Công ty Lạc Hoa là một tòa nhà cao hai mươi tầng, nếu đặt nó nằm giữa vô số kiến trúc quy mô lớn của thành phố thì thực chất không có gì nổi bật, nhưng lúc này trước cửa công ty tụ tập hơn cả trăm người, tình cảnh vô cùng náo nhiệt.
Sở Dương dừng xe lại, Hạ Điềm cũng không để ý nhiều lắm liền bước xuống, sau đó ngay lập tức có cảm giác phát ngộp! Trước mắt cô là một đám đông nghìn nghịt cầm theo máy ảnh kĩ thuật số cùng máy quay phim, tiếng kêu gào, tiếng nói chuyện ồn ào liên tiếp dội vào trong tai cô.
Thật ra cô xuất hiện cũng không quá gây chú ý, nhưng với vẻ ngoài xuất sắc và độ nổi tiếng của Sở Dương thì lại khác. Anh ta vừa mở cửa xe, lập tức có rất nhiều ống kính xoay hướng, tập trung chỉa về phía này. Kế tiếp, ánh sáng chói lòa liên tục chớp lên, khiến cho Hạ Điềm phải đưa tay che mắt lại.
Sở Dương không vui nhíu mày, vừa rồi lúc hắn rời đi cũng không đông như vậy. Chẳng lẽ Vương Tuyết Tình đến đây? Cô nàng này thật sự quá tùy hứng! Hắn nghĩ tới đó, sắc mặt cũng không được tốt lắm.
"Sở Dương, là Sở Dương kìa!"
"Aaaaaaaa, Sở Dương, em yêu anh!"
Không biết là cô gái nào đột nhiên gào lên, sau đó đám đông đồng loạt phát cuồng, bắt đầu di chuyển, bổ nhào về phía Sở Dương.
Hạ Điềm lần đầu tiên đối mặt với tình cảnh rung động này, không tự chủ được hơi lui lại một bước. Ngay lúc đó, cô cảm nhận được cổ tay bị người ta nắm chặt, bên tai vang lên giọng nói có chút buồn bực:
"Theo sát tôi."
Sở Dương đột nhiên nắm tay Hạ Điềm khiến mọi người sững sờ mất một lúc, từ bao giờ mà vị đại thần không gần nữ sắc này thân thiết với một cô gái đến vậy? Trong khi bọn họ tự hỏi, bảo vệ đã kịp thời chạy đến, dễ dàng chặn đám phụ nữ phát điên đang xông tới lại. Bọn họ còn chưa thể đến gần Sở Dương đã phải ngậm đắng nuốt cay lui về, bởi vì những bảo vệ mặc đồ đen kia thật sự quá cao lớn, nhất thời không thể chen tới được.
"Aaaaa! Sở Dương! Sở Dương! Nhìn bên này!"
Mặc dù bị chặn lại nhưng những cô gái kia vẫn cố chấp gào lên, Hạ Điềm được bảo vệ ở giữa, vừa cúi đầu vừa theo sát Sở Dương ở phía trước. Cô cảm nhận được đầu ngón tay lành lạnh của Sở Dương chạm vào da thịt mình, trong lòng ngượng ngùng, lại không thể rút tay về.
Hai người mới xuống xe đã bị chen tới choáng váng, đoạn đường đến cửa công ty chỉ tầm trăm mét, nhưng mà di chuyển mỗi một bước đều vô cùng khổ cực. Bảo vệ của công ty tuy đều rất cao to và khỏe mạnh nhưng cũng không chịu nổi sức đẩy của hơn mấy chục người được! Đặc biệt là họ không thể đánh đám fan trước mặt, chỉ có thể tùy ý để người ta xô tới xô lui!
Không biết là ai vươn tay ra muốn chạm vào Sở Dương, kết quả túm trúng tóc Hạ Điềm. Cô cảm thấy đầu chợt nhói, một nắm tóc cứ như vậy rụng xuống hơn nửa, nhổ tóc cô chẳng khác gì nhổ cỏ cả!
Sở Dương phát hiện cô bị đau, lạnh lùng vươn tay ra, trong lúc hỗn loạn vẫn chính xác túm được cánh tay vừa kéo tóc Hạ Điềm, quát lên:
"Là ai?"
Sở Dương đột nhiên làm ra hành động như vậy, những người xung quanh bị giật mình liền im lặng xuống rất nhiều. Hắn âm thầm dùng thêm sức trên tay, cô gái nọ bị hắn làm đau vội vàng buông tóc Hạ Điềm, hét to:
"A! Đau quá, anh mau buông ra!"
Mọi người bị tình cảnh đột nhiên phát sinh dọa ngốc, cũng ngừng chen đẩy. Số khác hiểu chuyện hơn một chút, thấy Sở Dương thật sự nổi giận liền lùi lại, chừa cho bọn họ một không gian trống. Phải biết người này bình thường nhìn tuy rất hòa nhã, dễ nói chuyện, nhưng mà nổi giận lên thì còn đáng sợ hơn quỷ dữ!
Xung quanh thoáng chốc yên tĩnh lạ thường, ánh mắt Sở Dương không mang theo chút tình cảm nào liếc qua đám đông, bình thường chuyện fan tụ tập trước công ty cũng không phải không có, hắn có thể bỏ qua việc bị chen lấn. Nhưng mà, hôm nay không giống, bởi vì bọn họ đụng vào người của Lạc Thần!
Hắn không biết thân phận của Hạ Điềm là gì, bất quá Lạc Thần đặc biệt để hắn đi đón cô, vậy thì tầm quan trọng của cô sẽ không kém hơn Vương Tuyết Tình bao nhiêu.
Cô gái kia sợ hãi ra mặt, vội vàng cúi đầu không dám nhìn hắn, tay vẫn đang bị giữ chặt, muốn lui lại cũng không được.
Sở Dương một bên nắm tay Hạ Điềm, một bên giữ tay cô gái kia, chậm rãi nói:
"Xin lỗi cô ấy."
Một câu đơn giản nhưng mang theo ý tứ cảnh cáo rõ ràng, có điều cô gái kia sao lại nhận lỗi trước mặt nhiều người như thế này được? Hạ Điềm thấy cô ta cúi đầu không nói, trong lòng cười nhạt. Lúc làm ra hành động lớn mật vừa rồi, chẳng lẽ cô ta không nghĩ đến hậu quả sao? Hạ Điềm cũng không phải người hiền thục gì, đôi mắt to tròn khẽ chớp:
"Cô không cần xin lỗi cũng được."
Mọi người nghe xong thoáng ngẩn người, không ngờ Hạ Điềm này lại bỏ qua dễ dàng như vậy. Phải biết, có Sở Dương ở đây, hôm nay cô gái kia mà không xin lỗi thì kết cục sẽ rất thảm!
Sở Dương đang muốn nói gì đó, Hạ Điềm lại thật lãnh đạm bổ sung:
"Để tôi giật lại một nhúm tóc thì có thể đi."
"Cái gì? Cô quá đáng vừa thôi!" Cô gái nọ ngẩng mặt lên, không thể tin nổi những gì mình nghe thấy.
Tập thể phóng viên xung quanh cũng hóa đá rồi, trước mặt bao nhiêu người mà nói ra câu đó, không sợ hình tượng của bản thân sẽ xấu đi sao?
Hạ Điềm sao không biết ý nghĩ của đám người này, có điều chăm chút cho hình tượng giả tạo làm gì? Vì cái nhảm nhí đó mà để bản thân chịu thiệt sao? Xin lỗi, cô tất nhiên không thể làm vậy! Cô cười càng thêm tươi tắn:
"Thế nào? Cô chọn đi chứ? Nếu không phải tôi, mà là một nữ minh tinh nào đó bị giật tóc, thì chuyện đã khác rồi nhỉ?"
Vẻ ngoài của Hạ Điềm rất đáng yêu, thuộc loại mỹ nữ thanh thuần ngây thơ, khi cười lên lại càng vô hại, nhưng mà lời nói ra thật là nghe rợn cả người. Nếu là nữ minh tinh nào đó thay vào, vậy thì chuyện sẽ không dừng lại ở một câu xin lỗi đơn giản được. Một số fan cuồng nhất định sẽ tìm ra cô gái kia và trả đũa bằng những câu chửi rủa nặng nề, đáng sợ nhất!
Nghĩ tới cảnh bản thân bị đám fan cuồng moi móc thông tin đăng lên mạng, sau đó sống không yên ổn, cô gái kia sợ run, nhưng mà vẫn mạnh miệng nói:
"Dù sao cô cũng không phải minh tinh gì!"
"À? Một câu xin lỗi của cô lại có giá trị như vậy, không phải minh tinh thì không thể nhận, thật là mở rộng tầm mắt!" Hạ Điềm gật gù, vốn dĩ chỉ là một câu xin lỗi liền có thể giải quyết được vấn đề, nhưng mà người này lại có thái độ không hợp tác, cô cũng đành chịu.
Hạ Điềm lắc lắc cổ tay đang bị Sở Dương nắm, hắng giọng: "Đi thôi."
"Ừ." Sở Dương liếc mắt nhìn cô gái nọ một cái rồi xoay người, dẫn theo Hạ Điềm đi thẳng tới cửa công ty.
Lần này không có ai dám chen lên nữa, tự động xếp thành một lối đi trống trải cho bọn họ, nhìn vẻ mặt như hung thần của Sở Dương, toàn bộ người ở đây đều cảm thấy có một loại áp lực vô hình vừa phủ xuống. Mặc dù Hạ Điềm và Sở Dương đi rồi, không truy cứu cô gái kia nữa, nhưng chỉ sợ chuyện không đơn giản như vậy! Có ngu cũng phải nhìn ra Hạ Điềm không phải hạng nhân vật bình thường, bởi vì Sở Dương đã tự mình che chở cho cô. Mà Sở Dương là ai? Anh ta chính là người có danh tiếng cực cao trong công ty Lạc Hoa! Bọn họ chép miệng, quay sang nhìn về phía cô gái tội nghiệp vừa rồi.
Chỉ thấy cô ta hung dữ trừng mắt: "Nhìn cái gì? Tôi chỉ là lỡ tay mà thôi!"
"Lỡ tay kéo tóc người khác, sau đó không thèm xin lỗi? Cô là fan của ai vậy hả? Thật là mất mặt thay thần tượng của cô! Người ta nói thần tượng như thế nào thì có loại fan như vậy đó! Đều rác rưởi như nhau!" Có người nhịn không được lên tiếng chăm chọc.
"Cô dám nói Tiểu Tình rác rưởi? Không xem lại thử xem thần tượng của cô đang ở đâu trên bảng xếp hạng mỹ nữ!"
Vô hình trung, nơi này lại biến thành chiến trường của những fan cuồng, mà Tiểu Tình trong miệng của cô gái kia, chính là Vương Tuyết Tình. Hằng năm, giới giải trí có vô số bảng xếp hạng mỹ nữ được lập ra, nhưng không có bảng xếp hạng nào thiếu mặt của cô nàng người mẫu này, chứng tỏ độ ảnh hưởng của cô đã vượt xa những tiểu minh tinh và thần tượng khác.
Nhắc đến Vương Tuyết Tình, lúc này cô nàng đang tựa vào trên bàn làm việc của Lạc Thần, môi đỏ mọng hơi chu lên, giọng nũng nịu:
"Thần, người ta cố tình đến thăm anh mà, sao anh cứ chăm chăm vào máy tính vậy hả?"
Dáng người đầy đặn của cô theo động tác nghiêng tới trước liền hiển lộ ra đường cong đẹp mắt, bất quá giờ phút này Lạc Thần đang làm việc, tất nhiên sẽ không để ý. Anh hơi nâng cằm lên, nhìn lướt qua Vương Tuyết Tình, lạnh nhạt nói:
"Tiểu Tình, em đứng đắn một chút, nếu không, lập tức trở về cho anh."
Đối với cô gái nhỏ này, Lạc Thần rất bất đắc dĩ. Từ lúc còn rất bé bọn họ đã quen biết nhau, đến bây giờ cũng hơn hai mươi năm rồi, anh hiểu rõ Vương Tuyết Tình thích mình, nhưng anh chỉ có thể xem cô là em gái mà thôi. Nếu không phải anh trai Vương Tuấn của cô hết mực nhờ vả, làm sao Lạc Thần sẽ đồng ý cho cô tiến vào công ty?
"Em không đứng đắn lúc nào chứ? Chẳng lẽ mấy ngày không gặp, anh không nhớ em chút nào sao?" Vương Tuyết Tình không vui bĩu môi.
Lạc Thần là người rất dễ nói chuyện, nhưng đối với Vương Tuyết Tình lúc nào cũng ôm mộng trở thành người yêu của anh, anh lại vô cùng dứt khoát nói:
"Không nhớ."
Một câu này Vương Tuyết Tình đã nghe qua vô số lần, nhưng lần nào cũng không ngoại lệ, đều rất đả kích người. Trong lòng khẽ nhói, cô lập tức ngồi thẳng người, nghiêm chỉnh nhìn anh làm việc. Trong phòng nhất thời chỉ còn lại âm thanh gõ phím lách cách và tiếng click chuột, cực kì nhàm chán.
Lạc Thần ngồi trước máy tính, sau khi nói mấy câu với Vương Tuyết Tình liền tập trung xem báo cáo, anh muốn chặt đứt hoàn toàn hi vọng của cô, nhưng mà nói dễ hơn làm! Đã bao nhiêu năm rồi, cô nàng vẫn chưa bỏ cuộc, trong lòng anh cũng bắt đầu sinh ra áy náy.
Đang lúc Vương Tuyết Tình ngẩn người nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Lạc Thần, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa cộc cộc. Anh còn chưa kịp phản ứng, cô nàng đã chạy nhanh đi ra mở cửa, trên khuôn mặt xinh đẹp treo lên nụ cười dịu dàng chuẩn mực.
Cạch.
"Sở Dương, lâu rồi không..." Vương Tuyết Tình nhìn thấy khuôn mặt của người quen, vội vàng cười rộ lên, nhưng mà nháy mắt đó cũng phát hiện ra Hạ Điềm, cho nên mặt lập tức trầm xuống.
Trực giác của con gái là một loại năng lực cực kì đặc thù, cực kì đáng sợ, vô cùng khó hiểu. Gần như chỉ trong một giây ngắn ngủi, Vương Tuyết Tình đã ngửi được mùi của tình địch! Bởi vì cô hiểu rõ, Sở Dương sẽ không có khả năng tiếp xúc với phụ nữ! Hạ Điềm đột nhiên xuất hiện ở nơi này, chỉ có thể là tìm Lạc Thần!
"Em không ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, chạy đến đây làm gì?" Sở Dương thấy Vương Tuyết Tình cũng không ngạc nhiên lắm, ngoài Lạc Thần ra thì chỉ có Vương Tuyết Tình mới khiến cho đám đông bên ngoài tụ tập nhanh như vậy.
"Do em buồn chán quá, gần đây không có lịch trình. Không biết cô gái này là..." Vương Tuyết Tình nhìn về phía Hạ Điềm, trong lòng không ngừng đánh giá đối phương từ trên xuống dưới.
Tóc dài tùy ý xõa xuống ôm lấy khuôn mặt thanh thuần đáng yêu, làn da trắng mịn nõn nà, là một loại mỹ nữ giống như tiểu bạch thỏ vô hại, loại hình này đang rất thịnh hành, làm cho đàn ông nổi lên ý nghĩ muốn bảo vệ! Quá chướng mắt!
Hạ Điềm bị người khác soi xét như vậy tất nhiên không vui vẻ gì lắm, nhưng mà thấy cô nàng đẹp đến mức vô lí, trong lòng không tự giác sinh ra cảm tình, tạm thời bỏ qua cho cô ta. Đối với người đam mê cái đẹp, đặc biệt là gái đẹp như Hạ Điềm, thì cỡ mỹ nữ như Vuơng Tuyết Tình sẽ được xếp vào ngoại lệ. Cô nhiệt tình giơ tay lên chào:
"Xin chào, tôi là Hạ Điềm, bạn của Lạc Thần."
Ừm, hình như cũng tính là bạn nhỉ?