Bài viết làm sáng tỏ vừa được đăng lên không lâu, Hạ Điềm lại trở thành chủ đề bàn tán của thiên hạ, chỉ là lần này càng có nhiều người đặt ra nghi vấn hơn, tìm được nhiều chi tiết không đúng trong câu chuyện của người phụ nữ tên M.A kia hơn.
Kết quả, chỉ trong vòng nửa ngày, có rất nhiều người chửi Hạ Điềm bị nghiệp quật, không dám xuất hiện thêm nữa.
Lạc Thần bận rộn lo cho công ty, lẽ ra không cần phải vì chuyện nhỏ nhặt của một diễn viên mà tự mình động tay đi làm, nhưng vấn đề là cô diễn viên đang bị người khác bắt nạt đó không phải ai khác ngoài vợ anh.
Bà xã yêu dấu bị người ta gây chuyện, sao anh có thể yên tâm được chứ?
Lúc này, điện thoại trên bàn đột nhiên hiện lên một dãy số quen thuộc. Lạc Thần đưa tay cầm lấy, áp lên tai rồi nói:
“Con nghe đây.”
[Mày đang ở đâu?]
Giọng của đối phương có vẻ không được bình tĩnh, Lạc Thần hơi nhíu mày, đáp:
“Con đang ở công ty, bố có chuyện gấp à?”
[Tao đã bảo mày đừng có cưới con bé kia, sao mày không nghe? Mẹ kiếp!] Lạc Chi Quang gần như gầm lên.
Lạc Thần nghe giọng điệu của bố, không vui nói:
“Có chuyện gì, bố bình tĩnh rồi nói không được sao?”
Lạc Chi Quang giận quá hóa cười, ha ha hai tiếng rồi gằn giọng:
[Được, để tao nói cho mày biết, xem mày còn bình tĩnh nữa không. Lạc Y Y, tạp chủng đó căn bản không phải con của mày!]
Lời vừa dứt, Lạc Thần có chút phản ứng không kịp, còn hỏi lại:
“Bố nói gì?”
[Tao nói con đàn bà đó lừa mày rồi, Lạc Y Y không phải con của mày, mày nghe rõ chưa?]
Rõ. Lần này Lạc Thần nghe rất rõ ràng, không sót một chữ nào, nhưng anh không tin vào tai mình, cả người chết lặng ngồi ở nơi đó.
Lạc Chi Quang giống như đã đoán trước được phản ứng của Lạc Thần, ông nói thêm:
[Mày đang nghĩ tao nói dối? Hay là muốn tự mình xác minh? Muốn biết thì đi xét nghiệm ADN, tao chờ tin tức tốt từ mày.]
Mọi chuyện diễn ra có chút bất ngờ, Lạc Thần ngồi ở nơi đó cầm chặt điện thoại không buông, ngay cả khi đối phương đã tắt máy từ lâu.
Ông ấy nói Y Y không phải con của anh ư? Vô lý! Anh tin tưởng Hạ Điềm, cũng đã cùng cô ở cạnh nhau một khoảng thời gian rồi, chẳng lẽ anh không biết cô là loại người nào?
Hơn nữa, anh nhớ rõ lần đầu Hạ Điềm cũng trao cho anh, về sau căn bản không tiếp xúc thêm với bất kỳ người đàn ông nào.
Mặc kệ là thật hay giả, trước phải trở về nhà một chuyến, hiện tại anh không còn tâm trí đâu mà làm việc nữa rồi.
Lạc Thần đưa tay lên xoa trán, chợt cảm giác có chút đau đầu. Mặc dù bên ngoài trông anh có vẻ rất bình tĩnh, nhưng nội tâm lại đang không ngừng run rẩy.
Bố của anh tuy ban đầu không thích Hạ Điềm lắm, nhưng ông ấy cũng sẽ nói lý. Đột nhiên gọi điện thoại cho anh và tỏ thái độ giận dữ như vậy, chắc chắn có lý do riêng. Về phần chuyện Y Y không phải con gái anh, anh tạm thời sẽ không tin.
Lạc Thần gọi điện thoại cho bạn cũ, trên đường trở về không ngừng giải thích về vấn đề riêng tư của mình.
[Được. Cậu đem mẫu tóc hoặc mẫu niêm mạc miệng của con bé đến gặp tôi, tôi giúp cậu.]
“Chuyện này thật sự rất quan trọng, ảnh hưởng đến cả tương lai và hạnh phúc gia đình của tôi, tốt nhất là xét nghiệm cả hai mẫu.”
[Không thành vấn đề. Nhưng mà lâu rồi mới thấy cậu liên lạc, không ngờ lại trong trường hợp như thế này. Tôi hơi tò mò, nếu kết quả cậu thật sự không phải cha của đứa bé, cậu sẽ làm thế nào?]
Câu hỏi của người bạn cũ này khiến Lạc Thần không biết phải trả lời ra sao, anh ngày càng bất an hơn, cho dù đã cố trấn định, nhưng mỗi lần nghĩ đến những lời mà bố anh nói, anh lại phát run.
Môi mỏng mím chặt lại, khuôn mặt tuấn mỹ tràn ngập nét giãy dụa.
Hoặc là không xét nghiệm nữa, lựa chọn tin tưởng Hạ Điềm?
Anh… đủ lòng tin với cô không?
Bọn họ quen nhau qua một lần xem mắt, sau đó vì cô bị hại mà dẫn đến chuyện quan hệ xác thịt, rồi cuối cùng, kết hôn trong chớp nhoáng.
[Không phải tôi nói gỡ đâu, nhưng nếu bố của cậu phản ứng gay gắt như cậu nói thì khả năng rất cao là cậu bị cắm sừng rồi. Lúc tôi biết tin cậu kết hôn, tôi khá là choáng đấy. Cậu chìm đắm trong cảm giác yêu đương tốt đẹp mà cô gái kia mang lại, mất hết lý trí rồi.]
“Tôi nhờ cậu xét nghiệm ADN giúp, không bảo cậu đổ thêm dầu vào lửa, hiểu không?”
[Khụ khụ… cái tính của tôi, miệng tiện, hay nói bậy, cậu đừng để ý. Ngày mai đem mẫu xét nghiệm qua chỗ tôi.]
“Được. Ngày mai gặp.”
Lạc Thần nói xong tắt máy, anh dừng xe bên ngoài cổng một lát, hít sâu mấy hơi để mình bình tĩnh lại. Lúc này, anh chợt không dám đối mặt với Hạ Điềm...