Ngày hôm sau, Hạ Điềm đang mơ màng thì bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa. Cô mò mẫm ngồi dậy, cả người không nói ra được thoải mái, bởi vì hôm qua cô ngủ rất sớm. Kim đồng hồ chỉ đúng bảy giờ, nghĩa là cô đã ngủ hơn mười tiếng rồi?
“Hạ Điềm ơi ~ Bảo bối của dì ơi, dì Tô tới thăm con nè ~”
Còn chưa ra tới cửa, Hạ Điềm đã nghe giọng của Tô Ngữ. Cô buồn cười mở cửa, đồng thời nhắc nhở:
“Cậu hô to gọi nhỏ như vậy, người phòng bên sẽ nghe được đó.”
Trên tay Tô Ngữ mang một đống lớn đồ đạc, sau lưng còn vác va li to, thấy Hạ Điềm, cô liền đặt hết sang một bên rồi nhào tới ôm bụng Hạ Điềm, vẻ mặt khoa trương hô:
“Ai da, dì Tô nhớ cục cưng quá đi.”
Một bên nói một bên đưa tay xoa bụng Hạ Điềm, hại cô nhột đến rùng mình.
“Được rồi, bà cô của tôi, cục cưng còn chưa thành hình, nghe không hiểu đâu, mau dọn đồ trước cửa đã.”
Hai người cười nhìn nhau, sau đó mỗi người một tay thu dọn và sắp xếp đồ đạc, tất nhiên, phần lớn đều là Tô Ngữ tự làm. Làm sao mà để bà bầu phụ giúp được chứ? Lương tâm của Tô Ngữ không cho phép.
Bởi vì căn hộ của Hạ Điềm chỉ có hai phòng, cho nên Trình Tiêu và Tô Ngữ một phòng, một mình cô độc chiếm một phương.
Buổi trưa hôm đó Trình Tiêu cũng dọn tới, ba người làm một bữa tiệc nhỏ trong phòng, ăn uống vui chơi thoải mái xong, Trình Tiêu mới chần chờ nói ra một tin tức không tốt lắm.
“Lịch trình của Hạ Điềm bị nắm được, bên phía Vương Tuyết Tình cũng sẽ tham gia show giải trí của Dịch Đường.”
“Hả? Làm sao lại bị lộ rồi?” Tô Ngữ nhăn mày.
Hạ Điềm mỉm cười, không ngạc nhiên trước tin này lắm, cười nói:
“Không có gì lạ, Sở Dương mặc dù tận lực giúp chúng ta, nhưng anh ấy không đủ quyền hành để phong kín tin tức bên phía Dịch Đường, hơn nữa anh ấy cũng có công việc trong người.”
Tức giận mắng một câu trong lòng, Tô Ngữ hỏi:
“Làm sao bây giờ? Cô ta lại nhắm vào cậu nữa rồi!”
“Không sao, tớ nghĩ cô ta chỉ muốn ra oai chút thôi, dù sao cũng là truyền hình trực tiếp, đài lớn, độ nguy hiểm không cao.”
Trình Tiêu suy nghĩ một lúc, khẽ nói:
“Đúng là không nguy hiểm, nhưng nếu lỡ xảy ra va chạm...”
Dù Vương Tuyết Tình không biết Hạ Điềm mang thai, sẽ không ra tay nhằm vào đứa nhỏ trong bụng cô, nhưng ai biết được người phụ nữ độc ác kia muốn làm trò gì? Ngộ nhỡ cố tình gạt chân, đẩy Hạ Điềm hay gì đó, vậy thì có thể bị ngã mạnh dẫn đến động thai, hoặc đáng sợ hơn nữa là xảy thai!
Hạ Điềm là người trong cuộc, tuy lo lắng nhưng cũng chỉ thoáng qua rồi cẩn thận phân tích:
“Lúc ghi hình có rất nhiều khán giả, muốn hãm hại tớ không dễ vậy đâu. Khả năng cao là Vương Tuyết Tình đến để ra oai với tớ, sau đó đoạt ánh hào quang. Các cậu cũng biết, cô ấy không chỉ là người mẫu, mà còn là một diễn viên không tệ.”
Tô Ngữ từng theo đuổi idol một khoảng thời gian dài, rất có kinh nghiệm trong mấy việc ám hại này, vội cảm thán:
“Cô ta muốn dùng độ nổi tiếng của mình áp đảo cậu, chiêu này cũng quá ác!”
Ba cô gái nhìn nhau, trong mắt đều là sự e dè cẩn trọng. Hạ Điềm khẽ nhíu mày:
“Mặc kệ đi, đến lúc đó tớ sẽ cẩn thận.”
Bàn xong vấn đề này, mọi người bắt đầu phân công tìm hiểu về việc dưỡng thai. Tô Ngữ chịu trách nhiệm phần nấu ăn, Trình Tiêu thì chuyên hộ tống Hạ Điềm đến công ty.
Mấy ngày chỉ là thời gian trong chớp mắt, ngày quay show giải trí của Dịch Đường cuối cùng cũng đến.
Trái tim nhỏ của Tô Ngữ đập điên cuồng, rốt cuộc dựa vào quan hệ của mình và đại biểu trưởng fanclub của Hạ Điềm, khó khăn giành được một vé đi xem trực tiếp.
Trình Tiêu thì không cần nói, với tư cách là vệ sĩ của Hạ Điềm, cô nhẹ nhõm được đặc cách đi vào trong.
Lúc này, mọi người đều đang tập trung ở bên cạnh cánh gà để chuẩn bị cho công tác duyệt chương trình.
Hạ Điềm đang ngồi ở đó thì phát hiện một thân ảnh cao lớn đi về phía mình, khuôn mặt tràn đầy hương vị ấm áp, dịu dàng mỉm cười với cô.
Thấy người nọ chào mình, cô cũng giơ tay lên vẫy vẫy:
“Đàn anh trông như có chuyện vui vậy.”
“Ừm, được gặp lại em, tất nhiên là vui rồi.”
Cổ Trạch nhướng nhướng mày, nhỏ giọng đáp lời cô.
Từ sau lần quảng bá phim đến giờ đã rất lâu không thấy Hạ Điềm, bây giờ vừa nhìn, anh có chút ngạc nhiên. Khuôn mặt của cô vẫn như trước, nhưng là có một loại khí chất khác biệt, không còn ngây ngô thánh khiết nữa. Tiểu thiên sứ của anh không ngờ đã trưởng thành rồi, đáng tiếc, nếu cô không có bạn trai thì tốt biết mấy…
Hạ Điềm cười cười, không biết nên đáp lại câu đùa vui kia của anh như thế nào bây giờ, thật ra cô vẫn còn chút xấu hổ khi gặp Cổ Trạch.
Hai người ở bên này chào hỏi mấy câu, Thất Thất cũng đã xuất hiện. Khác với khuôn mặt hồng nhuận của Hạ Điềm, Thất Thất hơi lộ ra vẻ mệt mỏi, cho dù cố tình trang điểm khá đậm nhưng vẫn khó giấu quầng thâm dưới mắt và thần thái ảm đạm của bản thân.
Có nhân viên bên cạnh lo lắng hỏi:
“Thất Thất làm sao vậy? Cô không khỏe à?”
“Không sao.” Thất Thất miễn cưỡng đáp.
Rõ ràng là có chuyện gì đó đã xảy ra, nếu không, trước một show quan trọng thế này, sao cô lại để bản thân xuống sắc đến trình độ mà ai cũng nhìn ra như vậy?
Thất Thất vừa ngồi xuống nghỉ ngơi không lâu đã không nhịn được đưa mắt liếc về phía Hạ Điềm, ánh mắt kia khỏi phải nói có bao nhiêu căm thù. Người khác không biết, nhưng sự nghiệp của cô sắp hỏng mất rồi, show giải trí này là show cuối cùng của cô! Công ty muốn khai trừ cô, Kim tổng cũng lạnh lùng đá cô, nói không cần tình nhân nữa. Mà theo bản năng, Thất Thất nghĩ đến đạo diễn của Thâm Cung Hiểm Ác, nghĩ đến Hạ Điềm… Đây là hai người duy nhất cô đắc tội!
Cho dù bộ phim đang được đánh giá khá tốt, danh tiếng của các diễn viên cũng như nước lên thì thuyền lên, ai cũng vui vẻ, nhưng cô thì ngược lại. Chuyện cô ngủ với mấy vị kim chủ đang bị đào ra, còn chưa lộ tên của cô, nhưng cô cảm giác nếu lộ tên thật thì sẽ bị mắng không ngóc đầu lên được. Mà chuyện này xảy ra sau khi cô lớn tiếng với đạo diễn, gây chuyện với Hạ Điềm, trong vô thức, cô nghĩ đến chuyện Hạ Điềm hại mình.