chút nhưng nhìn lại vẻ mặt không mấy thân thiện của tiếp tân thì đành thôi. Cảm ơn đôi lời song đi về phía thang máy.
Chư Nhị chỉ mới bước được hai bước chân, hai ba chị nhân viên đằng sau liền bàn tán rôm rả: “Hạc Lập Duân? Bệnh nhân này được đưa vào cấp cứu mấy hôm trước?”
Có người đáp: “Ừ, nghe tên quen không? Trùm xã hội đen đấy!”
Một người khác lại cười: “Đúng là bọn xã hội đen. Chết thì chết quách luôn cho rồi, lũ người như bọn họ còn muốn cứu cái gì?”
Đôi chân đầy chai sạn của Chư Nhị chực dừng, tim đập nhanh, hơi thở cũng không đều. Cô nắm chặt lòng bàn tay mình, cắn răng: “Chú ấy không đáng chết! Chú ấy chẳng có lỗi gì cả, không ai có quyền muốn chú ấy chết hết!” Vừa nói, cô vừa quay mặt lại trừng mắt với đám người nhiều chuyện.
Hốc mắt hằn lên những sợi tớ máu lửa, bọn họ bị cô dọa sợ mà cuống cuồng lảng tránh vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cô thở dài, tiếp tục lên tầng năm bệnh viện tìm hắn.
Cô ngó qua ngó lại, nhìn hết số phòng này đến số phòng khác, cuối cùng mới thở phào khi nhìn thấy con số năm lẻ tám hiển hình.
Cô tươi cười, đã mấy ngày không gặp, cô thật sự rất nhớ hắn. Nhớ vòng tay ôm cô ấm áp của hắn, nhớ giọng nói trầm thấp nam tính của hắn… và cả cái hôn chứa đựng dư vị tình yêu hôm ấy cùng câu nói “Ta yêu em” đơn giản mà chân thành.
Nghĩ đến đây, lòng người xốn xan, cô rất muốn nhìn thấy hắn rồi, nhanh chân đi vào. Tay đặt lên cái nắm cửa của Chư Nhị vặn nhẹ.
Lạ quá, không mở được? Một tảng đá ghi hai chữ “hụt hẫng” đè rạp xuống người cô. Có hơi hoang mang.
Nhưng cửa vốn không làm từ kính trong suốt, có những hàng rằn bao phủ, nhún nhảy thế nào cũng chẳng thấy được người bên trong.
“Cháu tìm ai?” Chợt, một giọng nói nghiêm nghị cất lên. Cô xoay đầu lại nhìn.
Là một vị bác sĩ trung niên, trên mắt đeo kính, tay cầm sổ bệnh án. Ông cũng bất ngờ trước hình hài người không ra người, ma không ra ma của Chư Nhị.
Cô gãi đầu cười trừ: “Tại sao cánh cửa này không mở được ạ?”
Bác sĩ tròn mắt, liếc nhìn về phía cánh cửa, “À, bệnh nhân này vừa mới tiến hành một ca phẫu thuật lớn. Hiện tại chưa tỉnh, tối nay cần tránh các âm thanh bên ngoài làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi. Ngày mai cửa mở khoá, cháu có thể vào thăm.”
Chư Nhị ồ miệng. Ra vậy, cô bị nhốt trong kho ba ngày. Ba ngày Hạc Lập Duân không hề tỉnh sau cơn mê…
Bác sĩ vỗ vỗ vào vai cô mấy cái rồi xoay bước toan rời đi. Chư Nhị nhận thấy vấn đề gì, chạy đến ngăn vị bác sĩ kia.
“Bác là bác sĩ điều trị chính cho chú ấy phải không ạ?” Cô hỏi.
Bác sĩ ngớ người, không ngờ cô bé đứng trước mặt lanh lợi như vậy. Ông gật đầu: “Đúng thế. Cháu muốn biết gì à?”
Cô gục một cái: “Tình trạng của chú ấy hôm được đưa vào phòng phẫu thuật đến hôm nay thế nào ạ?”
Bác sĩ xoa cằm suy nghĩ hồi lâu: “Lúc được đưa vào phòng cấp cứu, tình trạng rất nguy hiểm, viên đạn bắn gần bụng, khi kiểm tra liền phát hiện chỉ cách vài xen-ti mét nữa là trúng vào nội tạng.”
Cô nghe bác sĩ nói sơ qua mà thấy tim mình đau như bị ai đâm.
Bác sĩ nói tiếp, rất nhanh trấn an cô: “Giờ thì không sao nữa. Ca phẫu thuật rất thành công.”
Cô vâng dạ: “Cảm ơn bác!”
Bác sĩ trông cô lo lắng cho hắn thế này thì cảm động: “Cháu là người thân của bệnh nhân đấy à? Vậy ta mở cửa cho cháu vào nhé?”
Cô bất ngờ, đồng tử mở to: “Được ạ?”
“Được, chỉ cần là người nhà thì được. Lúc chuyển bệnh nhân vào phòng này có thêm vài người đàn ông cao lớn đòi vào chăm sóc. Nhưng ta không cho, nhìn bọn họ khá nguy hiểm, xuất thân lại không bình thường, nên đuổi bọn họ về rồi. Lâu lâu có một thanh niên đến săn sóc thôi.”
Cô đảo con ngươi ngẫm nghĩ. Nghe bác sĩ kể thì chắc là thuộc hạ hoặc bạn bè của Hạc Lập Duân. Bọn họ đúng rằng đều làm trong xã hội đen, không cho vào cũng phải, bác sĩ là người ngoài phụ trách bảo đảm an nguy và sức khỏe cho bệnh nhân, làm sao biết được trong số mấy người đó, ai bạn ai thù? Lỡ đâu không cẩn thận, đêm đến thế này có người dùng dao gϊếŧ chết hắn?
Còn thanh niên trẻ tuổi, cô đoán chắc là A Khương.
Loay hoay một hồi thì bác sĩ cũng đã mở cửa ra, đưa tay hướng về phía phòng. “Cháu vào đi, nhớ trật tự một chút.”
Cô mỉm cười đồng ý. Cánh cửa lần nữa đóng lại, giữa căn phòng trắng bấy giờ chỉ còn tiếng kêu tít tít của mấy đo nhịp tim. Và Chư Nhị lặng lẽ đứng một góc, ngắm nhìn người đàn ông im ắng nằm trên giường.
Tay chân cô run lẩy bẩy, hai mắt xúc động lệ nhoà. Hạc Lập Duân không phát ra chút động tĩnh, im lìm như pho tượng. Phần bụng của hắn lờ mờ thấy được có lớp băng trắng quấn quanh. Hàng mi rậm rũ xuống, nhịp thở nhỏ nhỏ.
Chư Nhị khẽ lướt tới chạm vào bàn tay của hắn. Lạnh thật, không có chút sức sống. Tay còn lại sờ khuôn mặt điển trai lúc này mang đầy vẻ bình yên ấy, còn vuốt nhẹ mái tóc mượt như tơ.
“Chú ơi, cháu về rồi… Hạc Lập Duân, em về rồi…” Giọng cô rất nhỏ, hắn đang bất tỉnh, căn phòng không có ai. Chỉ mỗi cô nhận thức được mình đang nói gì.
Ngồi bên cạnh canh chừng cho hắn, cô thiếp đi lúc nào không hay. Đến khi trời sáng, Chư Nhị mới dụi dụi tay mở mắt.
Thấy mình vừa ngủ dậy, mà cánh tay vẫn còn ôm khư khư bàn tay hắn. Cô bất ngờ, đã lâu rồi mới ngủ yên thế.
Cẩn thận tháo từng ngón tay ra, Chư Nhị uể oải xoa bóp phần cổ nhức mỏi.
Bỗng nhiên, bàn tay kia không cách nào rời đi được. Cô đảo tầm nhìn lại, tay hắn và cô vẫn còn nắm lấy nhau.
Nhướng mày, lúc này mới để ý đến gương mặt hắn. Hạc Lập Duân giương đồng tử nhìn cô chằm chằm, rất thản thường như thể hắn chưa từng ngất đi.
Cô giật mình, còn chưa kịp hét lên tiếng nào thì toàn thân đã bị hắn kéo đến ôm lấy. Hắn áp mặt mình vào người cô, đụng vào phần ngực mềm mại thiếu nữ, hai tay giữ chặt lưng Chư Nhị không cho cô dịch chuyển.
Chư Nhị đỏ ửng hết đôi gò má: “Chú! Chú tỉnh từ lúc nào vậy?”