"Đừng trách tôi Tư Lam" Thái Trạch Dương nói rồi mang cô trở về phòng.
Bỗng lúc này vọng ra bên ngoài là tiếng kêu của Tư Lam và tiếng thở hỗn hển của Thái Trạch Dương anh khá mệt mõi để đưa cô trở lại giường.
"Ưm... thả em ra!!" Tư Lam kêu lên.
"Đừng cử động!!" Thái Trạch Dương trầm giọng nói.
"Đau quá!!" Tư Lam vùng vẫy kêu lên.
"Được tôi sẽ nhẹ tay, sau này đừng uống nhiều như vậy nữa"
Thái Trạch Dương sau khi xong chuyện thì thở phù, cuối cùng cũng trói cô lại thành công, Tư Lam không cử động nữa sau đó thiếp đi.
"Con gái uống say thật đáng sợ" Thái Trạch Dương đi ra ngoài khẽ đóng cửa lại, tại cô quậy quá nên đành phải trói cô lại nếu không cô cứ bám anh mãi như vậy đến sáng mất.
Thái Trạch Dương nhiều khi cảm thấy mình kiềm chế quá mức rồi, thật may cho cô vì đã gặp anh nếu là người khác cô sẽ bị thịt lâu rồi.
Anh mở cửa ra thấy cô đã ngủ say, đi đến kêu cô thấy cô đã hoàn toàn ngủ say rồi thì mở dây trói cho cô, anh nhẹ nhàng đắp chăn lên người cô rồi trở về nhà.
Ngày hôm sau, khi Tư Lam tỉnh dậy đầu mình đau như búa bổ, cô đã về nhà khi nào vậy nhỉ? Cô nhớ là mình đang ở quán lẩu với Trí Nam và Tiêu Phàng mà.
Tư Lam bắt đầu nhớ lại, hình như hôm qua Tiêu Phàng đưa cô về, cô chỉ nhớ được lúc đó thôi, cô nhìn đồng hồ thấy sắp muộn rồi liền nhanh chóng ngồi dậy đi chuẩn bị hôm nay có tiết của Thái Trạch Dương.
Cô nhìn sang nhà bên cạnh thì thấy cửa đã khoá, vậy là anh đã đi rồi, Tư Lam nhanh chóng chạy ra trạm xe buýt đón xe đến trường.
"Chết tiệt bị kẹt xe rồi!!" Tư Lam nhìn ra bên ngoài.
"Thật hối hận vì đêm qua uống quá nhiều, uống nhiều hại thân mà!!" Tư Lam tự mắng bản thân, đây là lần đầu tiên cô đến trễ.
Cô nhìn vào đồng hồ trên điện thoại sợ sẽ không kịp, Chuông vào học vang lên, Tiêu Phàng vào lớp cũng lâu rồi bắt đầu lo lắng cho cô sao vẫn chưa đến.
"Tư Lam chưa đến sao?" Trí Nam đi đến hỏi.
"Chưa, hay là hôm qua uống nhiều quá nên sáng dậy không nổi" Tiêu Phàng vẫn nhìn ra phía cổng trường nhưng không thấy bóng dáng của cô.
Tiếng bước chân tới gần, bóng dáng của Thái Trạch Dương tới cửa, anh đẩy cửa đi vào, Tiêu Phàng nhìn ra ngoài cuối cùng cũng thấy cô, chỉ mong Thái Trạch Dương sẽ nương tình tha tội cho cô.
"Hôm nay có vắng ai không?" Thái Trạch Dương nhìn lướt qua một lần thấy không có bóng dáng của Tư Lam liền hỏi.
"Dạ bạn Tư Lam thưa thầy" Trí Nam khẽ nói.
"Có em thưa thầy!!!" Tư Lam chạy rất nhanh vào lớp, cô cúi đầu lễ phép chào anh.
"Trễ năm phút, ở ngoài đi!!" Thái Trạch Dương trầm giọng nói, anh bắt đầu mở sách vở ra dạy.
"Trễ năm phút thôi mà thầy!!" Tư Lam thấy anh hơi quá đáng với cô.
"Tôi không nói lại lần hai" Thái Trạch Dương nâng gọng kính của mình lên nói.
"Vâng" Tư Lam chán nản ra ngoài lớp đứng.
"Thầy ơi, hôm nay em không có làm bài tập vậy có bị ra ngoài không?" Tiêu Phàng nhìn cô đứng một mình sợ cô buồn nên đứng dậy nói.
"Em ra ngoài luôn đi" Thái Trạch Dương lạnh giọng nói.
Tiêu Phàng ngang nhiên bước ra khỏi lớp đứng cùng cô, vỗ vai cô đúng là chị em tốt có phước cùng hưởng có hoạ cùng chia, Trí Nam thấy vậy cũng đứng lên nói.
"Em cũng không làm bài tập, em ra ngoài nhé thầy"
"Các em hợp tác với nhau chống đối tôi à?" Thái Trạch Dương lớn tiếng nói, có vẻ như anh nóng giận thật rồi, cả lớp bắt đầu chìm trong im lặng.
"Em là lớp trưởng mà không làm cho các bạn noi theo, em đừng làm lớp trưởng nữa" Thái Trạch Dương lúc này rất đáng sợ, khiến những người trong lớp không dám lên tiếng.
"Em không làm lớp trưởng nữa, thầy thấy ai hợp thì cứ bầu làm" Trí Nam là người đầu tiên dũng cảm đấu với Thái Trạch Dương.
"Được, em muốn ra ngoài thì ra ngoài đi!!" Thái Trạch Dương cố kiềm cơn giận rồi nói.